Tìm Lại Gia Đình: Mẹ Lãnh Khốc, Bảo Bối Thiên Tài, Cha.. Vô Sỉ

Chương 9




Sau khi lên xe Băng Tâm bé thấy mình bị chở về i vòng vòng khắp nơi rồi cuối cùng dừng ở trụ sở chính của Liệt Hỏa. Sở dĩ Chính Thần biết được nơi này là vì bé đã từng trốn theo Hàn Long đến đây chơi.

Thấy mẹ đã đi vào bé cũng lén lút theo sau trốn ở cánh cửa gần đó thỉnh thoảng lại ngó vào bên trong. Bé thấy người mà mình ghét nhất ở đó, cái người đã làm cho mẹ khóc rất nhiều, thật đúng là tức chết mà.

"Hàn Long, chú cũng thật quá xem thường chị rồi." Băng Tâm cô gái bước vào đánh gãy lời nói của Lăng Kiệt

"Chào." Băng Tâm quét quanh căn phòng, cả người đột nhiên lạnh như băng khi thấy Lâm Phong miệng phun ra một chữ. Không quan tâm đến bất kỳ ai cô trực tiếp ngồi xuống ghế, Chính Thần ở bên ngoài lại cảm thấy rất vui vẻ, xem ra lại có người sắp gặp nạn rồi.

"Cô là Lãnh Băng Tâm." Chính Thần thấy một người đàn ông siêu cấp đẹp trai đang đánh giá mẹ tiểu Tâm nhà mình thì không khỏi nhíu mày chán ghét. Bé không thích ai để ý đến 2 người phụ nữ nhà mình đặc biệt là mấy tên đàn ông xấu xa đó (??? Vậy em khác giới với họ à)

"Phải, Hàn Long nói là có thể trả số tiền tôi yêu cầu phải không." Băng Tâm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nhìn thấy mặt tên Lâm Phong này cô đã tức đến mức muốn giết người rồi chứ đừng nói phải ngồi đây lâu thêm một chút nữa.

"Đúng vậy, cô muốn bao nhiêu." Thấy cô đi thẳng vào vấn đề, người đàn ông kia lên tiếng cũng nói thẳng luôn. Nhìn thái độ của người này Chính Thần cũng biết chắc hẳn đây là lão đại nhà Hàn Long, Lăng Kiệt.

"5 tỷ." Đáng nhẽ cũng không lấy giá đắt nhưng vì có tên Lâm Phong chướng mắt ngồi đây nên tâm trạng của Tâm không tốt, đòi giá cao

"Được." Lăng Kiệt chấp nhận nhanh chóng

"Lão đại, là 5 tỷ đô đấy khụ khụ." Hàn Long phía sau nói xong thì ho nhẹ hai tiếng, lão đại sao tưởng bở vậy chứ

"Thành giao, mang đồ ra đây tôi mở. Hàn Long, chú chuyển tiền vào tài khoản cho chị." Băng Tâm không để Lăng Kiệt hối hận đã nói

Chiếc va li được mang ra, Lãnh Băng Tâm dùng sợi dây trong nhẫn xoay vài vòng chiếc va li đã tự động "cạch" một tiếng. Tiếp theo cô lấy một chất lỏng đổ vào chỗ mở bằng dấu vân tay, chiếc va li lại "cạch" tiếng thứ hai. Lúc này chiêc va li đã bung ra hẳn, bên trong là một chiếc máy tính.

Nhìn hành động của Băng Tâm Chính Thần đứng ở sau cánh cửa thở dài ngửa đầu lên trời ai oán. Biết bao giờ mình mới đạt tới trình độ kia đây, tý nữa về nhà nhất định phải nhờ mẹ tiểu Tâm dạy mới được.

"Nếu muốn giải mã chiếc máy tính này nhanh nhất tôi có thể làm." Chợt nảy ra một ý nghĩ, Băng Tâm nói với Lăng Kiệt

"Cô muốn bao nhiêu."

"Tôi có thể giải mã chiếc máy tính này cũng như không lấy tiền mở khóa chiếc va li này. Nhưng tôi muốn mượn một người của anh ta." Băng Tâm nở nụ cười rét lạnh chỉ tay về hướng Lâm Phong. Xem ra mẹ đã tìm được đối tượng để xử lý rồi.

"Tiện thể cũng nói cho anh biết, chiếc máy tính này căn bản chỉ mình tôi và chủ nó mới có thể mở được thôi." Tâm bổ sung thêm

"Ý cô là gì?"

"Đây là sản phẩm tối tân nhất của giới máy tính hiện nay, chỉ cần mở sai mật mã toàn bộ dữ liệu bên trong sẽ bị phá hủy. Hơn nữa toàn bộ các hắc cơ hàng đầu thế giới đều không mở được."

"Vậy cô muốn người nào." Lăng Kiệt đã được nghe qua về Băng Tâm nên cũng tin vào lời cô nói, một phần khác là bởi vì cô đã mở được chiếc va li ra trong khi tất cả mọi người đều bó tay

"Ảnh, sát thủ nữ duy nhất của anh ta." Tâm gằn từng chữ một nhìn Lâm Phong, nghe giọng nói lạnh lùng của Băng Tâm, Chính Thần biết chắc chắn người đàn bà mà mẹ tiểu Tâm nhắc đến chính là người hại mình và 2 người mẹ của mình bị rơi xuống vực. Khuôn mặt bé trở lên rất khó coi, hừ người đợi người đàn bà kia đến đây nhất định phải cho cô ta một trận mới được.

"Tại sao lại là cô ấy." Lâm Phong đang yên lặng đột nhiên lên tiếng, Chính Thần thấy vậy trong lòng vô cùng tức giận. Bé càng ngày càng ghét con người này rồi

"Anh không đồng ý, cũng phải thôi cô ta đang mang thai con anh mà." Băng Tâm cười mà nhiệt độ xung quanh lại giảm xuống tới mức đáng sợ. Chính Thần ở bên ngoài nghe thấy cứng người lại, thật không ngờ người đàn ông kia đã sớm có phụ nữ mới rồi, chút tình máu mủ cuối cùng trong lòng Chính Thần cũng bị đáp xuống từ đây. Bé đã thật sự không có cha rồi! Mãi mãi, vĩnh viễn không có cha!

Lời cô vừa nói ra không những làm cho Lăng Kiệt, Bạch Long, Hàn Long ngạc nhiên mà cũng làm Lâm Phong chấn kinh

"Thế nào, sợ tôi giết cô ta à?" Nhìn vẻ mặt Lâm Phong, cơn giận trong Tâm tăng lên, cô nhếch môi cười nhạt.

"Không phải vậy, nhưng mà cô ấy nói không muốn gặp ai." Vẻ mặt Lâm Phong lộ rõ sự khó xử, tuy cái thai đó là ngoài ý muốn nhưng cũng không thể chối bỏ trách nhiệm được, anh không cho phép mình làm vậy.

Nhìn vẻ mặt của Lâm Phong đứa trẻ đứng sau cánh cửa tức giận đến mức đôi bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, đôi mắt không có vẻ ngây thơ mà tràn ngập thù hận, sự tức giận.

"Vậy thì cái đó, cả đời này cũng đừng mong mở ra." Nụ cười trên môi ngày càng lạnh lẽo, Băng Tâm chỉ tay về phía cái máy tính.

"Phong cậu hãy gọi Ảnh đến đây đi." Lăng Kiệt lên tiếng, anh không tin tình cảm anh em bao nhiêu năm lại không bằng một người đàn bà.

"Kiệt cậu...." Vẻ mặt Lâm Phong rất khó coi

"Yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ không giết cô ta." Tâm mở miệng đánh gãy lời nói của Lâm Phong, muốn chết cũng đâu có dễ như vậy. Nghe thấy lời nói này Chính Thần ở bên ngoài không khỏi lạnh sống lưng rùng mình một cái.

"Được anh sẽ gọi cô ấy đến." Tuy còn hơi lưỡng lự nhưng mà Băng Tâm đã nói vậy thì chắc chắn Ảnh sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.

"Không cần nói là có tôi ở đây." Băng Tâm nói thêm, nếu để cô ta biết mình ở đây thì làm sao mà giám tới chứ.

"Ừ anh biết rồi." Nói rồi Lâm Phong gọi điện cho Ảnh tới, nhìn người đàn ông kia lo lắng cho người đàn bà khác ngoài mẹ. Chính Thần càng cảm thấy chán ghét người đàn ông này, đợi đấy sau này bé sẽ cho ông ta biết tay.