"Nói, đi đâu về." Giọng nói lạnh buốt của Thiên Thiên vang lên khiến 2 lớn 1 nhỏ không tự chủ mà rùng mình.
"Mẹ à, thật ra bọn con chỉ đi ra ngoài chơi một chút mà quên mất thời gian nên về muộn thôi mà." Chính Thần cười nịnh nọt
"Đúng vậy, tại tiểu thiếu gia đòi ra ngoài chơi." Lưu Ly cười cứng ngắc
"Phải đó, hơn nữa chúng tôi đã giục mấy lần rồi mà cậu ấy vẫn không
chịu về nên mới kéo dài đến bây giờ." Tường Vy trực tiếp bổ sung
Chính Thần nghe vậy chỉ biết cúi đầu len lén trừng mắt nhìn 2 người,
Lưu Ly và Tường Vy thì lại bày ra bộ dạng biết lỗi chỉ cúi đầu mắt nhìn
mũi, hai tay đan vào nhau. Thật ra cũng không thể trách bọn họ nha, nếu
để Thiên Thiên biết họ đã đi đâu thì đảm bảo họ sẽ chết rất thảm. Vì vậy Chính Thần à, thật sự xin lỗi cậu.
"Thật vậy sao?" Thiên Thiên nhếch môi cười nhạt hỏi
"Thật." 3 người còn lại lập tức gật đầu như giã tỏi
"Thế thì chỉ xử lý nhẹ thôi nhé." Thiên Thiên cười dịu dàng
"Dạ." 3 người lại đồng thanh, trong lòng ai cũng thở phào nhẹ nhõm
"Lưu Ly, Tường Vy tôi nhớ lần trước Băng Tâm có bảo 2 người tới Thiên
Đường gì đó để chịu phạt, bây giờ 2 người có thể đi được rồi." Thiên
Thiên cười ngọt ngào nhìn 2 người sắc càng ngày càng khó coi, thân thể
cứng đờ tại chỗ.
"Còn con, 3 tháng không được ra khỏi nhà,
không máy tính, điện thoại, đồ điện tử." Thiên Thiên cười dịu dàng hơn
nhìn về phía con trai.
Thực ra hôm nay 3 người này đã đi đâu
cô đều biết cả nhưng cô gét nhất là bị người ta lừa dối nên không thể dễ dàng tha thứ cho họ được.
"Hay là muốn hình phạt khác nặng hơn." Nhìn 3 người im thin thít đứng trước mặt cô bực mình quát.
"Không ạ, hình phạt như vậy là được rồi ạ." Cả 3 người lập tức phản xạ
vội vàng chạy mất, nếu thêm hình phạt nữa thì chết mất thôi.
Một mình bị bỏ lại giữa căn nhà chợt Thiên Thiên mỉm cười, xem ra người mà cô chờ đợi cũng sắp trở lại rồi.
Từ sau ngày hôm bị bắt tại trận, Lưu Ly và Tường Vy phải đến Thiên
Đường làm khách còn tiểu Chính Thần thì mỗi ngày đều phải ngoan ngoãn
ngồi ở nhà không được động vào những thứ có thể liên lạc được.
Thời gian trôi nhanh cũng đã được 1 năm kể từ ngày cuộc đời Thiên Thiên sảy ra biến cố, cô quyết định nói tiểu Chính Thần đi thăm đứa em gái đã mất, vừa ra đến sân thì thấy một chiếc xe thể thao đỗ ngay trước mắt.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp bước xuống xe mỉm cười nhìn 2 người
"Mẹ ơi con nhớ mẹ quá." Tiểu Chính Thần vừa thấy người lái xe tới là ai đã nhào vào lòng cô dụi dụi cái đầu nhỏ
"Mẹ cũng rất nhớ con đó tiểu Chính Thần." Cô gái ôm đứa bé sau đó hôn lên mặt nó
"Hai người cứ như vậy thì khéo người ta lại tưởng hai người mới là mẹ
con vậy." Thiên Thiên đứng cạnh bất lực nhìn hai người đang âu yếm nhau ở trước mặt. Đã lâu rồi không gặp mà 2 kẻ đáng ghét này vẫn như xưa.
"Thiên Thiên, chị đang ghen à? Mẹ con em lâu không gặp mặt rồi phải
tình cảm chứ, phải không Chính Thần?" Cô gái nhìn đứa trẻ trong ngực, cô gái đó chính là em gái của Thiên Thiên tên là Lãnh Băng Tâm.
"Được rồi, tôi biết cô giỏi cãi rồi, mau vào nhà đi." Thiên Thiên nhìn 2 người thân liên kết để đối phó mình đành cắt đứt âm mưu đó, cô biết
chắc chắn con trai sẽ không đứng về phía mình.
Lãnh Băng
Tâm cũng không hề khách sáo mà ôm Chính Thần đi thẳng vào nhà, nhìn bóng lưng 2 người Thiên Thiên chợt cảm thấy mình làm mẹ đúng thật là thất
bại mà, lần nào có chuyện gì con trai đều luôn đứng về phía Băng Tâm.
"Sao rồi, chị muốn làm gì với người đàn bà đó và Lâm Phong?" Vừa ngồi
xuống phòng khách Băng Tâm đã chủ động lên tiếng, cô không muốn chị mình chịu thêm bất kỳ ủy khuất nào nữa.
"Tất nhiên là trả lại tất
cả những gì họ đã tặng chị rồi." Trên môi Thiên Thiên nở một nụ cười
chua xót, từ một người sống trong hạnh phúc như ở thiên đường lại bị rơi xuống 18 tầng địa ngục trong vòng có 1 ngày làm sao cô có thể tha thứ
được.
"Chị có cần em giúp đỡ không?" Nhìn vẻ mặt chị gái, Băng Tâm lại cảm thấy trái tim đau nhói.
Năm đó, chuyện cả nhà bị giết cô đã cố ý dấu Thiên Thiên để chị không
phải đau lòng mà bây giờ lại phải đau khổ vì một người đàn ông. Hơn nữa, từ lúc đó cô cũng không cho Thiên Thiên tiếp xúc với hắc đạo, tìm mọi
cách để chị có thể sống vui vẻ vậy mà giờ đây trên khuôn mặt chị lại
chứa đầy đau khổ, hận thù. Có phải mình đã làm sai rồi không?
"Không cần, chị có thể tự lo liệu." Thiên Thiên kiên cường, cô biết em
gái đã phải chịu nhiều đau khổ vì mình rồi, cũng đã đến lúc phải tự đứng lên bằng đôi chân của mình rồi.
"Em muốn được xử lý người đàn bà đó." Giám làm Thiên Thiên ra nông nỗi này sao có thể chết dễ dàng
được, trong ánh mắt Băng Tâm tràn ngập hận thù.
"Được, còn về
phần Lâm Phong thì chị muốn tự mình kết thúc." Trong giọng nói mang theo sự kiên quyết chưa từng có, cô muốn người đã làm mình đau khổ nhất phải nhận lại tất cả những gì lúc đó cô nhận.
"Ok, em sẽ làm theo ý chị." Băng Tâm dùng ánh mắt phức tạp nhìn chị gái
Chính Thần ngồi bên quan sát 2 người nói chuyện mà tự nhiên đem người mình từng gọi là cha ngày càng ghét bỏ.
"Chị à, cho em mượn vài sát thủ dùng nhé." Đột nhiên Băng Tâm chuyển đề tài
"Bên nhà em có nhiều người thế còn gì." Con bé này đúng thật là không
nói được mà, vừa về đã muốn gây họa rồi (sai rồi chị ơi, em gái chị đã
gây xong vài mối họa rồi."
"Cho em mượn vài người đi, bên nhà em bây giờ chúng nó đang bận cả rồi." Băng Tâm quyết định dày mặt mà nài nỉ.
"Được rồi, tí về chị bảo vài người theo em." Thiên Thiên chịu thua
Thiên Thiên cùng Chính Thần, Băng Tâm cả nhà 3 người lần đầu tiên trong 1 năm vừa qua mới có được cảm giác hạnh phúc ngập tràn.
Chính Thần đang ngồi chơi cùng Băng Tâm thì thấy cô xoa xoa vòng tai rồi nói
chuyện như là dùng điện thoại, chắc đây là sản phẩm công nghệ cao của mẹ tiểu Tâm. Nhìn mẹ nói chuyện bé cảm thấy rất thích thứ đồ chơi đó, sau
này nhất định phải nhờ mẹ Tâm làm cho 1 cái mới được.
"Chị à em có việc phải đi." Sau khi nói xong Băng Tâm quay lại nói với Thiên Thiên
"Ừ, chị đã bảo người ở cửa chờ em rồi đấy." Thiên Thiên khi nghe em gái nói chuyện liền biết cô có việc nên đã gọi điện sẵn cho người của mình
đợi ở bên ngoài.
"Cảm ơn chị em về trước đây." Nói rồi Băng Tâm quay người lập tức phóng xe đi mất.
Không bao lâu sau trong ngôi biệt thự truyền đến tiếng tức giận của Thiên Thiên.
"Tiểu tử Chính Thần kia bao giờ về đây con biết tay mẹ." Thiên Thiên
cảm thấy từ lúc Băng Tâm rời đi có cái gì đó không đúng, hóa ra là Chính Thần đã mất tích. Dù sao biết là nó đi theo Băng Tâm sẽ an toàn nên cô
cũng không cử người chạy đi khắp mọi nơi để tìm như trước đây nữa.