Mở đầu đoạn băng là
hình ảnh Thiên Thiên người mà anh ngày đêm mong nhớ cười tới mức xa lạ
khiến anh lo lắng. Cô dường như đã khác trước rất nhiều, nụ cười không
còn chân thật, đôi mắt vốn ngây thơ trong sáng giờ thấm đẫm màu thù hận. Giọng nói vẫn như xưa nhưng đã trở nên lạnh lẽo đáng tin không còn vô
ưu như trước.
Khi cô nói đến gửi cho mình món quà lớn thì anh chợt cảm thấy sợ hãi, rốt cuộc cô sẽ tạo cho anh đả kích gì đây?
Nhìn cảnh tượng Ảnh bị tra tấn tàn nhẫn như vậy chính bản thân Phong cũng
cảm thấy ớn lạnh. Anh luôn cho rằng mình đã thấy được những điều tàn
nhẫn nhất thế giới nhưng thật không ngờ những gì mình thấy chỉ là một
phần nhỏ.
Trái tim như bị cái gì đó hung hăng đánh thật
mạnh, tại sao người vợ mình yêu thương vẫn luôn hiền lành, trong sáng
như một tờ giấy trắng giờ lại trở nên lãnh khốc vô tình như vậy. Chẳng
lẽ chuyện của một năm trước đã là đả kích quá lớn khiến cô trở nên như
vậy????
Trong lòng anh cảm thấy rất rối, phải làm sao mới
có thể đưa cô trở về với những ngày trước đây, trở về là Lãnh Thiên
Thiên của ngày xưa.
Đúng lúc này có thuộc hạ vào báo là có sát thủ sống sót từ một năm trước tìm anh có việc. Lâm Phong không chần chừ lập tức cho người đưa người đó đến một căn phòng, tuy biết rằng có
khả năng đây là một cái bẫy của kẻ thù nhưng anh vẫn chấp nhận mạo hiểm.
... ...... ...... .....
Hôm nay là một ngày đẹp trời, tâm tình Thiên Thiên rất tốt nên ngủ cho
tới chiều mới dậy. Đây là lần đầu tiên trong một năm qua cô có thể bình
yên mà ngủ như thế, còn nhớ cả năm nay cô đều bị giấc mơ về cái chết của đứa con hành hạ tới mức sợ việc đi ngủ. Nhưng hiện tại có thể ngủ như
vậy đúng thật là cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Thiên đang
tính sang phòng gọi con trai dậy nhưng không hề thấy thằng bé trong
phòng. Trong lòng một cảm giác sợ hãi dâng lên, Thiên điên cuồng chạy
như điên lục tìm trong cả căn biệt thự nhưng vẫn không thấy.
Thiên Thiên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lập tức điều động tất cả người của mình đi tìm Chính Thần ở khắp mọi nơi.
Chính Thần lúc này vẫn vui vẻ thực hiện kế hoạch của mình mà không hề hay
biết có người đang lo lắng cho cậu tới mức chết đi sống lại.
Diệp Quân, tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử thế giới hiện đại lúc này
đang chạy xe trở về biệt thự trên núi chợt thấy trên đường vắng vẻ có
một bóng dáng nhỏ bé đang khóc nức nở.
Ven đường có một
đứa trẻ xinh đẹp tựa như thiên thần đang đứng, cậu bé đáng thương đứng ở đó nước mắt không ngừng chảy trên gương mặt ngây thơ. Thấy vậy Diệp
Quân không khỏi cảm thấy đau lòng liền quyết định dừng xe xuống xem đứa
bé.
Anh bước đến gần ôm đứa trẻ lên, dịu dàng lau đi từng giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Cháu là ai? Tại sao lại đứng khóc ở đây?" Diệp Quân nhìn đứa trẻ bị mình ôm
trong ngực nhẹ nhàng hỏi, anh rất lo lắng sẽ làm cho cậu bé sợ.
"Con....con....con..." Cậu bé lúc này lại rất đáng thương nức nở mà nói không lên lời.
"Ngoan, đừng sợ. Nói cho chú biết chú sẽ giúp con." Nhìn đứa trẻ tầm năm, sáu
tuổi trong lòng sợ tới mức nói không lên lời Diệp Quân đau lòng xoa đầu
bé trấn an. Đúng là một đứa trẻ đáng thương, chắc là nó bị lạc đường,
nghĩ vậy biểu hiện trên khuôn mặt anh càng dịu dàng, trìu mến hơn. (anh
thật là dễ lừa, cái khuôn mặt đáng yêu kia không tin được đâu *thở dài*)
"Con bị lạc, không có điện thoại gọi cho mẹ, ở đây không có ai." Đứa bé nhỏ giọng, sợ hãi rúc vào trong lòng Diệp Quân, cả thân hình bé nhỏ
không ngừng run rẩy vì sợ hãi. Cả người cậu cũng bị lạnh tới mức gần như đông cứng, có lẽ là do khí lạnh trên núi xâm nhập vào người.
"Được rồi, con tới nhà chú cho đỡ lạnh đã nhé người bạn nhỏ." Nhìn khuôn mặt
đáng thương trước mắt, Quân đau lòng ôm đứa bé vào xe rồi nhẹ nhàng trấn an. Anh biết một đứa trẻ đang lạc đường lại bị người lạ đưa đi sẽ rất
sợ hãi nên phải nhẹ nhàng dụ dỗ, dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.
"Vâng ạ." Đứa trẻ nhu thuận gật đầu, một giọt nước còn đọng trên khóe mi theo đó rơi xuống khiến người ta càng thêm cảm giác thương tiếc không thôi.
Nhưng người bên cạnh không hề phát hiện trong đáy mắt lấp lánh ngây thơ
kia vừa lóe lên một ánh sáng quỷ dị nhưng rất nhanh chóng bị che dấu.
Diệp Quân nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho cậu bé rồi lái xe về biệt thự trên núi mà không hề phát hiện ra một vấn đề lớn.
Đây là đường núi về nhà của Diệp Quân nên được phong tỏa để không có
bất kỳ người nào có thể đi vào được. Hơn nữa chỉ với hàng loạt các loại
hình bảo vệ khác nhau nên căn bản không có đứa trẻ bình thường nào có
thể vào được. Hơn nữa đứa trẻ mới có năm, sáu tuổi này đứng ở đây vừa
đúng chỗ không có camera nên chỉ anh mới có thể phát hiện. Đúng thật là
kỳ lạ!