Đoan Uất Liễm đẩy anh ra, thấp giọng nói.
“ Cảnh Hiên, em chỉ muốn biết người ấy là ai. Người có tội là em chứ không phải anh, vì vậy người trả nợ cũng phải là em ”.
Cô không trách năm xưa Nghiêu Cảnh Hiên giấu cô xoá đi đoạn ký ức đáng sợ này bởi cô có tư cách gì trách anh đây? Người đâm chết người là cô còn anh là người bảo vệ cô. Vì muốn cô không bị tổn thương, anh tình nguyện để cô quên đi anh, quên đi đoạn tình cảm đẹp đẽ giữa hai người. Một người đàn ông vì cô mà hi sinh như vậy có gì đáng trách?
“ Liễm Nhi, sau khi anh bồi thường cho họ một số tiền rất lớn, họ đã lên máy bay và ra ngoài còn hiện tại họ ở đâu anh cũng không rõ ”.
Nghiêu Cảnh Hiên đối diện với ánh mắt trong trẻo của Đoan Uất Liễm, nhất thời cảm thấy có chút ngột ngạt. Suy đi tính lại vẫn là cảm thấy chuyện này không thể đem ra nói thật với Đoan Uất Liễm.
“ Anh giúp em tìm họ có được không? ”.
Đoan Uất Liễm nắm tay anh, lắc nhẹ, chính bản thân cô cũng không biết hiện tại cô đang làm nũng với Nghiêu Cảnh Hiên.
“ Được ”.
Nghiêu Cảnh Hiên thở dài, đành gật đầu đồng ý để mọi chuyện trôi qua. Chỉ cần lần này có thể lấp liếm, cô sẽ không còn quá nhiều bận tâm về vấn đề này.
Ánh mắt Nghiêu Cảnh Hiên ánh lên chút phức tạp. Liễm Nhi, xin lỗi, anh căn bản không muốn lừa gạt hay giấu giếm em, nhưng chuyện này không giấu không được.
“ Cảnh Hiên ”.
Không khí vốn đang tĩnh lặng, Đoan Uất Liễm bỗng lên tiếng gọi tên anh, từ chất giọng dịu dàng kia nhìn không rõ một chút cảm xúc.
“ Có anh ”.
“ Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không? Bắt đầu yêu nhau, bắt đầu sống cùng nhau, bắt đầu cùng nhau hạnh phúc. Được không? ”.
Từng lời từng chữ của cô lọt vào tai Nghiêu Cảnh Hiên khiến anh nhất thời không kịp phản ứng, trong lòng cảm thấy rất ấm áp giống như có một dòng nước ấm nóng chảy chầm chậm vào tâm can cốt tuỷ.
Anh còn có thể cùng cô hạnh phúc nữa không chính bản thân anh cũng không dám khẳng định. Anh biết dù là bảo vệ cô cũng không nên đối xử quá tàn nhẫn với cô. Tính đến thời điểm hiện tại thứ anh cho cô chỉ toàn là đau khổ với tổn thương vậy anh lấy tư cảnh gì ở bên cạnh Đoan Uất Liễm?
“ Liễm Nhi ”.
“ Em từng nói em tha thứ cho anh. Tại thời khắc này, kể cả khi em biết được chuyện của quá khứ em vẫn lựa chọn tha thứ. Cảnh Hiên, chúng ta có thể cho nhau một cơ hội không? ”.
Nếu trước mặt bạn xuất hiện một người đàn ông vì bạn hi sinh, chấp nhận trả giá mọi thứ bạn sẽ gạt bỏ đi tất cả mà ở bên cạnh anh ấy chăng? Đoan Uất Liễm không biết những người phụ nữ khác ra sao nhưng cô biết bản thân cô có thể.
“ Được, chúng ta cùng nhau bắt đầu ”.
Nghiêu Cảnh Hiên mỉm cười, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ. Cô cho anh cơ hội, anh sẽ cố gắng nắm chặt lấy nó. Con người sống vì hiện tại vì tương lai chứ không phải vì quá khứ. Chuyện đã qua hiển nhiên nên buông bỏ.
“ Có phải Bạch Diễm Hoạ biết chuyện em đâm chết người không? Vì thế nên cô ta mới làm khó anh? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên không nói, khẽ gật đầu.
Đoan Uất Liễm thấy vậy lại càng đau lòng. Hoá ra không phải anh không muốn đối xử thật tốt với cô, chỉ là... Nghiêu phu nhân từng nói với cô Bạch gia có ơn rất lớn với Nghiêu gia, đây có lẽ là lý do từ trước đến nay anh đối với Bạch Diễm Hoạ luôn nhường nhịn.
“ Lần sau cô ta muốn nói gì cứ để cô ta nói, anh tự mình khiến mình bị thương có phải rất ngốc không? ”.
“ Phải, vậy ngốc thế này em còn yêu không? ”.
“ Yêu, rất yêu ”.
[... ]
Ánh nắng nhẹ buổi chiều chiếu lên gương mặt của Đoan Uất Liễm, làm nổi bật từng đường nét trên gương mặt xinh xắn ấy. Cô nằm trên thảm cỏ xanh, lấy chân Nghiêu Cảnh Hiên làm gối.
Nghiêu Cảnh Hiên nhờ người chuẩn bị một bộ quần áo khác để cô thay, anh cũng tự tay giúp Đoan Uất Liễm lau khô tóc. Sau khi hoàn thành xong mọi thứ, Đoan Uất Liễm đưa anh xuống hoa viên của bệnh viện.
“ Cảnh Hiên, em thấy rất chói mắt ”.
Nghiêu Cảnh Hiên bật cười, hiểu ý của cô liền đưa bàn tay to lớn chặn đi ánh nắng mặt trời.
“ Còn chói mắt không? ”.
Anh hỏi khẽ.
“ Hết rồi ”.
Đoan Uất Liễm nhìn bầu trời trong xanh điểm chút màu trắng của đám mây, trong lòng cảm thấy yên bình vô cùng, cô tiếp lời.
“ Chúng ta có thể mãi như thế này sẽ rất tốt ”.
“ Phải, như thế này thật tốt. Liễm Nhi, em ở bên cạnh anh có vui vẻ không? ”.
“ Có ”.
“ Vậy thì ở nhiều một chút, anh không ngại đâu ”.