Vết thương trên gương mặt anh tuấn của Nghiêu Cảnh Hiên rỉ máu, chảy rất nhiều, nhiều đến mức huyết đỏ rơi xuống cả mu bàn tay Đoan Uất Liễm.
Cơ thể cô cứng đờ, trong lòng hiển nhiên vẫn còn hoảng sợ. Rốt cuộc cô đã làm gì để khiến người kia truy cùng đuổi tận không buông? Chỉ cần nhìn thoáng qua có thể thấy rõ vết thuơng kia nặng cỡ nào. Nếu là rạch trên gương mặt cô, e là sẽ huỷ dung.
Một lần cô gặp nguy hiểm, một lần Nghiêu Cảnh Hiên chạy đến, lần này cũng vậy, cực kỳ chuẩn xác. Anh tựa như một lớp lá chắn rất dày, chỉ cần khi nghe tin cô xảy ra chuyện sẽ lập tức chạy đến, không quản tính mạng của mình có nguy hiểm hay không đều sẽ đứng chắn trước mặt cô.
Người đàn ông này rõ ràng đối với cô rất tốt, vì sao Cốt Tư Nặc lại nói chuyện của bảy năm trước thật đáng sợ. Phải chăng là anh vì hối hận nên mới chuộc lỗi ư?
Nghiêu Cảnh Hiên, bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì? Vì sao trên danh nghĩa chúng ta là vợ chồng nhưng lại xa cách?
Đoan Uất Liễm muốn hỏi anh, nhưng lại không dám, tựa hồ sợ câu trả lời ấy sẽ khiến cô thất vọng.
Cô đưa tay muốn chạm lên miệng vết thương giúp anh cầm máu nhưng Nghiêu Cảnh Hiên đã nhanh chóng né tránh. Cánh tay Đoan Uất Liễm cứ như thế lơ lửng trên không trung.
“ Không sao ”.
Nghiêu Cảnh Hiên hít một hơi, đem cơn đau kia giấu sâu vào bên trong, bình tĩnh nói. Lần này anh lại có thể bảo vệ cô...
“ Nghiêu Cảnh Hiên ”.
Đoan Uất Liễm gọi tên anh, cõi lòng đau đớn vô tận. Rõ ràng là liều mạng cứu cô, nhưng vì sao hiện tại lại né tránh cô? Hành động của Nghiêu Cảnh Hiên giống như một con dao đâm sâu vào trái tim khiến nó rỉ máu, khiến trái tim ấy lưu lại những vết thương ghê người.
“ Chỉ là đi qua tình cờ giúp. Em đừng nghĩ nhiều ”.
Bảo vệ được cô là tốt rồi. Anh vốn đã đồng ý với Bạch Diễm Họa sẽ cùng cô ta kết hôn, thế nên chỉ có thể từ phía sau mà nhìn Đoan Uất Liễm, từ phía sau nhìn bóng lưng mà anh yêu đến điên cuồng.
Dứt lời, Nghiêu Cảnh Hiên liền xoay đi, một mình Đoan Uất Liễm vẫn đứng đó, chẳng biết đèn chuyển xanh rồi lại chuyển đỏ bao nhiêu lần, chẳng biết bóng hình Nghiêu Cảnh Hiên đã khuất đi bao lâu cô vẫn im lặng đứng đó.
Phía đằng xa, Nghiêu Cảnh Hiên nấp ở một góc khuất, nhìn về hướng cô.
Liễm Nhi, chuyện của bảy năm trước thật sự xin lỗi, anh không có cách nào khác.
Liễm Nhi, em chỉ cần tin mọi chuyện anh làm đều là vì em.
[... ]
Nghiêu Cảnh Hiên trở về Nghiêu gia, Bạch Diễm Hoạ đã ngồi đợi anh ở đại sảnh. Cô ta vừa nhìn thấy anh bước vào, liền vội chạy tới phát hiện gương mặt Nghiêu Cảnh Hiên có vết thương rất lớn, lửa giận trong lòng lại nổi lên. Nhưng ở trước mặt anh, cô ta vẫn cố gắng kìm hãm sự thịnh nộ này.
“ Hiên, có phải anh lại đỡ thay cô ta một dao không? ”.
Người đàn ông sắp lấy cô ta làm vợ lại vì một người phụ nữ khác mà bị thương, hỏi xem chuyện này có bao nhiêu nực cười?
“ Phải ”.
Nghiêu Cảnh Hiên không tính giấu giếm, thẳng thắn nói.
“ Anh đã đồng ý kết hôn rồi, vì sao em vẫn không chịu buông tha cho cô ấy? ”.
“ Năm năm trước em đưa anh con dao rất sắc, rất nhọn, chỉ muốn anh trên mặt cô ta rạch một vết thật sâu, thật lớn để huỷ đi gương mặt chỉ biết dụ dỗ đàn ông. Nhưng anh thì sao? Lại lo lắng cho cô ta nên động thủ rất lưu tình, vết sẹo ấy cũng được Cốt Tư Nặc nhanh chóng dùng tiền xoá bỏ. Nếu năm năm trước anh không thể làm được, hiện tại em thay anh làm có gì sai? ”.
“ Bạch Diễm Hoạ, em đừng có quá đáng ”.
Nghiêu Cảnh Hiên tức giận rồi, anh cuộn chặt tay. Có một khắc anh thật sự muốn bóp chết Bạch Diễm Hoạ. Người phụ nữ này quá tàn độc, quá nhẫn tâm, trong lòng cô ta chỉ nghĩ đến làm thế nào để giết Đoan Uất Liễm.
“ Nếu em quá đáng anh sẽ huỷ hôn sao? ”.
Bạch Diễm Hoạ cười chế giễu, là chế giễu Nghiêu Cảnh Hiên cũng chính là chế giễu chính mình. Chế giễu bản thân vì cố chấp yêu một người không yêu mình, dù biết là đau khổ nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi.
“ Anh ngoan ngoãn kết hôn em sẽ nói cho anh nghe một chuyện ”.
Nghiêu Cảnh Hiên nhíu mày, lạnh giọng nói.
“ Chuyện gì? ”.
“ Đứa bé trong bụng Đoan Uất Liễm bảy năm trước là ai giết ”.
“ Nói ”.
Lời của Bạch Diễm Hoạ lọt vào tai Nghiêu Cảnh Hiên, nơi đáy mặt ấy liền biến đổi. Anh không kiềm chế được cảm xúc của chính mình, hai tay nắm chặt lấy vai của Bạch Diễm Hoạ, bóp rất mạnh khiến cô ta đau đến mức gương mặt vặn vẹo.
“ Đứa nhỏ là do Cốt Tư Nặc yêu cầu giết ”.