" Đoan Uất Liễm đúng là không thay đổi, gương mặt kia vẫn mê người như vậy ".
Người phụ nữ đưa tay chạm lên gương mặt xinh đẹp của Đoan Uất Liễm. Năm năm rồi, ông trời vì sao vẫn không chịu làm dung nhan của người phụ nữ đáng ghét kia thay đổi?
Nhát dao năm ấy cô ta bảo Nghiêu Cảnh Hiên rạch trực tiếp lên gương mặt kia quá nhẹ rồi, nhẹ đến mức vẫn có thể dùng tiền để thay đổi.
Nếu như Đoan Uất Liễm biến mất, nếu như cô ta sử dụng gương mặt này, liệu anh có yêu cô ta không? Giống như yêu Đoan Uất Liễm vậy, vì che giấu bí mật kia mà có thể làm mọi chuyện.
Cô ta hận Đoan Uất Liễm, nhưng cũng ghen tị với Đoan Uất Liễm. Người phụ nữ này có quá nhiều thứ tốt đẹp, bên trái có Cốt Tư Nặc, bên phải có Nghiêu Cảnh Hiên, toàn là những người đàn ông có thể sẵn sàng vì Đoan Uất Liễm mà đến mạng sống cũng không cần.
Cô ta cũng xinh đẹp, cũng có gia thế, cũng có sự thuỷ chung, nhưng vì sao những thứ tốt đẹp ấy lại chưa từng đặt trên người cô ta? Cô ta chỉ muốn có Nghiêu Cảnh Hiên, khó đến vậy ư?
Đoan Uất Liễm dần dần tỉnh lại, cô chậm rãi mở to hai mắt cảm thấy bối cảnh xung quanh đã thay đổi, không giống như trong phòng bệnh của Nghiêu Cảnh Hiên, mà nơi này có chút đáng sợ.
" Tỉnh rồi à? ".
Người phụ nữ kia thấy Đoan Uất Liễm tỉnh lại, cười lớn một tiếng, âm thanh man rợn vô cùng.
" Cô là ai? ".
Đoan Uất Liễm theo bản năng cảnh giác, cô động đậy một chút lại phát hiện cổ tay và cổ chân của mình bị trói chặt với thành giường.
" Không nhớ tôi là ai rồi? A, phải rồi lại quên mất cô bị mất trí nhớ ".
Từ thanh âm có thể nhìn thấy rất rõ sự chế giễu. Cô ta nhìn Đoan Uất Liễm, dưới đáy của đôi đồng tử kia không hề giấu giếm sự tức giận.
Mất trí nhớ thì có thể làm tổn thương người khác ư? Mất trí nhớ thì có thể khiến Hiên của cô ta đau khổ ư?
Cô ta không cho phép!
" Cô là ai? ".
Đoan Uất Liễm lập lại một lần nữa, giọng nói lần này có phần run sợ. Cô có thể cảm nhận được người phụ nữ đang ở trước mặt của cô kia đối với cô rất chán ghét. Hơn nữa, cô ta dường như là kẻ đã nổ súng ở hoa viên Nghiêu gia.
" Gấp gáp gì chứ, rồi cô sẽ biết ".
Dứt lời, cô ta liền rời đi còn đặc biệt căn dặn hai người đàn ông đứng bên ngoài phải trông chừng Đoan Uất Liễm cho cẩn thận.
[... ]
" Cô lại ai? ".
Cốt Tư Nặc gần đây khôi phục không tồi, cũng đã bắt đầu có thể nói chuyện, chỉ là thanh âm vẫn chưa được rõ ràng nhưng vẫn miễn cưỡng nghe hiểu được.
" Bạch Diễm Hoạ ".
Người phụ nữ kia chậm rãi thốt ra ba chữ mà ba chữ kia cũng đồng thời làm Cốt Tư Nặc chấn kinh. Bạch Diễm Hoạ, người phụ nữ này không phải năm xưa có gian tình với Nghiêu Cảnh Hiên gián tiếp làm Liễm Liễm của hắn đau khổ ư?
" Cô đến đây làm gì? ".
Có thể thoát khỏi sự cản trở của người mà Bạc Sơ phái tới để vào được phòng bệnh thì hiển nhiên Bạch Diễm Hoạ không hề tầm thường.
" Anh vẫn hận Nghiêu Cảnh Hiên vì anh ấy lái xe đâm chết Đoan Thiệu Niên - ba ruột của Đoan Uất Liễm, đúng không? ".
Bạch Diễm Hoạ không hề vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Có những chuyện giấu mãi không phải là chuyện tốt, mà có những chuyện lúc cần đem ra thì phải đem ra biến nó thành công cụ giết người.
" Phải ".
Cốt Tư Nặc cũng trả lời thẳng. Người phụ nữ này đến đây nói chuyện này với hắn có lẽ đã biết Đoan Thiệu Niên chính ba nuôi của hắn.
Quả nhiên...
" Đúng là đứa con nuôi hiếu thảo ".
" Cô muốn nói gì? ".
" Nếu tôi nói người gây ra cái chết của Đoan Thiệu Niên không phải là Nghiêu Cảnh Hiên thì sao? ".
Cốt Tư Nặc dường như đã sững sờ vì lời nói của cô ta, trong lòng hắn có một khắc tự hoài nghi chính mình.
" Không phải anh ta thì là ai? ".
" Đoan Uất Liễm ".