Người phụ nữ kia túm lấy cổ áo của người đàn ông, điên cuồng mà hét lớn. Bao nhiêu phẫn nộ cùng tuyệt vọng cuối cùng cũng có thể trút ra hết thảy.
Nhưng đáp lại cô chỉ là một khoảng không tĩnh lặng. Người đàn ông ấy nằm đó, gương mặt nhợt nhạt doạ người vô cùng, đôi môi tím tái. Hoàn toàn mất đi dáng vẻ hung dữ, lạnh nhạt khi nhẫn tâm đưa đứa bé mới được hai tháng tuổi rời khỏi chính người mẹ ruột của mình.
Hắn ta nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, tâm tư khó mà đoán nổi.
" Anh nói, nói đi! Vì sao? Vì sao lại đưa con của tôi đi? ”.
Người kia vẫn điên cuồng gào thét, đôi mắt xinh đẹp đẫm lệ, từng giọt nước mắt tựa như giọt sương long lanh buổi sớm cứ thế rơi trên gò má của cô.
Bốn năm, cô không có một chút tin tức của đứa nhỏ. Nó rõ ràng là con của cô, là đứa con do cô tự mình quyết đấu một trận sinh tử với tử thần mà có được. Người đàn ông này dựa vào đâu mà mang nó đi? Hơn nữa còn khiến nó nhận người phụ nữ khác là mẹ.
" Con của tôi ở đâu? Ở đâu rồi? ”.
Cô buông cổ áo của hắn, hắn lập tức thở hổn hển.
Khi đưa hắn ta trở về đây cô cũng đã cho người lục soát toàn bộ Cốt gia, lệnh cho họ phải tìm được đứa nhỏ về, nhưng đáng tiếc một chút tin tức cũng không có. Tựa hồ có người nhanh hơn cô một bước.
Người đàn ông kia vẫn không đáp, chỉ yên lặng nhìn cô, sâu trong đôi đồng tử màu hổ phách kia dường như có thể nhìn thấu một chút sự ân hận, có lỗi.
[... ]
Nghiêu Cảnh Hiên giữ Cốt Uất Bảo làm con tin, đương nhiên Đoan Uất Liễm không thể không nghe theo lời anh, càng không thể trốn thoát khỏi nơi này.
Chẳng biết từ khi nào, căn biệt thự sa hoa lộng lẫy kia đã hoá thành lồng giam, giam giữ sự tự do của cô và cả của đứa nhỏ mới bốn tuổi đầu.
Đoan Uất Liễm ôm lấy Cốt Uất Bảo, cẩn thận kiểm tra xem cậu nhóc có bị làm sao không rồi đánh mắt lên nhìn Nghiêu Cảnh Hiên đứng cách đó không xa, thở phào một tiếng, cũng may người đàn ông này còn có chút tính người, không làm gì đứa nhỏ.
" Tiểu Bảo, sao con lại ở đây? ”.
Cốt Uất Bảo nhào vào người cô, thoải mái đưa cái đầu nhỏ xinh xinh của mình đặt trên vai cô, vui vẻ nói.
" Chú ấy nói ba có việc bận nên mới đưa con sang đây. Hơn nữa chú ấy còn nói chú ấy là ba nuôi của con ”.
Sống lưng Đoan Uất Liễm cứng đờ. Cô vừa khẽ động, cơn đau từ hạ thân truyền đến khiến sắc mặt cô co rút.
Dù công việc có bận đến đâu Cốt Tư Nặc vẫn sẽ trở về nhà và sáng sớm ngày mai Cốt Uất Bảo luôn nhìn thấy mặt của hắn. Hôm nay Nghiêu Cảnh Hiên có thể thuận lợi đưa cậu nhóc đi, chỉ có thể nói một là Cốt Tư Nặc không trở về hai là hắn đã xảy ra chuyện.
Nghĩ tới vế thứ hai, trái tim Đoan Uất Liễm nhịn không được khẽ run lên.
Cốt Tư Nặc là chồng cô, là ba của con cô, việc này, cô không thể không hỏi cho ra nhẽ!
" Tiểu Bảo, con ra kia chơi một chút, mẹ đi nói chuyện với chú ấy được không? ”.
Đoan Uất Liễm đặt Tiểu Bảo xuống, nuốt cơn đau vào trong, hơi cúi người.
" Dạ, tí nữa mẹ phải kể chuyện cho con nghe ".
" Được ".
Đoan Uất Liễm hôn lên trán cậu nhóc một cái, Cốt Uất Bảo liền vui vẻ chạy tới ghế sô pha, tự chơi một mình.
[... ]
Nghiêu Cảnh Hiên dìu cô ra hoa viên, đặt cô ngồi lên chiếc xích đu mà năm năm trước cô thích nhất.
Anh rất nhớ hình ảnh Đoan Uất Liễm ngồi trên đó, vui vẻ đọc sách. Cô của thời khắc ấy tựa như toả ra ánh hào quang thu hút sự chú ý của anh.
" Anh rốt cuộc là ai? ".
" Nghiêu Cảnh Hiên, em chỉ cần nhớ anh là chồng em ".
Đoạn ký ức năm xưa cô quên rồi cũng tốt, anh và cô cũng có thể bắt đầu lại từ đầu.
" Cốt Tư Nặc mới là chồng tốt ".
" Liễm Nhi ".
Nghiêu Cảnh Hiên gọi tên cô, giọng nói thoáng chốc đã trở nên lạnh buốt.
Năm năm trước cô vì Cốt Tư Nặc mà chống đối anh, năm năm sau cũng là vì hắn ta mà trái lời anh. Dù hắn chết đi rồi, nhưng vị trí trong trái tim cô vẫn quan trọng như vậy?
" Tư Nặc đâu? ”.
Đoan Uất Liễm nhìn anh, nghiêm giọng hỏi.
" Bị tôi giết chết rồi ".
" Anh... ".
" Anh rốt cuộc muốn làm gì? ".
Đoan Uất Liễm hoảng sợ, hét lớn. Anh nói, Cốt Tư Nặc chết trong tay anh, cô không dám tin, vĩnh viễn chẳng dám tin.
" Lấy anh, sinh cho anh một đứa con, anh sẽ không động đến Cốt Uất Bảo ".