Nơi vị trí trái tim, huyết đỏ chầm chậm chảy ra, nhuộm lấy chiếc áo sơ mi trắng tinh vận trên người Cốt Tư Nặc.
Đau, rất đau. Nhưng đến giây phút cuối cùng, hắn vẫn cố gắng gắng gượng chỉ để lưu lại hình ảnh xinh đẹp nhất của Đoan Uất Liễm.
Cô nằm trên giường, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, hai mắt nhắm chặt, mái tóc dài rủ xuống. Nhưng trong mắt Cốt Tư Nặc, cô từ trước đến nay đều rất xinh đẹp.
“ Nghiêu Cảnh Hiên... Cô ấy sẽ hận anh ”.
Lúc cánh môi khép lại, Cốt Tư Nặc cũng đồng thời ngã xuống.
Nghiêu Cảnh Hiên không nói gì, tầm mắt đặt trên người Cốt Tư Nặc cuối cùng cũng thu lại, đặt trên người Đoan Uất Liễm.
Cô sẽ hận anh ư? Hận thì đã sao? Thứ anh cần chỉ có cô, chỉ cần cô ở bên cạnh Nghiêu Cảnh Hiên này, dù cô có hận đến mức không muốn nhìn mặt anh, thậm chí muốn giết anh cũng không sao hết.
Cốt Tư Nặc chết rồi, không còn ai ngăn cản anh ở bên cạnh Đoan Uất Liễm nữa. Nhìn hắn ta nằm ở đó, xung quanh là đống máu tươi, sự nặng nề trong tâm tư của Nghiêu Cảnh Hiên cuối cùng cũng có thể buông bỏ, tựa như rút được cái gai ghim sâu trong lòng.
“ Bối Kiệt ”.
Nghiêu Cảnh Hiên khẽ gọi, ngay lập tức Bối Kiệt từ bên ngoài liền nhanh chóng chạy đến.
“ Dọn xác ”.
“ Được ”.
[... ]
“ Chú, chú thật sự là ba nuôi của cháu sao? ”.
Cốt Uất Bảo trên tay cầm một đống kẹo ngọt, gương mặt có phần cảnh giác.
“ Phải ”.
“ Thế tại sao trước giờ ba cháu đều không nhắc về chú? ”.
Cốt Uất Bảo nhướng mày, quan sát nét mặt của Nghiêu Cảnh Hiên. Người đàn ông trước mặt nói với cậu nhóc rằng anh là ba nuôi của cậu, còn nói mẹ cậu đang ngủ ở trên kia. Nhưng Cốt Uất Bảo lại chẳng hề thấy gương mặt ấy có phần que thuộc.
“ Ba cháu muốn cho cháu một bất ngờ chăng? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên không nhìn Cốt Uất Bảo, chăm chú xem tin tức. Mới sáng sớm, anh đã cho người đến Cốt gia đón Cốt Uất Bảo đến đây. Có cậu nhóc ở đây, có thể cầm chân Đoan Uất Liễm.
Tuy rằng đây là con của cô và Cốt Tư Nặc, nhưng dù gì cũng là đứa nhỏ do cô sinh ra nên anh niệm tình không giết chết.
“ Mẹ ơi ~ ”.
Cốt Uất Bảo vừa nhìn thấy Đoan Uất Liễm từ trên cầu thang đi xuống, phía sau còn có nữ giúp việc cẩn thận dìu dắt. Vừa nhìn thấy cậu nhóc, lại nhìn thấy bên cạnh là người đàn ông đáng sợ như quỷ kia lòng cô liền lạnh buốt.
Hạ thân vẫn còn rất đau, nhớ đến việc của đêm hôm trước, Đoan Uất Liễm nhịn không được mà run rẩy. Cô vốn không quen biết anh ta...
Đoan Uất Liễm nhịn đau, lo cho an nguy của Cốt Uất Bảo toan chạy tới kéo cậu nhóc rời khỏi đây thì đột nhiên lại thấy miệng súng chĩa vảo đầu cậu nhóc. Bối Kiệt đứng phía sau, chuẩn xác chĩa súng vào Cốt Uất Bảo.
Cô sững sờ, không bước tiếp nữa.
Nghiêu Cảnh Hiên đi đến chỗ cô, đỡ lấy Đoan Uất Liễm, nhân cơ hội ghé vào tai cô, nói nhỏ.
“ Liễm Nhi, em tuyệt đối đừng nghĩ tới việc rời khỏi đây bằng không đừng trách tôi độc ác ”.
[... ]
“ Tiểu thư, người đàn ông kia tỉnh lại rồi ”.
Nữ y tá nhìn người phụ nữ trước mặt, khẽ đáp. Nhìn thoáng qua người phụ nữ kia, hiển nhiên có thể thấy cô không tầm thường, đến khí chất cũng bức người như vậy.
Cô khẽ gật đầu, đợi nữ y tá kia lui xuống liền bước vào phòng bệnh. Cánh cửa đóng lại, bộ dạng tao nhã ban nãy liền biến mất. Cô chạy đến trước giường bệnh, không kiềm nổi phẫn nộ túm lấy cổ áo người đàn ông, quát lớn.
“ Vì sao? Vì sao lại đem con của tôi cho Đoan Uất Liễm nuôi? Rõ ràng tôi là người sinh ra nó cơ mà ”.