Lời kia vừa lọt vào tai Nghiêu Cảnh Hiên liền dừng bước. Anh xoay người, nơi đáy mắt đã nhuốm đậm sự lạnh lẽo, hàn khí trong cơ thể toả ra ngày một lớn. Nghiêu Cảnh Hiên hiện giờ chẳng khác nào một con nhím bị người ta tấn công, phải gồng mình chống đỡ.
“ Anh nói gì? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên vờ như không nghe thấy, hỏi lại Cốt Tư Nặc. Anh chẳng qua chỉ muốn xác thực lại một chút, nếu như đúng là Cốt Tư Nặc biết được chuyện kia thì người này không thể giữ lại.
“ Tôi nói, một là anh đưa Liễm Liễm cho tôi, hai là tôi đem chuyện anh lái xem đâm chết Đoan Thiệu Niên nói cho cô ấy và cả việc bản thân anh cảm thấy tội lỗi nên mới chủ động kết hôn với cô ấy ”.
Cốt Tư Nặc bình thản, tuỳ tiện tìm một chỗ rồi ngồi xuống, hai chân vắt chéo nhau trông nhàn hạ vô cùng. Hắn từng nghĩ, vì Đoan Uất Liễm vụ tai nạn này hắn sẽ không truy cứu nữa, chỉ là hiện tại nhìn thấy Nghiêu Cảnh Hiên, trên gương mặt kia không có một sự hối cải hắn lại càng phải truy cứu đến cùng.
“ Cốt Tư Nặc ”.
Nghiêu Cảnh Hiên hét lên, anh tức giận đến mức đôi đồng tử hằn lên tia máu đỏ, mu bàn tay cũng nổi đầy những gân xanh, trông ghê rợn vô cùng.
“ Sao? Tôi nói sai ư? ”.
“ Anh rốt cuộc là ai? ”.
Chuyện của mấy năm về trước anh đã đem xử lý sạch sẽ, một chút dấu vết cũng không hề lưu lại, nhưng người đàn ông trước mặt anh lại biết. Hơn nữa khi hắn ta đem chuyện này phanh phui, trong giọng nói còn nhìn ra một chút hận ý.
“ Tôi là ai quan trọng sao? Thứ quan trọng nhất ở đây là tôi biết bí mật của anh ”.
Cốt Tư Nặc cười khẽ, nhưng giọng nói lại lạnh buốt.
“ Nghiêu Cảnh Hiên, anh rốt cuộc có trả lại Liễm Liễm cho tôi không? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên im bặt, tuyệt nhiên không nói nữa. Anh trầm tư, tự mình suy nghĩ. Cả một đời dài như vậy, anh chỉ cần mình Đoan Uất Liễm. Nhưng mối hoạ là Cốt Tư Nặc buộc phải giải quyết.
“ Đi theo tôi. Chỉ mình anh, những người còn lại lập tức yêu cầu rời khỏi Nghiêu gia ”.
“ Được ”.
Nhận thấy Nghiêu Cảnh Hiên có ý thoả hợp, Cốt Tư Nặc cũng nhanh chóng đồng ý. Việc hắn chú tâm nhất chính là có được Đoan Uất Liễm. Vũng máu trước cửa sổ sát sàn kia khiến tâm hắn bất an.
Đám vệ sĩ theo lệnh của Cốt Tư Nặc toàn bộ đều rời đi, mà Cốt Tư Nặc cũng đã đi theo Nghiêu Cảnh Hiên lên lầu.
Nghiêu Cảnh Hiên bảo nữ giúp việc lui xuống, trong phòng ngủ chỉ còn lại ba người, một là Đoan Uất Liễm nằm trên giường sốt miên man, hai là Cốt Tư Nặc, ba là anh.
“ Đã xảy ra chuyện gì? Liễm Liễm rốt cuộc làm sao? ”.
Cốt Tư Nặc cuống lên, nhưng lại chẳng dám nói lớn tiếng, hắn sợ đánh thức cô, sợ làm ảnh hưởng đến việc cô nghỉ ngơi.
“ Phát sốt ”.
“ Vì sao lại phát sốt? ”.
Lần này, Nghiêu Cảnh Hiên không đáp nữa. Anh làm sao có thể đem chuyện mình cố chấp cưỡng bức cô mà cô lại trong kỳ kinh nguyệt nói cho Cốt Tư Nặc nghe?
“ Nghiêu Cảnh Hiên ”.
Cốt Tư Nặc rít lên, hoàn toàn phẫn nộ.
“ Tôi sẽ đưa cô ấy đi ”.
“ Anh dám? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên đột nhiên rút súng, nhưng không phải chĩa vào người Cốt Tư Nặc mà là chĩa vào người Đoan Uất Liễm.
Liễm Nhi, xin lỗi. Anh quả thực không còn cách nào khác, để diệt đi hắn ta chỉ có cách lợi dụng em.
“ Nếu anh dám đưa cô ấy đi, tôi lập tức nổ súng. Cốt Tư Nặc, đến ba ruột cô ấy tôi còn dám đâm chết, cô ấy tính là gì? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên cười lớn, biến bản thân mình giống như một kẻ điên doạ dẫm Cốt Tư Nặc. Anh biết Đoan Uất Liễm chính là điểm yếu của Cốt Tư Nặc, muốn hạ gục hắn chỉ có thể đi từ bước này.
Toàn thân Cốt Tư Nặc lạnh buốt, tựa như đã nhìn thấu suy nghĩ của Nghiêu Cảnh Hiên. Hắn không ngờ, để diệt khẩu Cốt Tư Nặc này, anh ta lại lợi dụng Đoan Uất Liễm.
“ Anh muốn gì? ”.
Cốt Tư Nặc hỏi thẳng, không hề vòng vo.
Nghiêu Cảnh Hiên hơi dịch người, lấy trong ngăn kéo tủ một con dao ném về phía Cốt Tư Nặc. Bàn tay cầm súng chĩa về hướng Đoan Uất Liễm lại thêm nắm chặt.
“ Đâm vào vị trí trái tim, sâu ba thước ”.
Cốt Tư Nặc mỉm cười. Kỳ thực, Nghiêu Cảnh Hiên là một kẻ điên, lời anh ta nói anh ta sẽ làm được. Nếu như không có được thà ra đem huỷ bỏ còn hơn, Nghiêu Cảnh Hiên chính là nghĩ như vậy mới lợi dụng Đoan Uất Liễm nhằm giết hắn.
Cốt Tư Nặc hắn từng hứa, có phải chết cũng sẽ chết vì bảo vệ Đoan Uất Liễm.
Hắn cầm lấy con dao, bàn tay không hề run rẩy.
“ Liễm Liễm, có hoá làm ma, anh có sẽ làm một con ma nguyện đi theo em để bảo vệ em, để khiến em một đời sau này bình bình an an ”.
Dứt lời, con dao kia liền đâm vào trái tim Cốt Tư Nặc, đúng như lời Nghiêu Cảnh Hiên nói, sâu ba thước.