Cốt Tư Nặc trở về, trời đã rạng sáng. Trước cổng lớn của Cốt gia, một loạt các sát thủ ẩn mình được hắn phái đứng bên ngoài bảo vệ Đoan Uất Liễm đều nằm dướt đất. Sắc mặt họ trắng bệnh, hơi thở cũng chẳng còn nữa.
Tâm tư Cốt Tư Nặc dậy sóng. Hắn sớm đã biết lần này trở về nước sớm muộn gì người kia cũng sẽ đến tìm Đoan Uất Liễm, chỉ là không ngờ nhanh như vậy, hơn nữa đến sát thủ hạng A cũng có thể đánh chết toàn bộ.
Cốt Tư Nặc tiến vào bên trong biệt thự. Đại sảnh rộng lớn không một bóng người, dưới nền đất bên cạnh cửa sổ sát sàn hướng ra vừa hoa có một vũng máu tươi, rất lớn.
Trái tim Cốt Tư Nặc thót lên một cái, vội chạy lên lầu kiểm tra, Cốt Uất Bảo vẫn ngoan ngoãn ngủ trong phòng, chỉ là Đoan Uất Liễm đã biến mất.
Hắn siết chặt tay, đấm một đấm thật mạnh lên tường. Chết tiệt!
[... ]
Nghiêu gia.
“ Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên dáng vẻ gấp gáp, vội vàng hỏi vị bác sĩ đang kê đơn thuốc cho Đoan Uất Liễm.
Anh thật sự không hiểu, vốn dĩ đang hoan ái Đoan Uất Liễm bỗng ngất đi, hơn nữa hạ thân chảy rất nhiều máu đỏ. Một khắc ấy, anh thật sự rất sợ, sợ đến mức chân tay run rẩy.
“ Anh thật sự không biết con gái đến kỳ kinh nguyệt là không được quan hệ? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên sững người. Anh không biết cô đến cái đó. Chợt một giọng nói yếu ớt vang lên trong đại não: “ Đừng, dừng lại... Tôi trong kỳ kinh nguyệt ”.
Cô rõ ràng đã nói cho anh biết, nhưng lúc ấy anh lại chìm trong dục vọng, vốn không nghe lọt tai. Nghiêu Cảnh Hiên siết chặt tay, tự muốn đánh chính mình. Năm năm trước, anh khiến cô tổn thương. Năm năm sau, lại khiến cô đau đớn!
Anh cho người tiễn vị bác sĩ kia về, còn dặn người làm mua thuốc cẩn thận, còn bản thân thì ở lại bên cạnh cô.
Nghiêu Cảnh Hiên nắm lấy tay Đoan Uất Liễm, vuốt nhẹ bàn tay xinh xắn ấy.
“ Liễm Nhi, kỳ thực anh vốn dĩ không muốn em tổn thương. Thật đấy ”.
Nghe cô nói đứa bé kia thật sự là con của cô và Cốt Tư Nặc. Anh rất tức giận. Nội tâm chỉ muốn Đoan Uất Liễm cô là của anh, là của anh, bất kỳ kẻ nào cũng không thể động đến. Anh thừa nhận, bản thân muốn chiếm hữu cô, muốn đến phát điên.
“ Liễm Nhi, năm năm qua anh rất nhớ em. Liễm Nhi, em tại sao lại lựa chọn ở bên cạnh hắn ta? ”.
“ Liễm Nhi, em là của anh, là của mình anh ”.
“ Liễm Nhi, anh yêu em... Yêu em ”.
Nghiêu Cảnh Hiên cúi người, hôn lên bàn tay cô. Anh hứa, tự hứa với chính mình bắt đầu từ giây phút này sẽ không làm cô tổn thương, bắt đầu từ giây phút này sẽ chỉ mang lại hạnh phúc cho cô.
“ Thiếu gia, có người đến ”.
Nghiêu Cảnh Hiên nhíu mày, dường như đã đoán được người đến là ai. Anh gật đầu với nữ giúp việc, bảo cô ta ở lại chăm sóc Đoan Uất Liễm.
Xuống đến đại sảnh, quả nhiên nhìn thấy Cốt Tư Nặc, phía sau lưng hắn còn có rất nhiều người đàn ông cao to lực lưỡng, nhìn qua có thể đoán thân thủ không hề tầm thường.
“ Đưa Liễm Liễm đây ”.
Cốt Tư Nặc hét lên, hoàn toàn không kiềm chế cơn tức giận. Chỉ cần nhớ đến vũng máu kia là trái tim hắn tựa hồ bị người ta dẫm nát, đau đến tê dại.
“ Cô ấy là của tôi ”.
“ Nghiêu Cảnh Hiên, năm năm trước anh ép cô ấy phát điên, hiện tại cũng muốn ép cô ấy phải không? Anh muốn ép cô ấy xuất hiện nhân cách thứ ba, thứ tư,... mới chịu hài lòng sao? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên trầm mặc, đột nhiên không nói nữa. Năm năm trước, anh đúng là đã khiến cô phát điên. Nhưng năm năm sau, không phải! Anh muốn cô hạnh phúc!
“ Cốt Tư Nặc, anh nghe cho rõ, Đoan Uất Liễm là của tôi ”.
“ Anh có biết năm xưa để trị bệnh của cô ấy tôi đã dùng cách gì không? Là thôn miên khiến cô ấy mất toàn bộ trí nhớ, vì vậy xin anh đừng hạnh hạ cô ấy, đừng khiến cô ấy nhớ lại đoạn hồi ức đau khổ này ”.
Sống lưng Nghiêu Cảnh Hiên lạnh buốt, tựa hồ như có một dòng nước lạnh chảy qua người anh. Ở Cốt gia, cô từng hỏi anh là ai, lúc đó anh vốn cho rằng cô đang giả vờ để trốn tránh anh, nhưng...
Vì sao anh lại không tin tưởng cô? Vì sao?
“ Nghiêu Cảnh Hiên, trả Liễm Liễm cho tôi, trả cho tôi ”.
Cốt Tư Nặc hệt như phát điên, điên cuồng hét lớn. Hắn hiện tại rất lo lắng cho cô, toàn thân giống như ngồi trên đống lửa, bồn chồn vô cùng.
“ Cô ấy là của tôi ”.
Nghiêu Cảnh Hiên một lần nữa lặp lại lời nói, chỉ có điều ngữ khí lần này trở nên sắc bén.
“ Niệm tình anh từng cứu Liễm Nhi tôi tha cho anh một mạng. Cốt Tư Nặc, nếu anh còn không đi đừng trách tôi động thủ ”.
Anh vốn chẳng ưa người đàn ông này, nhưng ai nói hắn ta nhiều lần cứu Đoan Uất Liễm như vậy.
Nghiêu Cảnh Hiên chuẩn bị xoay người bỏ đi, Cốt Tư Nặc đột nhiên lên tiếng, ngữ khí ngập tràn oán hận.
“ Nếu anh không đưa cô ấy cho tôi, vậy thì chuyện anh đâm chết Đoan Thiệu Niên, ba ruột của Đoan Uất Liễm và việc anh vì hối lỗi mà kết hôn với cô ấy truyền đến tai cô ấy, sẽ ra sao? ”.