“ Hôm nay Nghiêu tổng gọi tôi tới, không biết là có chuyện gì? ”.
Bốn bề được phủ lớp một lớp tĩnh lặng chợt bị phá vỡ bởi chất giọng châm biếm của Cốt Tư Nặc. Hắn đi đến gần nơi Nghiêu Cảnh Hiên ngồi, kéo ghế dịch ra một chút rồi ngồi xuống đối diện anh.
Kỳ thực, sự việc lần trước xảy ra ở văn phòng của Đoan Uất Liễm, trong lòng Cốt Tư Nặc hắn đã rõ kẻ đứng sau, còn không phải người đàn ông đang ngồi trước mặt hắn đây sao?
Nghiêu Cảnh Hiên không vội đáp, anh đẩy bức thư đến trước mặt Cốt Tư Nặc, đợi đến khi hắn xem xong, mới chậm rãi lên tiếng.
“ Hai năm trước có phải cô ấy phá thai không? Nếu như không phải, đứa bé tại sao lại mất? ”.
Sắc mặt Cốt Tư Nặc chỉ trong chốc lát liền thay đổi. Bảy chữ ‘Đoan Uất Liễm không giết đứa bé’ nhưng một tiếng còi thông báo nguy hiểm vang lên trong lòng hắn.
Chuyện cô xảy thai, chỉ có hắn và cô biết. Bức thư này không phải do hắn gửi cho Nghiêu Cảnh Hiên, hơn nữa hắn chắc chắn rằng Đoan Uất Liễm cô cũng không rảnh để làm mấy chuyện phiền toái này.
Người gửi thư không phải hắn và cô, vậy thì ai gửi? Chân tướng phía sau mà hai năm nay hắn che giấu liệu kẻ kia có biết?
Cốt Tư Nặc nhanh chóng che giấu hết thảy cảm xúc. Hắn biết Nghiêu Cảnh Hiên cực kỳ nhạy bén, thế nên ở trước mặt anh không dám để lộ quá nhiều sơ hở.
“ Không phải trong lòng Nghiêu tổng đã có đáp án rồi sao? Trước kia anh trăm lời đều nói Liễm Liễm nhẫn tâm đến bệnh viện phá thai. Thế nào, bây giờ lại nghi ngờ logic của chính mình? ”.
“ Tôi hỏi anh, cô ấy tự mình phá thai hay là có chuyện gì khác? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên cực kỳ không kiên nhẫn mà quát lớn. Anh đã sớm cho người đi điều tra, nhưng năm lần bảy lượt kết quả đều chứng minh Đoan Uất Liễm tự mình đi phá thai, hơn nữa trên giấy xác nhận ở bệnh viện còn có chữ ký của cô. Hôm nay anh lại nhận được bức thư hoàn toàn trái với thông tin anh nhận được. Là Nghiêu Cảnh Hiên anh sai rồi sao?
“ Nghiêu tổng muốn biết phải không? Được, tôi hỏi anh, thời gian anh ở bên cạnh cô ấy anh có từng tin cô ấy không? Có từng quan tâm đến cảm nhận của cô ấy không? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên nhất thời á khẩu, không nói được gì. Anh có tin cô không, đến bản thân anh cũng không biết nữa... Anh chỉ biết là chính miệng cô nói cô phá thai.
“ Nếu thật sự muốn biết thì đi hỏi cô ấy đi. Nghiêu Cảnh Hiên, một khi anh biết được sự thật thì phải buông tha Liễm Liễm bởi vì anh khiến cô ấy tổn thương quá nhiều ”.
Cốt Tư Nặc đi rồi, chỉ còn một mình Nghiêu Cảnh Hiên ngồi ở đó.
Cô tổn thương, cô đau lòng, còn anh thì không sao?
Cô có biết ngày ấy khi anh tỉnh lại không thấy cô đâu, chỉ nhìn thấy đơn ly hôn đặt trên bàn trang điểm, trái tim anh đau đớn nhường nào.
Cô có biết khi anh nhận được tin đứa bé mất, nhận được tin chính cô là người yêu cầu phá thai, trong lòng anh khó chịu ra sao?
Trong mối quan hệ này, đâu phải chỉ mình cô mới biết đau.
[... ]
Vết thương trên người Đoan Uất Liễm đã không có vấn đề gì nên Nghiêu Cảnh Hiên đã cho người đưa cô trở lại biệt thự.
“ Cô ấy ở đâu? ”.
“ Đoan tiểu thư đang ở trên phòng ”.
Nhận được câu trả lời từ nữ giúp việc, Nghiêu Cảnh Hiên liền nhanh chóng chạy lên tìm cô.
Bên trong phòng không thấy người...
“ Đoan Uất Liễm ”.
Nghiêu Cảnh Hiên hét lên. Chợt anh nghe thấy tiếng nước chảy từ trong nhà vệ sinh truyền ra, liền chầm chậm bước tới
“ Liễm Nhi... Liễm Nhi ”.
Đoan Uất Liễm nằm trong bồn tắm, nước dâng tới nửa gương mặt của cô, khắp nơi xung quanh đều là máu tươi, cổ tay nhỏ bé bị rạch một vết thật lớn đến bây giờ vẫn chảy máu.
Trên gương, có hai chữ ‘hận anh’ được viết lên bằng máu tươi.
Nghiêu Cảnh Hiên sững sờ.
Cô... Tự tử rồi!