Trước đó....
*Tiếng nhựa rơi xuống sàn*
- Đây là gì?
Đường Phong chau mày, tức giận ném lọ thuốc anh tìm được ở căn nhà cũ ở Mỹ của Khả Ái.
Đứng đối diện anh là Đình Vũ, vẻ mặt bất ngờ, rồi anh nói:
- Chỉ...!chỉ là thuốc bổ cho mắt thôi!
- Nói láo! - Đường Phong bực tức quát lại - Đây là nguyên nhân chính khiến Tiểu Ái mất trí nhớ mà cậu còn nói được như vậy nữa hả? Uổng công tôi coi cậu như anh em.
Nghe đến đây, Đình Vũ bực tức tiến lại gần, nắm lấy cổ áo Đường Phong.
- Im đi! Cậu biết gì mà nói! 2 năm trước cậu biết Khả Khả như thế nào không? Cậu yêu thương cô ấy như thế nào thì tôi cũng như vậy, tại sao tôi lại muốn hại cô ấy?
Đường Phong hất tay anh ra, chỉnh đốn lại trang phục:
- Vậy thì tại sao?
- 2 năm trước, cô ấy không thể nào quên được cậu, ngày nào cũng khóc, cô ấy không nói gì, dù tôi có khuyên bảo thế nào cũng không thể rũ bỏ được quá khứ.
Cô ấy yêu cậu như vậy mà cậu đối xử với cô ấy như thế, cậu nên xem lại người đáng bị trách móc là ai mới đúng.
Cô ấy trầm cảm đến nỗi suýt nữa sảy thai.
Bác sĩ khuyên là bỏ đứa bé đi để có thể cứu người mẹ nhưng cô ấy không chịu, cô ấy sẵn sàng hi sinh bản thân mình để cứu đứa bé, cứu cốt nhục của cậu.
Cũng may là không sao.
Nhưng sau khi sinh, đứa bé trai đã chết....
- Cậu nói sao? Cô ấy...!sinh đôi sao?
- Phải! Tôi hỏi cậu một người mẹ mất con là như thế nào? Cậu có hiểu được nó đau đớn tới mức nào không? Vậy thì cách tốt nhất là quên đi tất cả, quên đi những điều đau khổ đó! Nhưng cậu lại xuất hiện và khơi gợi lại tất cả những quá khứ đau thương ấy! Vậy thì ai mới là người đáng trách?
- Tôi...
Đường Phong như muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói gì.
Thì ra anh chưa bao giờ đem lại cho cô ấy hạnh phúc, toàn là những đau thương và khổ cực.
- Tôi biết rồi! Tôi xin hứa, sẽ đối xử với cô ấy thật tốt!
- Nói lời phải giữ lấy lời, nếu tôi thấy cô ấy khóc một lần nữa, tôi sẽ không tha cho anh đâu!
...****************...
Một tuần sau....
- Đường Phong! Em muốn đến một nơi!
- Nơi nào?
Chiếc xe Porsche dừng bánh trước một ngôi chùa nhỏ, nơi có tiếng những đứa trẻ vui đùa nhộn nhịp.
Khả Ái bước xuống xe, trong chiếc váy màu xanh lam mà cô yêu thích nhất, khuôn mặt cô đã tươi tỉnh hơn được một chút.
Một người sư trẻ bước tới tiếp đón hai người.
- Xin chào thí chủ! Không biết hai người đến đây có việc gì ạ!
Vị hoà thượng trẻ dẫn hai người đi qua một con đường nhỏ, hai bên đều trồng đầy dẫy những bông hoa hướng dương, loài hoa cô yêu thích nhất.
Chúng luôn hướng về mặt trời và kiên cường, không bao giờ gục ngã, nó luôn mạnh mẽ đối mặt với cuộc sống.
Và hơn cả là nó tượng trưng cho tình yêu.
- Thưa hai vị! Chúng ta đã đến nơi rồi! Nơi đây là nơi thờ cúng cho những vong nhi! Những đứa trẻ có thể do người thân không thể nuôi nấng mà nạo phá thai hay cũng có những đứa trẻ do cha mẹ không cẩn thận mà để mất khi còn chưa thành hình.
Nơi đây còn là nơi của những trẻ em cơ nhỡ không có cha mẹ sống.
Hai người cứ ở đây chơi, tôi cần đi ra đây một lát.
Nói xong, vị hoà thượng rời đi, ở đó chỉ còn anh và Khả Ái.
Cô tiến lại gần, cắm vài nén hương rồi chắp hai tay cầu nguyện.
Cô nhắm mắt, toàn thân thả lỏng.
Đường Phong nhìn theo bóng lưng gầy ở trước mắt, bỗng nhớ tới lời hứa của mình với Đình Vũ: "Tôi sẽ đối xử với cô ấy thật tốt!" Nhất định, anh sẽ đối xử với em thật tốt! Nhất định!
Cô quay lại phía anh:
- Đường Phong! Ta đi thôi!
Hai người vừa đi vừa nói chuyện:
- Đường Phong! Anh vừa suy nghĩ chuyện gì vậy?
- Chỉ là...!anh định sẽ đầu tư vào nơi này?
- Thật sao?
- Ừm...!những đứa trẻ ở nơi này rất cần sự chăm sóc tốt!
- Em cũng nghĩ giống anh!
Từ xa, một hoà thượng lớn tuổi tiến lại gần hai người họ.
- Xin chào hai vị!
- Có ông ở đây thì tốt quá! Xin chào! Tôi là Lục Đường Phong, Chủ tịch tập đoàn Lục Thị, đây là Card Visit của tôi - anh vừa nói vừa lấy thẻ từ trong túi áo, chỉ sang cô, anh nói - Còn đây là vợ tôi, tôi muốn đầu tư vào nơi này.
Nghe đến đây, vị hòa thượng vui mừng:
- Thật vậy sao? Cảm ơn ngài, Lục Tổng!
- Hơn ai hết, tôi hiểu được nỗi buồn lớn nhất của những đứa trẻ nơi đây, tôi cũng hiểu cảm giác mất đi cha mẹ ở độ tuổi như thế này!
- Vâng! Ở đây, đứa bé lớn nhất là 13 tuổi còn nhỏ nhất là 2 tuổi có điều....
- Có điều sao? - Khả Ái hỏi lại
- Mời hai vị đi theo tôi!
Hai người đi theo vị hòa thượng đến một căn phòng gỗ nhỏ được bày trí đơn giản.
Nằm trong đó là một cô bé chừng hơn 2 tuổi đang nằm bất động ở dưới sàn được lót chiếu.
Đột nhiên, khi chỉ vừa mới nhìn thấy cô bé, toàn thân cô tê cứng, bỗng nhiên trái tim đau thắt lại, cô không thể đứng vững mà ngã vào lòng anh.
- Tiểu Ái! Em có sao không? Em vẫn chưa khỏe hẳn sao?
- Đường Phong! Em...!em cảm nhận được Hân Hân đang ở đây!
Nghe cô nói, anh mới nhìn kĩ cô bé đang nằm ở đó.
Khuôn mặt trông có vẻ giống với Hân Hân thật, nhưng rất nhiều sẹo, không thể nào chứng minh được.
- Thưa hai vị, cô bé này chúng tôi tìm thấy ở bên đường, làn da trắng muốt nhuốm màu đỏ máu.
Bác sĩ nói rằng cần phải phẫu thuật cho cô bé nhưng chúng tôi không có nhiều tiền đến thế.
- Kh...!không biết thầy còn giữ quần áo của con bé không? Có thể cho tôi xem không? - cô hỏi với giọng run rẩy như khóc.
- Chúng tôi vẫn còn giữ, để tôi lấy cho cô xem!
Vị hòa thượng vừa lấy chiếc váy ra cô liền giật mình vì đó chính là chiếc váy của Hân Hân, chính cô đã tự tay thêu bông hoa hướng dương lên chiếc váy cho cô bé, vậy cô bé này là Hân Hân, cô bé chưa chết.
Tay cô run run nhận lấy chiếc váy, rồi lại nhìn cô bé đang nằm.
Cô đưa tay vuốt ve mái tóc đen, rồi khuôn mặt cô bé.
- Hân Hân! Đúng là con rồi!
Cô òa khóc, ôm lấy con gái mình, cuối cùng thì con bé cũng đã trở lại!
- Hân Hân sao?
Đường Phong tiến lại gần hai mẹ con cô.
Vòng tay ôm chầm lấy cô.
- Hân Hân! Chào mừng con trở lại!
...****************...
1 tháng sau...
Phẫu thuật cho Hân Hân cũng đã xong, nhưng cô bé vẫn chưa tỉnh lại.
- Tiểu Ái! Em mau nghỉ ngơi một lát đi! Em đã thức cả một đêm để chăm sóc con bé rồi! Mọi chuyện sẽ ổn thôi! Ở đây có dì Hà lo rồi! Mau về thôi!
- Nhưng lỡ con bé tỉnh lại mà không thấy em là nó sẽ khóc đấy! Em muốn ở lại với con bé!
"Chị Tiểu Ái!"
Một giọng nói non nớt cất lên.
Là Hiên Hiên, cậu bé cũng tới đây!
- Hiên Hiên! Lại đây! - Khả Ái trìu mến nói với cậu bé.
Cậu bé nở một nụ cười thật tươi chạy vào lòng cô.
- Mấy ngày hôm nay chị đi đâu vậy? Sao không về với em?
Cậu bé quay sang bên cạnh, nhìn thấy Hân Hân, cậu thắc mắc:
- Ai đây ạ?
- Đây là em gái con!
- Con có em thật sao? Vui quá! Em cũng có em gái này!
Anh nhìn cô, hỏi:
- Em không tức giận sao?
- Tại sao? - cô hỏi lại
- Vì Hiên Hiên là con của Đỗ Ninh Kiều!
- Thì sao chứ? Thằng bé không có lỗi! Lỗi là ở cô ta!
- Em nói thật sao? Em không giận anh sao?
- Em...!em...
Đột nhiên, Hiên Hiên cất giọng lên:
- Ba, chị Tiểu Ái! Em gái tỉnh lại rồi!
- Hân Hân tỉnh lại rồi!
- Hân Hân! Mau nhìn mẹ đi! Hân Hân! Cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi!
Thấy cô vui mừng, Hiên Hiên và Đường Phong cũng vui lây.
- Em gái! Em gái ăn kẹo không?
Đường Phong nghe thấy thì nực cười, gõ vào đầu cậu bé.
- Ngốc thật đấy! Em gái con mới tỉnh lại làm sao mà ăn được những thứ đó!
- Ba kệ con đi! Con cũng chỉ muốn tốt cho em thôi! - cậu bé tỏ ra hờn dỗi ba, không thèm nhìn mặt anh.
- Hai cha con dừng lại đi, Hân Hân vẫn đang mệt lắm!
- Anh xin lỗi! / Em xin lỗi!
- Mà ba thấy con không nên gọi Tiểu Ái là chị nữa!
- Không thì là gì ạ?
- Là mẹ!
- Ba nói thật sao? Chị Tiểu Ái là mẹ con sao?
- Kh...!không đâu! Hiên Hiên cứ gọi là chị là được rồi! - Khả Ái nói
- Chẳng phải em nói em không ghét Hiên Hiên sao? - Anh nói
- Nhưng em....
- Mẹ Tiểu Ái! Mẹ Tiểu Ái! Con thích gọi như thế này cơ!
Khả Ái nhìn Hiên Hiên nở nụ cười trìu mến.
- Được, vậy thì bây giờ mẹ sẽ trở thành mẹ của con nhé!
- Vâng ạ! Mẹ ơi! Đợi em gái khỏe lại, cả nhà chúng ta sẽ đi khu vui chơi nhé!
- Được thôi!
...****************...
- Wow! Mẹ ơi! Con rồng kia lớn quá! Con muốn chơi trò đó! - Hiên Hiên vừa nói vừa chỉ tay vào chú rồng to lớn trước mắt
- Em yên tâm đi! Vệ sĩ sẽ trông coi 2 đứa trẻ cẩn thận, sẽ không làm sao đâu! - Thấy bộ dạng chần chừ của cô, anh liền nói.
- Ừm...!con cũng phải để ý em nhé!
- Tuân lệnh, Mami! Hân Hân lại đây! Đi với anh nào!
Nhìn theo bóng lưng của hai đứa nhóc, cô mỉm cười rạng rỡ:
- Hai đứa nhỏ trông thích quá anh ha!
- Ừm! Để hai đứa nó chơi với nhau, để anh và em còn có thời gian nữa chứ!
- Thời gian? Thời gian gì?
Cô vừa nói dứt câu, vừa kịp quay sang nhìn anh thì anh đã quỳ xuống:
- Tiểu Ái! Chúng ta đã bỏ lỡ nhau, và cũng may là chúng ta có thể tìm lại được nhau, nhưng anh không muốn chúng ta rời xa nhau thêm phút giây nào nữa.
Tiểu Ái! Em...!- anh vừa nói vừa rút trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ bọc bằng vải nhung đỏ
Khả Ái bất ngờ mà hô tên anh:
- Đường Phong! Anh...
- Anh biết anh đã gây ra rất nhiều chuyện có lỗi với anh! Thật ra anh vẫn luôn muốn Hân Hân và Hiên Hiên có thêm một đứa em, anh đã tưởng tượng hình ảnh ba đứa trẻ cùng chơi đùa với nhau trên bãi biển với đầy cát trắng, nước biển xanh biếc, lấp lánh, còn chúng ta sẽ ngồi nhìn các con xây lâu đài cát, nắm tay nhau, từ năm này qua tháng nọ, không bao giờ chia xa! Hôm nay, anh muốn xin lỗi em và...!Tiểu Ái! Em có tha lỗi cho anh không và em...!có nguyện ý lấy anh không? Để anh bảo vệ em, chăm sóc cho em? Đừng từ chối nhé! Được không?
Lúc này cô chỉ biết nhìn anh, bao năm qua, người cô hận nhất là anh và yêu nhất cũng là anh, nhưng đã có quá nhiều chuyện xảy ra, liệu có có thể tin tưởng anh tới cuối đời được nữa không?
- Em...!em...
Cô chưa kịp trả lời, một vệ sĩ của Đường Phong liền chạy lại.
- Lục Tổng, Tiểu Thiếu Gia và Tiểu Thư mất tích rồi!
- Cái gì? Cậu nói cái gì?
- Hai vệ sĩ còn lại bị đánh lén, tôi đã hạ gục tên đó rồi nhưng hình như chúng còn đồng bọn, chúng bắt Tiểu Thiếu Gia và Tiểu Thư đi rồi!
Đường Phong tức giận nắm lấy cổ áo của tên vệ sĩ:
- Rốt cuộc các người làm việc kiểu gì vậy? Có hai đứa nhỏ thôi mà cũng không trông chừng được!
- Đường Phong! Anh mau im đi! Nếu anh không tìm được tụi nhỏ thì tôi chết cho anh coi! - Khả Ái quát lớn.
- Không sao đâu! Anh sẽ tìm cách giải quyết mà! - Đường Phong đưa tay ra định ôm lấy cô nhưng cô lại lảng tránh.
Khả Ái chạy vội về phía trước, miệng không ngừng kêu tên:
- Hân Hân! Hiên Hiên! Các con lên tiếng đi! Hai đứa ở đâu?
- Tiểu Ái!
Anh gọi tên của cô nhưng cô không hề quay lại.
- Tiểu Ái! Nghe anh nói!
- Tôi không muốn nghe! - Cô liền lấy tay bịt tai lại, bây giờ cô không muốn nghe bất cứ lời nói sến súa nào từ miệng anh phát ra.
Ngay từ đằng sau, anh bắt lấy cánh tay của cô, trấn an cô:
- Anh biết tâm trạng em đang rất rối bời và anh cũng như vậy, cả hai đứa đều là con của anh, em phải bình tĩnh lại!
- Bình tĩnh? Anh bảo tôi bình tĩnh? Hai đứa còn quá nhỏ, Hân Hân chỉ vừa mới khỏe lại! Anh đúng là đáng chết đáng chết, đáng chết!
Cô vừa buôn những lời cay nghiệt đó, vừa đánh mạnh vào lồng ngực của anh.
- Bình tĩnh lại đi! Anh biết hai đứa nó ở đâu rồi!
Lúc này cô mới ngẩng mặt lên nhìn anh, dôi mắt long lanh ướt đẫm.
...****************...
Hai người dừng lại trước một căn nhà bỏ hoang.
Chiếc xe vừa dừng lại, Khả Ái liền chạy vào trong căn nhà đó mà không suy nghĩ.
- Chà chà! Đến nhanh quá ha!
Đỗ Ninh Kiều ngồi chễm chệ trên chiếc ghế ở cuối phòng.
Tay xoay xoay một khẩu súng.
- Đỗ Ninh Kiều! Thì ra là cô!
Cô ta cười nửa miệng, sai bọn thuộc hạ:
- Mày! Ra xem xem nó có dắt thêm ai không.
Một người đàn ông cao to lực lưỡng ra cửa đứng ngó nghiêng một lúc rồi vào:
- Không có! Chỉ có hai đứa nó thôi!
- Tốt! - Cô ta nở một nụ cười đắc ý.
Khả Ái cất lời:
- Vào chuyện chính luôn đi! Hân Hân với Hiên Hiên đang ở đâu?
- Sao cô nôn nóng quá vậy? Từ từ thôi chứ!
- Tại sao cô phải làm vậy? Tôi với cô không thù không oán, vậy tại sao cô hết lần này đến lần khác gây chuyện với tôi? Đây là chuyện giữa hai chúng ta mà, đừng lôi mấy đứa nhỏ vào!
- Tại vì người tôi ghét nhất trên đời này là cô! Nếu không có cô thì tôi đã có thể trở thành vợ của Lục Đường Phong rồi! Cô thử tưởng tượng xem, sống trong cái dinh thự đó, đến bát đĩa cũng làm bằng vàng, ai mà không thích, nhưng từ khi có cô thì mọi chuyện lại ngược lại hoàn toàn, nếu cô không xuất hiện thì tôi chắc chắn đã trở thành Lục Phu Nhân từ hai năm trước rồi! Cô tưởng cô tìm thấy đứa con gái nghiệt chủng của cô là xong sao? Chừng nào tôi còn sống thì cô vẫn còn phải trải qua đau khổ! Bây giờ cô đã mất đi đứa con của mình rồi! Cô thương nó lắm đúng không? Mất đi đứa bé cô buồn lắm chứ gì? Nhưng tôi lại thích như vậy đấy! Thấy cô đau khổ tôi vui lắm! HAHAHA!
- Cô...!cô điên thật rồi - Cô cố nén cơn tức giận vào trong lòng, chỉ trách cô không thể xé xác cô ta ra ngay lúc này!
- Tôi điên thì cũng không đến lượt cô phán xét! - Quay ra sau, cô ta bảo một tên đằng sau đưa bọn nhỏ ra.
- Hân Hân! Hiên Hiên! - cô hô to tên hai đứa bé.
Hân Hân đang òa khóc, khóc đến khàn cả cổ họng.
Hiên Hiên ngồi kề lưng với cô bé, cậu bé không rơi bất ngờ cứ giọt nước mắt nào mà thậm chí còn lườm tên thuộc hạ
- Ông thử chạm vào một sợi tóc của em gái tôi xem? Tôi sẽ ngũ mã phanh thây ông ra!
- Hai đứa bay câm mồm đi! Đau đầu quá! - Đỗ Ninh Kiều quát lớn.
- Cô thả hai đứa nó ra đi, thứ cô muốn là tôi mà! Cô muốn làm gì tôi cũng được!
Nói xong, Khả Ái tiến lại gần cô ta.
Bỗng nhiên, có tiếng quát lớn:
- Khả Ái em đứng lại! Em không được làm bất cứ điều gì nguy hiểm như thế xảy ra!
Nghe xong cô mới khựng lại
- Wow! *Vỗ tay* Hai người đúng là yêu nhau thật đấy! Nhưng tôi gọi các người đến đây để xem phim kinh dị máu me chứ không phải phim ngôn tình!
Cô ta chỉ vào hai đứa bé, nói tiếp:
- Lục Đường Phong! Tôi muốn anh chọn! Hân Hân hay Hiên Hiên? Anh chỉ được chọn một thôi! Anh chọn đứa này thì đứa còn lại sẽ phải chết!
Khả Ái tâm trạng bất an nói:
- Đỗ Ninh Kiều cô suy nghĩ lại đi! Dù sao Hiên Hiên cũng là con của cô!
*Đoàng*
Cô ta chĩa súng vào Khả Ái rồi bắn, đầu súng còn bốc khói, nhưng cũng may là bắn trượt.
Khả Ái nhìn cô ta với ánh mắt khiếp sợ
- Hiên Hiên có làm sao thì cũng không liên quan tới cô! Tôi muốn anh ta chọn!
- Đỗ Ninh Kiều! Cô muốn gì thì chĩa súng vào tôi đây này! - anh quát lớn
Cô ta đúng là điên thật rồi! Hiên Hiên là con của cô ta mà, tại sao cô ta lại muốn hi sinh con mình như vậy?
- Im! Tôi chỉ cần anh chọn thôi! Nhanh! 1 trong 2 đứa!
Đường Phong quay sang nhìn Khả Ái khuôn mặt cô trắng bệch cũng nhìn theo anh.
Nhìn sâu trong ánh mắt đó, anh có thể cảm nhận được nó đang hiện ra sáu chữ: "Không được làm hại con bé!" đang lặp đi lặp lại.
- Tôi cho anh 10 giây! 10...!9....8...
Cả hai đứa đều là con của anh, dù thế nào thì Hiên Hiên cũng là máu mủ của anh, anh không thể làm hại thằng bé
- 3...!2...!1...!Hết giờ! Mau đưa ra lựa chọn của mình đi! Nếu không cả hai đứa nó đều chết!
- Hân Hân! Tôi chọn Hân Hân!
- HAHAHA! Tôi biết ngay mà! Thể nào anh cũng chọn cốt nhục của mình với con điếm đó thôi! Tôi thích lắm! Cô nhìn thấy anh không Khả Ái? Anh ta chọn con gái của cô đấy! Bây giờ tôi muốn nói cho cô biết một sự thật, cô có nhớ đứa bé trai năm đó đã chết không? Chính tôi đã mua chuộc bác sĩ đấy! Chính tôi đã bắt cóc thằng bé đấy! Bây giờ nó đang ở trước mặt cô đấy! Nhưng mà tiếc quá! Hắn chọn con bé nghiệt chủng này rồi! Vậy thì thằng bé phải chết!
Cô ta vừa nói xong tay liền để súng ngay trên đầu thằng bé.
Khả Ái như không tin vào tai mình, từ lúc đầu gặp thằng bé cô đã có cảm giác như chính là đứa con của mình vậy mà cô không nhận ra.
- Dừng lại! Không được bắn! - cô hét lớn
- Muộn rồi!
*Đoàng*
Tiếng súng vang lên lớn tới mức ù cả tai.
Ngay giây phút đó cô liền nhắm chặt mắt lại, cô không muốn nhìn thấy sự thực trước mắt.
Bỗng chốc có rất nhiều tiếng bước chân chồng lên nhau.
Lúc này cô mới dám mở mắt, cả hai đứa bé đều bình an, tiếng súng vừa nãy là Đỗ Ninh Kiều, cô ta bị bắn ngã gục xuống sàn.
Đường Phong có sắp xếp vệ sĩ ngầm theo.
- Xin lỗi sếp! Chúng tôi đến muộn!
- Càng ngày tôi càng thấy các anh làm việc kém đi đấy nhé!
Việc đầu tiên cô làm sau khi mở mắt ra là chạy thật nhanh đến chỗ hai đứa bé.
- Hân Hân! Hiên Hiên! Hai đứa có sao không?
- Mẹ yên tâm! Có con ở đây, không ai dám làm gì em gái hết.
Cô cởi trói cho hai đứa bé, rồi ôm chúng vào lòng,
Cô hôn lên đôi má của từng đứa, hôn rất nhiều.
Quay sang Hiên Hiên, cô nhìn cậu bé với ánh mắt trìu mến:
- Mẹ xin lỗi! Đáng nhẽ ra mẹ nên nhận ra con sớm hơn!
Khuôn mặt bầu bĩnh của cậu bé chợt nhòe đi trước mắt, đôi mi trở nên ướt sũng.
Cậu bé lấy tay gạt đi giọt nước mắt của cô, cổ tay đã bị hằn đỏ do trói quá lâu.
- Mẹ đừng khóc! Như vậy là hết xinh đấy!
Đột nhiên, cái xác của Đỗ Ninh Kiều động đậy, cô ta nhấc tay lên chĩa súng vào cô.
- Đỗ Khả Ái! Cô phải chết!
Một tiếng hét của Đường Phong vang lên:
- Tiểu Ái!
*Đoàng*
Cô chỉ vừa mới quay sang, một thân hình cao lớn đã che chắn cho cô, khiến cô chẳng nhìn thấy chuyện gì xảy ra tiếp nữa.
Đường Phong nằm gục xuống vòng tay cô, rồi gục xuống sàn, máu chảy nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi.
- Đường Phong! Anh mau tỉnh lại đi! Anh không được chết! Nhìn kĩ em đi, anh không được nhắm mắt!
Cô liên tục hô hoán, Đường Phong tay chân bất động, ánh mắt lờ đờ nhìn cô.
- Em đồng ý mà! Em tha lỗi cho anh! Mau tỉnh lại nhìn em đi!
- Tiểu Ái! - Mãi anh mới lên tiếng - Em nói thật không?
- Thật mà! Anh mau tỉnh lại đi! - Cô nức nở nói
Đột nhiên, anh ngồi bật dậy, trong sự hoang mang của cô.
Cô liền hiểu ra mọi chuyện.
- Lục Đường Phong! Anh lừa em!
- Em nghĩ anh yếu đuối đến thế sao? Kĩ thuật dùng súng của cô ta còn kém lắm! Thế này chỉ là bình thường thôi!
Cô liền đánh mạnh vào tay của anh.
- Ah! Anh cũng bị thương mà!
- Không phải chuyện đùa đâu!
Cô giận dỗi quay đi, đôi mắt vẫn còn đỏ.
- Tiểu Ái! - Anh áp hai tay lên má cô, hai ngón cái lau đi hàng nước mắt - Nghe anh nói! Lần sau...!đừng làm những chuyện như vậy nữa! Vì người quan trọng hơn cả đối với anh, là em.
Dù có thế nào cũng không được nói những câu như vậy.
Em có biết lúc cô ta chĩa súng vào em, tim anh muốn rớt ra ngoài luôn không?
"Nếu anh không tìm được tụi nhỏ thì tôi sẽ chết cho anh coi!"
Không ngờ chỉ cần nghe những lời đó thôi cũng đủ khiến cho anh ấy lo lắng như vậy.
- Vâng! Em sẽ không bao giờ làm như vậy đâu mà!
- Mọi chuyện ở đây tôi giao hết cho cậu, đừng để tôi thất vọng!
...****************...
Chiếc xe lăn bánh trên con đường tiến về phía tây thành phố.
- Hân Hân sao rồi? - Đường Phong lái xe, một tay cầm vô lăng, một tay cầm lấy tay cô.
- Con bé khóc mệt quá nên ngủ rồi! Hiên Hiên đang nằm ở ghế sau cũng vậy! - cô vừa nói, ngón cái vừa vuốt ve vết hằn đỏ trên cánh tay cô bé.
Hân Hân đang nằm trong vòng tay cô.
Khuôn mặt bầu bĩnh, thắt bím hai bên trông có phần giống mẹ nhiều hơn.
Hiên Hiên thì nằm ngủ ở ghế sau.
Khuôn mặt của cậu bé đáng yêu không kém Hân Hân nhưng có phần nam tính và giống ba nhiều hơn.
Mọi thứ trầm xuống một chút.
- Đường Phong! Có mơ em cũng không tin được Hiên Hiên là con của chúng ta.
Lúc mới sinh ra, bác sĩ đã nói thằng bé không thể qua khỏi, đến khuôn mặt em cũng chưa thể nhìn thấy nhưng thật may khi cuối cùng thằng bé cũng trở lại với chúng ta!
- Anh biết! Đúng thật là rất kì diệu! Từ bây giờ chúng ta sẽ sống như một gia đình thực thụ! Anh sẽ đền bù cho em tất cả những gì đã mất! Được không?
- Em không cần anh đền bù, em chỉ cần chúng ta sống như thế này là được rồi! Chúng ta, Hiên Hiên, Hân Hân, sẽ cùng sống dưới một mái nhà!
Anh hôn lên bàn tay mềm mại của cô.
- Được! Theo ý em hết!.