Tìm Em

Chương 75: Phiên ngoại 7: Em bé chào đời




Buổi lễ trao giải còn chưa kết thúc thì những câu nói gửi đến chồng của Sầm Tuế Tuế đã được đưa lên hot search.

—- [che miệng khóc thút thít.jpg] rốt cuộc tôi tạo nghiệp gì mà ngay cả xem lễ trao giải thôi cũng bị nhét cho một miệng thức ăn chó vậy?

—- Tuế Tuế đã mang thai năm tháng rồi nhưng bụng không lớn lắm ha!

—- aaaa, tôi ganh tỵ quá đi mất, hôm nay cũng khóc thầm cả ngày vì tình yêu của Tuế Tuế và Tổng giám đốc Giản đấy!

—- được rồi, trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử nha.

Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc tay trong tay bước xuống sân khấu, Sầm Tuế Tuế hậu tri hậu giác hỏi: “Em nói vậy có phải không tốt lắm không?”

“Có gì mà không tốt?” Giản Sóc dằn sự vui sướng xuống đáy lòng, nhìn bề ngoài chỉ thấy vẻ mặt nhàn nhạt và rất bình thường: “Em nghĩ nhiều rồi.”

Sầm Tuế Tuế đáp: “Được rồi.”



Từ sau khi bé nể mặt Giản Sóc mà động mấy cái, Sầm Tuế Tuế luôn cảm thấy bụng mình như được bật công tắc vậy, phản ứng máy thai xảy ra thường xuyên hơn hẳn.

Sầm Tuế Tuế bị đứa nhóc trong bụng chơi đùa đến nỗi đau eo đau bụng, nên đa số thời gian đều nằm ở nhà.

Chỉ có điều Giản Sóc sợ Sầm Tuế Tuế ở nhà mãi sẽ chán nên luôn dẫn cô đi làm với mình, lúc anh xử lý công việc thì cô nằm nghỉ ở trong phòng.

Cửa phòng nghỉ ngơi không đóng nên chỉ cần cô kêu một tiếng là Giản Sóc sẽ trả lời cô ngay.

Vào tháng Tám, Sầm Tuế Tuế đã mang thai được tám tháng nên bụng đã lớn hơn hẳn.

Tối ngủ không thể nằm xuống được nên phần lớn thời gian đều dựa vào đầu giường, tay đỡ bụng.

Giản Sóc dựa theo tình trạng cơ thể hiện giờ của Sầm Tuế Tuế mà chế ra cái gối đầu cho phụ nữ có thai.

Mặc dù có thể ngủ thoải mái hơn nhưng cô cũng thường xuyên thức dậy vào nửa đêm.

Ban ngày Giản Sóc còn phải đi làm, Sầm Tuế Tuế không muốn ảnh hưởng đến anh nên thương lượng với anh sẽ ngủ riêng.

Nhưng Giản Sóc không chỉ nghiêm túc bác bỏ mà còn khó chịu suốt hai ngày trời.

Sầm Tuế Tuế: “…..”

Tên đàn ông nhỏ mọn!



Thời cơ tốt để làm hòa là buổi tối ngày thứ hai sau khi tức giận.

Mặc dù Giản Sóc khó chịu vì Sầm Tuế Tuế đã nói lên yêu cầu chia phòng nhưng cũng không giận thật. Buổi tối vẫn chuẩn bị nước cho Sầm Tuế Tuế, vẫn đấm bóp chân tay cho cô, chỉ là không nói lời nào.

Sầm Tuế Tuế nhìn mà buồn cười.

“Thật sự không nói chuyện với em à?” Sầm Tuế Tuế vuốt ve chiếc bụng đã nhô cao của mình, cười híp mắt nhìn Giản Sóc đang đấm bóp chân cho cô.

Nghe vậy, Giản Sóc ngước mắt nhìn cô một cái rồi lại rũ mắt tiếp tục.

“Ai da!”

Sầm Tuế Tuế kêu một tiếng, bĩu môi: “Con lại đá em, đau quá đi!”

Sầm Tuế Tuế cố ý nũng nịu.

Khóe mắt cô len lén chú ý tới Giản Sóc, rõ ràng khi lời cô vừa dứt, tay anh đã định sờ vào bụng cô.

Cái này mà cũng có thể nhịn được à?

Sầm Tuế Tuế thầm bật cười, từ sau khi Giản Sóc cảm nhận được thai máy thì mỗi lần cô bị đá, Giản Sóc luôn nghiêm túc dạy dỗ em bé trong bụng cô rằng phải ngoan, chưa từng có ngoại lệ.

Vậy mà lần này lại…

Sầm Tuế Tuế chun mũi: “Tên nhóc thúi này, con nhẹ một chút đi, mẹ toàn bị con đá đau thôi, ba con chẳng những không hôn mà còn không an ủi mẹ, haiz, mẹ thật đáng thương mà ~”

“Tuế Tuế, đừng nói những lời này với con chứ.” Cuối cùng Giản Sóc cũng lên tiếng.

Sầm Tuế Tuế hừ nhẹ: “Em vẫn nói đấy! Em phải nói cho con biết bây giờ anh không còn tốt với em nữa! Hừ!”

Sau khi nói xong, Sầm Tuế Tuế rút chân về, kéo chăn qua, tức giận nói: “Em muốn ngủ.”

Giản Sóc há hốc mồm, muốn nói lại thôi rồi đứng dậy đi tắt đèn.

Sầm Tuế Tuế hơi nghiêng người, đưa lưng về phía Giản Sóc, chiếc gối dành cho phụ nữ có thai vẫn được đặt dưới bụng cô.

Cô không hề buồn ngủ, chỉ là không muốn nói chuyện với Giản Sóc thôi.

Vốn dĩ chẳng có gì cả, cô chỉ muốn Giản Sóc nói chuyện với mình thôi nhưng không biết vì sao khi Giản Sóc nói ra câu đó, cô lại cảm thấy vô cùng uất ức.

Rõ ràng cô có lòng tốt mà!

Cô đau lòng cho Giản Sóc, muốn để anh nghỉ ngơi cho tốt vì đã mấy tháng nay anh không được ngủ ngon rồi.

Có lẽ nửa đêm cô mơ mơ màng màng tỉnh lại rồi lầu bầu một tiếng, Giản Sóc cũng sẽ thức và ôm lấy cô, dỗ cô ngủ lần nữa.

Giận quá đi mất.

Rõ ràng muốn giận Giản Sóc nhưng trong đầu đều là chuyện anh đối tốt với cô.

Sầm Tuế Tuế hít mũi một cái, rất khẽ.

“Sao vậy?” Giọng Giản Sóc hơi sốt ruột.

Từ nãy khi cô kéo chăn qua, anh đã đoán được là cô đang giận lẫy.

Vốn định không nói chuyện với cô, ai ngờ lại biến khéo thành vụng.

Vợ… hình như bị anh chọc tức tới khóc?

Nghe thấy tiếng khóc thút thít khe khẽ trong không trung, lòng Giản Sóc đau vô cùng.

Giản Sóc ấn mở đèn đầu giường, ngồi dậy nhướng người qua chỗ Sầm Tuế Tuế: “Vợ ơi?”

Một tiếng này khiến cho cảm xúc của Sầm Tuế Tuế – người vốn đã nín khóc sụp đổ.

“Hu hu hu, anh làm gì vậy ~ anh hung dữ với em, sao anh lại hung dữ với em chứ? Em chỉ lo lắng cho thân thể anh thôi mà! Sao anh lại, sao anh lại… hức!”

Giản Sóc đâu còn nghĩ ra được lý do gì nữa, dù gì trời đất bao la vợ mang thai là lớn nhất mà.

Giản Sóc vừa giơ tay lau nước mắt cho cô vừa áy náy nói: “Xin lỗi Tuế Tuế, là anh sai, đừng khóc nữa mà! Lỡ như khóc làm hại đến thân thể, phi phi phi! Không sao, không sao.”

Nhưng một chữ Sầm Tuế Tuế cũng không nghe vào, “Hu hu hu, anh không thương em, anh không chỉ hung dữ với em mà trong lòng anh cũng không có em, anh chỉ muốn con thôi, anh còn không để cho em khóc, không cho em phát tiết, có phải Giản Sóc anh muốn em nghẹn chết không hả, hu hu hu!”

Mấy lời này là sao vậy?

Giản Sóc cảm thấy buồn cười, nhưng lại không dám cười ra tiếng.

“Sao lại nói thế hả Tuế Tuế, anh yêu em như vậy, điều này không thể nghi ngờ, em quên rồi à? Chúng ta đã nói rồi mà, trong lòng chúng ta, đối phương luôn ở vị trí đầu tiên.” Giản Sóc cố ý đè thấp giọng, anh biết Sầm Tuế Tuế thích giọng anh như vậy nhất.

Đúng như dự đoán.

Tiếng khóc của Sầm Tuế Tuế nhỏ đi rất nhiều: “Có thật không?”

Nước mắt Sầm Tuế Tuế rơi lã chã, uất ức nói: “Anh thật sự thích em nhất sao?”

“Đúng vậy, anh thích em nhất.”

“Không nói dối chứ?”

“Không có.”

“Vậy anh có nghe lời em không?”

Giản Sóc ngừng một lát: “Nghe thì có thể nghe, nhưng chuyện chia phòng ngủ thì không được.”

“Chỉ trừ chuyện này thôi hả?”

Giản Sóc suy nghĩ một chút: “Ừ.”

“Giản Sóc, anh chắc chứ?”

“Ừ, anh chắc.”

Sầm Tuế Tuế chậm rãi đứng dậy: “Vậy anh dẫn em đi ăn kem đi.”

Giản Sóc:????

Sầm Tuế Tuế lại dẩu môi: “Quả nhiên anh lừa em mà!”

Giản Sóc buồn cười: “Vợ à, em mang thai hơn tám tháng rồi đấy!”

Sầm Tuế Tuế lắc đầu, giơ một ngón tay lên: “Em chỉ ăn một miếng thôi, chỉ một miếng duy nhất, ngậm trong miệng một lát rồi nuốt xuống có được không?”

Giản Sóc do dự.

Sầm Tuế Tuế thấy vậy thì kéo tay Giản Sóc qua đặt lên bụng: “Anh nhẫn tâm nhìn em và con không thể ngủ ngon chỉ vì một ly kem sao?”

“Được được được.” Giản Sóc giơ tay đầu hàng, “Anh dẫn em đi.”

“Oa! Chồng à, anh tốt quá đi!” Trong nháy mắt Sầm Tuế Tuế vui vẻ ra mặt, bèn tiến tới hôn ‘chụt’ một cái cực vang lên mặt Giản Sóc.

Giản Sóc cười lắc đầu: “Anh đi lấy quần áo cho em, em ở đây chờ anh, đừng đi đâu đấy.”

“Được.”

Sầm Tuế Tuế ôm gối cho phụ nữ có thai ngồi một góc, ngoan ngoãn cúi đầu.

Giản Sóc nhân lúc đi lấy quần áo lén gọi cho Lâm Nguyệt để hỏi chuyện này.

Lâm Nguyệt chỉ nói ý của mình, để cho anh tự quyết định.

Không phải là không thể ăn, nhưng ăn nhiều sẽ dẫn đến viêm dạ dày.

Chỉ ăn hai muỗng rồi ngậm trong miệng cho tan thì anh không có vấn đề gì.

Đây không phải lần đầu tiên Giản Sóc dẫn Sầm Tuế Tuế ra ngoài ăn.

Chỉ có điều đó giờ cô chỉ thèm những món khá ôn hòa.

Và từ khi mang thai tám tháng tới nay, đây là lần đầu tiên Sầm Tuế Tuế nói muốn ăn kem.

Giản Sóc suy nghĩ mấy phút rồi lấy váy và áo khoác ra ngoài.

Anh dẫn Sầm Tuế Tuế ra cửa.

Sầm Tuế Tuế chỉ đội nón, Giản Sóc ôm vai cô, hai người chậm rãi tản bộ.

Hơn chín giờ tối, không ít các cửa hàng đều đã đóng cửa.

“Còn đi tiếp à?” Mắt Giản Sóc nhìn về phía trước, “Phải đi xa hơn đấy.”

Nhưng Sầm Tuế Tuế vẫn hứng thú bừng bừng: “Chạy chạy chạy đi!”

Nghĩ đến việc sắp được ăn, Sầm Tuế Tuế vui vô cùng.

Thứ Sầm Tuế Tuế muốn ăn là kem tươi. Giản Sóc nhìn biểu cảm của cô, biết tối nay nếu cô không ăn được thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Giản Sóc gật đầu một cái: “Đi không nổi thì nói với anh.”

“Anh cõng em hả?”

Giản Sóc liếc cô: “Anh bế em.”

Sầm Tuế Tuế xoa cái bụng tròn vo của mình: “Bảo bối à, ba con muốn bế hai chúng ta kìa.”

“Không.” Giản Sóc vô cảm sửa lời của Sầm Tuế Tuế, “Anh chỉ bế em thôi.”

Trong lòng Sầm Tuế Tuế rất vui: “Em có thể tự đi mà.”

“Được rồi, đừng có cậy mạnh.”

“Ok!”

Hai người lại đi thêm mười mấy phút nữa, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng nhỏ chưa đóng cửa.

Giản Sóc mua ly kem vị dâu.

Sầm Tuế Tuế nhận lấy, không ăn ngay mà nhìn một cách cẩn thận.

Giản Sóc hỏi cô: “Không muốn ăn à?”

“Không phải.” Sầm Tuế Tuế yếu ớt nói: “Em đang nghĩ sau khi em ăn một miếng thì phải đợi thật lâu nữa mới có thể ăn tiếp, cảm thấy mình thật đáng thương mà.”

Giản Sóc cười khẽ: “Tốt lắm, vậy ăn một miếng đi, ăn xong chúng ta về.”

Sầm Tuế Tuế bĩu môi, dáng vẻ rất miễn cưỡng: “Được rồi.”

Mặc dù Sầm Tuế Tuế rất muốn ăn một miếng lớn nhưng cũng biết tình trạng của mình nên chỉ múc một muỗng nhỏ.

Ăn xong, cô liền đưa ly kem cho Giản Sóc.

Vị dâu lan ra trong miệng, Sầm Tuế Tuế híp mắt: “Ngon thật đấy!”

Đáng tiếc, miếng này của cô mau chóng tan ra.

Sầm Tuế Tuế đưa lưng về phía Giản Sóc: “Anh ăn nhanh chút đi, cho anh một phút, đến khi em quay đầu anh không được để em thấy nữa.”

“Được.” Giản Sóc đáp.

Thế nên Sầm Tuế Tuế không nhìn thấy dáng vẻ đứng đắn đến đáng yêu khi ăn kem của Giản Sóc.

Giản Sóc mau chóng ăn xong, môi cũng đã lạnh buốt.

“Tuế Tuế, về nhà thôi.”

“Được.”

Sầm Tuế Tuế xoay người, nắm tay Giản Sóc đi về.



Sáng hôm sau, khi Giản Sóc thức dậy thì phát hiện mình và Sầm Tuế Tuế lại lên hot search.

# Tình cảnh thật sự của cặp vợ chồng nhà giàu, cô thảm đến nỗi làm người ta thấy thương #

Kèm theo đó là tấm hình anh và Sầm Tuế Tuế đi ra ngoài mua kem tối qua.

Anh ăn, còn Sầm Tuế Tuế thì đứng đưa lưng về phía anh, bộ dáng trông rất đáng thương.

Giản Sóc: “….”

Lúc này, Giản Sóc rất muốn chửi tục.

“Anh Sóc?” Sầm Tuế Tuế hé mắt ra, “Làm gì vậy? Điện thoại sắp bị anh bóp nát rồi kìa.”

Giản Sóc xoa bóp mi tâm: “Tối qua anh với em bị chụp hình.”

“Hả….” Sầm Tuế Tuế phản ứng chậm, mấy phút sau mới hỏi: “Bị chụp cái gì?”

Giản Sóc đưa điện thoại cho cô xem: “Anh ngược đãi em.”

“Hả?”

Sầm Tuế Tuế ngồi dậy, cầm điện thoại Giản Sóc xem.

“Ha ha ha ha ha!” Sầm Tuế Tuế cười đến chảy nước mắt: “Ai thế nhỉ?”

“Chắc là người đi đường.”

Người chụp tấm này không phải người hâm mộ mà cũng không phải phóng viên, chắc là tối qua chỉ thuận tay chụp lại rồi truyền tới truyền lui ở trên mạng nên mới thành như vậy.

Sầm Tuế Tuế buồn bực cười, ngay sau đó cầm lấy điện thoại của mình, chuyển phát lại Weibo này rồi giải thích về chuyện tối qua.

Sầm Tuế Tuế V: Thức dậy thì thấy chồng tôi phải vác cái nồi này, mặc dù không được tốt cho lắm nhưng tôi vẫn rất muốn cười, ha ha ha ha ha! Tối qua tôi thèm ăn kem, nhưng ngại cái bụng tròn vo của mình nên tôi chỉ ăn một miếng, còn lại là anh Sóc ăn. Tại sao lại quay lưng lại? Đương nhiên là vì sợ mình không nhịn được rồi, ha ha ha! Tóm lại, chồng tôi là một người chồng tốt, ha ha, cụ thể thì không nói cho các bạn biết đâu, tự mình nghĩ đi!

—- tôi đã nói rồi mà, sao Tổng giám đốc Giản có thể ngược đãi Tuế Tuế chứ.

—- đúng vậy, tôi cũng không tin.

—- có vài người chỉ thích ăn nói vô căn cứ thôi.

—- bộ chỉ có mình tôi cảm thấy rất đáng yêu sao? Trong hình, biểu cảm của tổng giám đốc Giản rõ ràng là không thích ăn món này, nhưng vì vợ nên vẫn ăn. Chuyện này không lớn cũng chẳng nhỏ, nhưng đúng là anh ấy rất quan tâm vợ.

—- đồng ý.

—- đàn ông tốt cũng là của người ta rồi.

Sầm Tuế Tuế xem bình luận: “Ông Giản à, lấy nồi xuống rồi.”

Giản Sóc đáp một tiếng rồi ôm chầm lấy Sầm Tuế Tuế: “Cảm ơn vợ đã trả lại trong sạch cho anh.”

Sầm Tuế Tuế khoát tay: “Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, ha ha ha ha!”

“Ngủ thêm chút nữa đi.”

“Được.”



Ngày dự sinh là ngày 07 tháng 10.

Không khí vào cuối thu rất dễ chịu, Sầm Tuế Tuế rất hài lòng khi em bé đòi đến vào lúc này.

Rốt cuộc cũng đến cuối tháng 09, Giản Sóc đã chọn bệnh viện và chuẩn bị tất cả mọi thứ xong xuôi.

Sầm Tuế Tuế vẫn chưa có phản ứng gì nên chưa muốn nhập viện.

Tối ngày 30 tháng 09, Sầm Tuế Tuế ăn tối xong, đang ngồi xem ti vi thì đột nhiên cảm thấy đau bụng.

“Chồng ơi.” Sầm Tuế Tuế kêu Giản Sóc đang ở trong bếp rửa trái cây.

“Sao vậy?”

Sầm Tuế Tuế cau mày: “Hình như, em muốn sinh rồi?”

Lời Sầm Tuế Tuế vừa dứt, trong bếp liền truyền tới mấy tiếng “bịch bịch”.

“Muốn sinh? Tuế Tuế, bụng em có đau không?”

“Em cũng không biết nữa.” Chân mày Sầm Tuế Tuế càng lúc càng nhíu chặt, “Mỗi lần co thắt đều đau.”

Mặt Giản Sóc trầm xuống: “Bây giờ chúng ta đến bệnh viện.”

“Vâng.”

Sầm Tuế Tuế cảm thấy mình vẫn nhịn được nên lúc bảo Giản Sóc bình tĩnh còn không quên nhắc anh mang đồ theo.

Lâm Nguyệt và Giản Chính Quốc đến nhà bạn còn chưa về.

Giản Sóc bế Sầm Tuế Tuế ra xe, lái thẳng đến bệnh viện.

Chờ đến khi bác sĩ nói Sầm Tuế Tuế sắp sinh, Giản Sóc mới thông báo cho Lâm Nguyệt và Giản Chính Quốc.

Giản Sóc muốn vào phòng sinh cùng nhưng Sầm Tuế Tuế không cho.

Cô nói với Giản Sóc, lần đầu sinh con không có kinh nghiệm nên chắc chắn sẽ rất xấu, chờ lần sau đi, lần sau nhất định sẽ cho anh vào cùng.

Giản Sóc: “….”

Sầm Tuế Tuế vào phòng sinh lúc chín giờ, từ đó đến giờ vẫn không có động tĩnh gì.

Giản Sóc đi qua đi lại ngoài phòng sinh, cũng không biết đi bao nhiêu lần, sốt ruột vô cùng.

Mấy tiếng trôi qua, vẫn không có tin gì.

“Đing —“

Chiếc đồng hồ treo trên hành lang bệnh viện ngân lên khi vừa điểm đúng 0 giờ.

Đã là ngày 01 tháng 10.

Hai phút sau, cửa phòng sinh mở ra, bác sĩ bước ra, gọi: “Người nhà của Sầm Tuế Tuế.”

Giản Sóc xông lên trước tiên.

Bác sĩ cười: “Chúc mừng, là một bé trai, 3.25kg, em bé và thai phụ vẫn đang làm kiểm tra, sau đó sẽ đưa đến phòng bệnh, người nhà có thể đến phòng bệnh đợi trước.”

“Vợ tôi… có khỏe không?”

“Cô ấy khỏe, không cần lo lắng.”

Bác sĩ nói xong thì quay lại.

Lâm Nguyệt đẩy anh một cái, “Còn lo cái gì nữa? Đi mau lên.”

Giản Sóc đáp một tiếng rồi mau chóng đi tới phòng bệnh.

Hai mươi phút sau, Sầm Tuế Tuế mới được đẩy qua.

Em bé ngủ ở bên cạnh Sầm Tuế Tuế.

Giản Sóc không nhìn đứa bé mà hôn Sầm Tuế Tuế trước: “Vợ, em vất vả rồi.”

Trong mắt Sầm Tuế Tuế vẫn còn ngân ngấn nước, trông rất đáng thương.

“Anh không hôn con hả?”

Ánh mắt Giản Sóc rơi vào trên người bé.

Mấy giây sau, nhẹ giọng nói: “Nó hơi xấu.”

“Oa —–“

Em bé khóc.

***

Bé: Ông chờ đi! Nói tôi xấu hả, tôi nói cho ông biết, ông xong đời rồi!