Tìm Em

Chương 63: Tham gia sự kiện




Edit: Bông

Giản Sóc ho khan, đứng dậy chỉnh cà vạt, còn lẩm bẩm: “Sao cà vạt này chặt quá nhỉ? Anh phải đi đổi cái khác mới được.”

Sầm Tuế Tuế nằm sấp trên giường, hai tay chống cằm, cười híp mắt nói: “Giản Sóc! Anh chạy được lần đầu không chạy được lần sau đâu!”

Giản Sóc hơi khựng lại rồi lại chạy nhanh hơn.

Có thể chạy một lần thì cứ chạy đi!

“Ha ha ha ha ha ha!” Sầm Tuế Tuế cười ngã ra giường, sau khi nằm xuống lần nữa thì bài đăng đó lần nữa.

“Haizz. Mình đúng là một người đáng ghét mà.” Sầm Tuế Tuế chuyển điện thoại qua chế độ selfie rồi nhìn mình trong đó: “Sao cô lại đáng ghét như vậy chứ? Tại sao lại cướp cuộc sống của người khác chứ?”

Sầm Tuế Tuế cười: “Nhìn xem, giờ ai cũng biết nhiều hơn cô, họ còn biết chồng cô mặc gì nữa…”

Sầm Tuế Tuế chợt im miệng.

Sầm Tuế Tuế đứng lên: “Chồng ơi!”

“Hửm?” Giản Sóc vốn chưa đi xa nghe thấy tiếng liền quay lại.

Sầm Tuế Tuế ngoắc tay với anh: “Anh đến đây, em có việc muốn hỏi anh.”

“Ừ.”

Giản Sóc ngồi xuống mép giường: “Sao vậy?”

Sầm Tuế Tuế hỏi: “Bà ấy chọn ngay lúc này mà nói ra có phải là vì nhân lúc tên tuổi em đang nóng mà kéo em xuống không?”

“Có lẽ là vậy.” Giản Sóc vuốt tóc cô, “Tuế Tuế, anh đã bảo Đường Tống đi điều tra chuyện này rồi, chắc hẳn có liên quan tới chú hai và chú ba, cho nên trước mắt em đừng đáp lại vội.”

Sầm Tuế Tuế gật đầu, “Được.”

Giản Sóc kéo tay Sầm Tuế Tuế, ôm cô vào lòng: “Xin lỗi em, đã để em chịu uất ức mấy ngày nay.”

Sầm Tuế Tuế cười lắc đầu, hai cánh tay vòng quanh hông Giản Sóc: “Em không sao, chỉ cần có thể giải quyết chuyện này là được rồi.”

Giản Sóc cúi đầu, hôn lên mắt Sầm Tuế Tuế: “Anh đi làm đây, em phải cẩn thận nhé, để Khương San tới đón em, đừng có đi một mình.”

“Vâng.”

Giản Sóc rời đi.

Sầm Tuế Tuế gọi điện cho Khương San rồi làm ổ trên giường thêm một lúc nữa mới dậy rửa mặt ăn sáng và thay quần áo.

Đúng chín giờ, Sầm Tuế Tuế lên đường từ nhà.

Hôm nay cô phải đến trung tâm thương mại để tham gia hoạt động khai trương cửa hàng dưới trướng Tinh Nguyệt.

Lúc Sầm Tuế Tuế đến, bên ngoài cửa hàng đã có rất nhiều người đứng.

Bởi vì có nghệ sĩ tham gia nên để bảo đảm an toàn, cửa hàng đã thực hiện rất nhiều biện pháp an ninh để bảo đảm rằng hoạt động hôm nay có thể diễn ra một cách thuận lợi.

Sầm Tuế Tuế vào bằng lối đi dành cho nhân viên, mặc dù có không ít người ở đó nhưng vẫn dễ thở hơn cửa chính.

Essar và thợ trang điểm đã tới mười phút trước khi Sầm Tuế Tuế đến.

“Tuế Tuế lại đẹp hơn rồi.” Essar cười trêu Sầm Tuế Tuế, “Xem ra Tổng giám đốc Giản chăm sóc cô tốt lắm.”

Sầm Tuế Tuế cười: “Bà đừng chọc tôi mà.”

“Có ai chọc đâu chứ.” Essar giơ tay chỏ vào mặt Sầm Tuế Tuế, “Mặt mày rạng rỡ như này, vừa nhìn là biết sống trong hũ mật rồi!”

Sầm Tuế Tuế nghiêng đầu, cười dí dỏm: “Thôi được rồi, đúng là rất hạnh phúc, ha ha ha ha ha!”

Essar và Sầm Tuế Tuế đùa giỡn với nhau làm thợ trang điểm cũng không nhịn được mà bị hai người chọc cười.

“Được rồi, mau đi trang điểm đi, lát nữa tôi sẽ mang quần áo đến cho cô.”

“Vâng.” Sầm Tuế Tuế gật đầu một cái: “Tiểu Nguyệt, em ra xe lấy giúp chị bình giữ ấm đi.”

“Vâng ạ ~”

Essar khoanh tay, ngồi tựa vào bàn hóa trang: “Tuế Tuế, cô có thấy bài Weibo kia chưa?”

“Thấy rồi.” Sầm Tuế Tuế nhắm mắt nói chuyện với Essar.

“Tổng giám đốc Giản nhà cô không nói gì à?”

Sầm Tuế Tuế cười một tiếng: “Nói gì giờ? Ly hôn với tôi hả?”

“Phỉ phui.” Essar khoát tay lia lịa: “Không thể nào đâu.”

“Sao bà biết không thể nào?” Sầm Tuế Tuế mở mắt ra, cười sâu xa với Essar: “Chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.”

Essar bị Sầm Tuế Tuế làm cho sửng sốt, mấy giây sau, bà xoa xoa cánh tay mình: “Để tôi đi lấy quần áo cho cô.”

Ân Tiểu Nguyệt vừa đi vào đúng lúc đụng phải Essar: “Giám đốc Essar?”

“Không sao.” Essar cười một tiếng: “Tôi đi lấy quần áo.”

“Ồ, được ạ.” Ân Tiểu Nguyệt tránh đường.

Chờ Essar đi rồi, Ân Tiểu Nguyệt mới đi tới bên Sầm Tuế Tuế, mở nắp bình giữ ấm đưa cho cô: “Chị Tuế Tuế, sao em thấy giám đốc Essar có hơi lạ vậy?”

Sầm Tuế Tuế cười khẽ, “Không sao đâu, tôi chọc bà ấy đó mà.”

Mười giỡ rưỡi, hoạt động bắt đầu.

Sầm Tuế Tuế ở sau cánh gà, nhìn người chủ trì khuấy động bầu không khí. Người chủ trì rất biết ăn nói, mà fan hâm mộ bên dưới cũng rất biết phối hợp, những tiếng thét chói tai thay nhau vang lên, chủ đề cũng lần lượt thay đổi.

Khoảng chừng mười phút sau mới đến lượt Sầm Tuế Tuế.

Sầm Tuế Tuế mặc một chiếc váy hồng, bên ngoài là áo khoác mỏng màu trắng, dưới chân mang một đôi giày đế bằng cũng màu trắng nốt.

Tóc Sầm Tuế Tuế được buộc cao lên, mái tóc đuôi ngựa tỏa ra sức sống thanh xuân, lối trang điểm trẻ trung cũng khiến mọi người hài lòng.

“Woww —-“

“Tuế Tuế!!!!! Aaaaaa! Tuế Tuế đẹp quá à aaaa!”

“Tôi cảm thấy tôi lại có thể rồi! Aaaaa!”

“Váy trên người Tuế Tuế trông lạ quá, là kiểu mới à?”

“Chắc là sản phẩm mới chăng?”

“Trời ạ, thoạt nhìn Tuế Tuế như mười sáu mười bảy tuổi, hoàn toàn không nhìn ra là đã kết hôn rồi…”

“Số Tổng giám đốc Giản tốt quá xá….”

“Con mẹ nó, tôi ganh tỵ quá đi!”

“Ganh tỵ +1”

Sầm Tuế Tuế cầm micro, sau đó cúi người, vẫy tay với người hâm mộ bên dưới, “Xin chào mọi người, tôi là Sầm Tuế Tuế ~ Rất hân hạnh được gặp mọi người.”

Fan hâm mộ: A a a a a a a a a —-

Người chủ trì: “Wow, Tuế Tuế quả nhiên là tiểu hoa mới nổi mà, fan hâm mộ của cô nhiệt tình vô cùng. Nhưng tôi cảm thấy những fan hâm mộ của Tuế Tuế vẫn còn có thể nhiệt tình hơn như thế, có đúng không nào?”

“Đúng —-“

Sầm Tuế Tuế nghe mọi người kêu tên mình và giơ biểu ngữ của mình lên.

Sầm Tuế Tuế cười cười: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người.”

Người chủ trì dời chủ đề về chiếc váy mà Sầm Tuế Tuế mặc hôm nay: “Tôi mới nghe fan ở dưới nói bộ váy này của Tuế Tuế trước mắt vẫn chưa có mặt trên thị trường?”

“Đúng vậy.” Sầm Tuế Tuế cười, “Đây là do Giám đốc thiết kế Tinh Nguyệt – Essar mang đến cho tôi, và là thiết kế chủ chốt trong bộ sưu tập mới.”

Nói xong, Sầm Tuế Tuế xoay hai vòng tại chỗ với tốc độ vừa phải, để cho mọi người có thể thấy rõ váy và áo khoác của cô.

Người chủ trì: “Tuế Tuế của chúng ta đúng là vô cùng thích hợp với vị trí đại diện phát ngôn mà. Hôm nay Giám đốc Essar cũng đến đây, xin mọi người hãy dành một tràng pháo tay hoan nghênh nào.”

Essar mặc một bộ Âu phục nghiêm chỉnh, dẫm trên giày cao gót, khí thế bước lên sân khấu.

Hôm nay, Essar mang đôi giày cao gót cao 10 cm, nên khi đứng bên cạnh người chủ trì có cảm giác như đang đè áp anh ta.

Essar phát biểu về ý tưởng thiết kế bộ quần áo trên người Sầm Tuế Tuế, sau đó lại tung ra vài sản phẩm mới, tất cả đều mang khí chất thanh xuân.

Sự kiện diễn ra đến 11:10, còn lại mười lăm phút cho truyền thông đặt câu hỏi.

Truyền thông dựa theo những vấn đề đã chuẩn bị trước đó và đặt câu hỏi theo thứ tự cho Essar và Sầm Tuế Tuế.

Mắt thấy sắp đến lúc kết thúc sự kiện, một phóng viên đột nhiên vọt lên, giơ bút ghi âm về phía Sầm Tuế Tuế.

“Cô Sầm, cô có ý kiến gì về bài Weibo đã nói cô là chim gáy mà chiếm ổ của chim khách, cướp mất cuộc sống của người khác không ạ?”

Essar lập tức sầm mặt.

Sầm Tuế Tuế nhìn về phía thẻ công tác của phóng viên kia, thuộc Giải trí Nam Hưng.

Sầm Tuế Tuế nhớ ra kẻ đã chụp lén cô và Giản Sóc ở ngoài khách sạn lần trước cũng là người của công ty giải trí kia.

Sầm Tuế Tuế mỉm cười: “Anh phóng viên này, anh muốn tôi đáp gì bây giờ?”

Phóng viên thấy cô chịu lên tiếng liền hỏi: “Bài đăng nói cô không phải là người cùng chung hoạn nạn với Tổng giám đốc Giản mười lăm năm trước.”

Sầm Tuế Tuế không lên tiếng.

Phóng viên cho là mình đã đâm vào yếu điểm của Sầm Tuế Tuế nên lập tức ép sát từng chút một: “Cô Sầm, cô không cảm thấy áy náy sao? Không có lời gì muốn nói với cô gái kia sao? Cô dùng chuyện của người khác để thỏa mãn mình, lấy được tài nguyên tốt như vậy, có một cuộc sống tốt như thế, cô Sầm, lòng cô không thấy khó chịu sao?”

“Nói bậy nói bạ gì đó!” Essar lạnh lùng nói: “Sao anh trà trộn vào đây được vậy?”

Phóng viên thấy Essar tức giận thì trái lại còn cười: “Giám đốc Essar, ngài kích động như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngài biết nội tình nên mới thẹn quá hóa giận à?”

“Anh đừng có gây chuyện ở đây!”

“Là tôi gây chuyện hay là có người chột dạ nên không dám lên tiếng, tin rằng mọi người ở đây đều muốn biết nhỉ?”

Tên phóng viên này đúng là biết gây chuyện mà.

Bài đăng kia, chỉ cần là người thường xuyên chú ý tới Sầm Tuế Tuế thì sẽ biết là viết về cô.

Người mà, có ai không tò mò, không nhiều chuyện?

Bất luận là fan hâm mộ ngoan cố muốn biết chân tướng, hay là người qua đường muốn nhiều chuyện thì cùng đều quy về một mục đích là muốn biết sự thật, muốn biết chân tướng.

“Đúng ha, thật ra thì tôi cũng tò mò lắm đấy.”

“Tôi cảm thấy không phải đâu, Tập đoàn Ức Cảnh lớn như vậy thì làm sao ngay cả chuyện này cũng không điều tra rõ chứ?”

“Nhưng trong bài đăng đó viết rất rõ mà, ngay cả năm đó Tổng giám đốc Giản mặc gì và ở hoàn cảnh nào cũng viết rất chi tiết.”

“Đúng vậy, nếu không phải cùng trải qua thì sao lại nhớ rõ ràng như vậy chứ?”

“Tuế Tuế!” Có người gọi tên Sầm Tuế Tuế, “Không phải sợ, chúng em luôn tin tưởng chị, chị cứ nói sự thật ra đi, em biết bài đăng đó không hề nói thật! Em tin chị! Tuế Tuế cố lên!”

Sau khi người này lên tiếng, có không ít fan cũng hô theo “Tin tưởng Tuế Tuế!”

Sắc mặt của tên phóng viên trông rất khó coi, trong đầu nghĩ Sầm Tuế Tuế mới có chút danh tiếng thôi mà đã có bản lĩnh lôi kéo lòng người rồi.

“Vị phóng viên này.” Giọng Sầm Tuế Tuế vang lên.

Phóng viên quay đầu nhìn sang.

Trên mặt cô vẫn là nụ cười khéo léo: “Tôi không có gì để giải thích cả, xin anh đừng tùy tiện lôi chuyện không liên quan lên người tôi. Nếu cô C không chắc là tôi thì anh J cũng không hẳn là Giản Sóc đâu.”

“Còn cô gái đã đăng Weibo,” Sầm Tuế Tuế cầm micro, nhìn thẳng về phía trước, “Tôi tin cô có thể nhìn thấy tôi và cũng có thể nghe thấy những lời tôi sắp nói sau đây.”

“Tôi không biết vì sao hôm đó cô lại đăng bài Weibo sai sự thật đó nhưng việc cô làm đã gây rắc rối cho cuộc sống của cô, và những lời trong bài đăng đó cũng đã làm tổn thương danh dự của tôi.”

“Bất luận những lời trong đó là thật hay giả thì tôi đều hy vọng cô có thể đứng ra và chúng ta sẽ đối chất, mặt đối mặt nói cho rõ ràng.”

Sầm Tuế Tuế hờ hững cười một tiếng: “Tôi cũng không thích cảm giác bị người ta lợi dụng. Có thể tôi không thể làm cho tất cả mọi người đều thích mình, nhưng ít nhất tôi phải quang minh chính đại.”

“Cho nên, cô gái à, tôi chờ cô đến tìm tôi đấy.”

Sầm Tuế Tuế nói xong thì cúi người chào, sau đó rời khỏi sân khấu.

Hiện trường yên lặng trong một chốc rồi lập tức vang lên một tràng vỗ tay.

Đoạn phát biểu này của Sầm Tuế Tuế đã được fan hâm mộ ghi lại và phát lên trên mạng, sau đó lại được mọi người nhanh chóng chuyển phát đi.

Trong nhà của Giản Chính Nghị.

Một cô gái hơn hai mươi tuổi đang gạt hết những thứ trên bàn xuống đất.

Tiếng nứt vỡ vang lên liên tục, vô cùng chói tai.

Cô gái tức giận đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, cô ta nhìn chằm chằm hình ảnh cuối cùng trên màn hình Ipad.

“Sầm Tuế Tuế! Mày xem tao có dám hay không!”