Tìm Em

Chương 55: Tạo bất ngờ




Edit: Bông

Đồng hồ sinh học của Sầm Tuế Tuế luôn rất năng suất vào sáu giờ sáng nên luôn có thể làm cô thức giấc.

Sầm Tuế Tuế đấu tranh, lúc đang ngồi trên giường cho tỉnh ngủ thì Khương San tiến vào.

“Tuế Tuế, mới dậy hả?”

Sầm Tuế Tuế dụi mắt gật đầu một cái, vừa ngáp vừa hỏi Khương San: “Chị San, tối qua mình cùng về khách sạn mà, sao nhìn chị có tinh thần quá vậy?”

Khương San cười ha ha: “Ở đó chỉ có em bận thôi, lúc em ở trên sân khấu thì chị có thể ngồi một bên nghỉ ngơi mà.”

“Ờ ha.”

Sầm Tuế Tuế duỗi vai, vén chăn xuống giường: “Chị San chờ em mấy phút nhé, sẽ xong nhanh thôi.”

“Không sao, sẽ tới kịp mà.” Khương San liếc nhìn giờ trên điện thoại, “Đúng rồi, chị bảo Tiểu Nguyệt đi mua bữa sáng rồi, chắc phải ăn ở trên xe đấy.”

“Được, em thì không thành vấn đề.” Sầm Tuế Tuế cười, “Dù sao gần đây em đã quen ăn cơm ở trên xe rồi mà.”

Khương San cười khẽ, ánh mắt dừng trên chiếc điện thoại đang sáng lên ở đầu giường của cô, “Tuế Tuế, em mở video hả?”

“Hả?” Trong nháy mắt, Sầm Tuế Tuế lập tức tỉnh táo, đi vòng về, kinh ngạc lẫn vui vẻ cầm lên: “Có điện thoại à? Mới nãy em không để ý.”

Khương San:????

Cùng lúc đó, video trước mặt Sầm Tuế Tuế có động tĩnh.

Một bàn tay tiến vào màn hình, sau đó điện thoại được nhấc lên.

Hình ảnh động một cái, gương mặt của Giản Sóc xuất hiện trong video.

Sầm Tuế Tuế cười vẫy tay: “Chào buổi sáng anh Sóc.”

Giản Sóc nhíu mày: “Tỉnh rồi à?”

“Vâng.” Sầm Tuế Tuế chuyển ống kính qua Khương San, “Chị San cũng tới đón em rồi.”

Khương San vội vàng đứng lên: “Chào buổi sáng Tổng giám đốc Giản.”

Sầm Tuế Tuế thấy vậy thì bật cười: “Anh Sóc, giờ em phải cúp máy đây, phải đi rửa mặt rồi lập tức lên đường.”

“Được.” Giản Sóc đáp, ngay sau đó gọi một tiếng: “Khương San.”

Khương San: “Dạ, Tổng giám đốc Giản.”

Giản Sóc nói: “Tuế Tuế, em đi rửa mặt đi, đưa điện thoại cho Khương San.”

“Vâng.” Sầm Tuế Tuế đưa điện thoại cho Khương San rồi lê dép vào phòng tắm.

Khương San nhận lấy, nhìn Giản Sóc: “Tổng giám đốc Giản, ngài có chuyện cần tôi làm ạ?”

“Có.” Giản Sóc hạ thấp giọng: “Chiều nay tôi sẽ bay đến thành phố H, trước tiên khoan nói với Tuế Tuế.”

“Tôi biết rồi, có cần phải sắp xếp xe đến đón ngài không ạ?”

“Không cần đâu, Đường Tống sẽ sắp xếp.”

Khương San đã hiểu: “Đúng rồi Tổng giám đốc Giản, chiều nay Tuế Tuế sẽ quay xong tiết mục và tối nay sẽ có một bữa tiệc.”

Giản Sóc suy nghĩ một chút: “Khi nào quyết định xong thời gian và địa điểm thì gửi cho tôi.”

Khương San cười nhẹ: “Vâng.”

“Mua thêm bữa sáng cho cô ấy, để cho cô ấy chọn món mình thích, nhớ chuẩn bị sữa bò cho cô ấy, còn ban ngày thì chuẩn bị nước trái cây.”

“Được, tôi biết rồi Tổng giám đốc Giản.”

“Ừ.”

Đợi Giản Sóc kết thúc cuộc gọi video, Khương San sạc điện thoại, rồi cười một tiếng: “Tổng giám đốc Giản đúng là xót vợ mà, Tuế Tuế nào có khó nuôi như vậy.”



Sáng hôm nay là diễn tập. Bắt đầu vào lúc tám giờ, bảy giờ rưỡi khách quý đến, họ phải gặp để làm quen với nhau trước.

Bữa sáng ăn trong xe, Khương San cũng làm theo lời dặn của Giản Sóc mà bảo Ân Tiểu Nguyệt mua thêm mấy thứ nữa.

Đúng lúc Sầm Tuế Tuế ăn xong, xe cũng dừng trước cửa Đài truyền hình.

Trước cửa Đài truyền hình đã có không ít fan hâm mộ đứng đợi. Ở phía đối diện có mấy tấm áp phích và biểu ngữ lớn. Còn trong tay fan thì cầm đèn, cùng nhau đứng đợi.

Sầm Tuế Tuế vừa xuống xe, mấy fan hâm mộ lập tức gọi tên cô.

Sầm Tuế Tuế vẫy tay với họ, cao giọng nói: “Các bạn đã vất vả rồi ~ phải chăm sóc tốt cho mình nha ~”

“Má ơi! Chị Tuế ấm áp quá! Còn cố ý dừng lại để chúng ta chụp hình nữa!”

“Tuế Tuế! Em thích chị quá đi a a a a!”

“Mặt mộc của chị gái đẹp quá, em cảm thấy nhìn còn đẹp hơn lúc trang điểm nữa.”

“Tôi cũng nghĩ vậy, có cảm giác khi trang điểm sẽ che mất khí chất của Tuế Tuế.”

Khương San lên tiếng giục Sầm Tuế Tuế, cô bèn khoát tay với tất cả mọi người: “Tôi phải vào rồi ~ các bạn chú ý an toàn nha ~!”

“Tuế Tuế! Chúng em sẽ chờ chị a a a a a!”

“Tuế Tuế cố lên!”

Trong số những fan hâm mộ này, thật ra có không ít là fan nhan sắc.

Sầm Tuế Tuế vừa đẹp người vừa đẹp nết, khi cười lên mang đến cảm giác rất thoải mái. Là kiểu rất được hoan nghênh những năm gần đây.

Thử nghĩ xem, sau một ngày mệt nhọc, mở điện thoại, máy tính hoặc ipad lên, nhìn thấy gương mặt vui tươi có thể chữa khỏi bệnh này, cả người cũng sẽ thoải mái hơn nhiều.



Sầm Tuế Tuế đeo thẻ công tác lên rồi cùng trợ lý đi tới phòng nghỉ ngơi.

Sầm Tuế Tuế nghĩ mình đã tới sớm hơn thời gian quy định rồi, sợ không có ai, nào ngờ khi đẩy cửa phòng nghỉ ra thì phát hiện đã có người đang trò chuyện bên trong.

“Thầy Hàn, thầy Giang, chào buổi sáng ạ.” Sầm Tuế Tuế bước vào, cúi người chào hỏi hai người.

Hàn Dược đứng lên đón: “Tuế Tuế tới sớm quá nhỉ.”

Sầm Tuế Tuế cười: “Thầy Hàn với thầy Giang mới sớm chứ.”

Giang Loạn đứng bên cạnh Hàn Dược, khoác tay lên vai anh ta, nói với Sầm Tuế Tuế: “Thật ra chúng tôi cũng mới đến thôi.”

Hàn Dược thọc cùi chỏ vào Giang Loạn: “Tránh ra, để cho Tuế Tuế ngồi.”

“Nhìn tôi xem.” Giang Loạn giơ tay vỗ trán rồi né người tránh ra: “Tuế Tuế mau ngồi đi, ăn sáng chưa? Nếu chưa tôi dẫn em đến căn tin ăn nhé, thức ăn ở đó ngon lắm.”

Sầm Tuế Tuế nói cảm ơn, cười từ chối: “Cảm ơn thầy Giang, trên đường tới đây tôi đã ăn trên xe rồi.”

“Bữa sáng ăn gì? Nói nghe chút nào, để xem có món đặc sản của thành phố H không.”

Sầm Tuế Tuế bèn kể những món Ân Tiểu Nguyệt mua ra.

Giang Loạn kinh ngạc: “Tuế Tuế ăn nhiều vậy à?”

Hàn Dược đẩy anh ta một cái: “Nói vậy là sao? Tuế Tuế không có ăn nhiều nhé.”

Sầm Tuế Tuế cười khẽ: “Thật ra tôi cũng ăn không ít đâu.”

“Ha ha ha ha ha!” Giang Loạn cười thành tiếng, “Tuế Tuế không sợ mập à?”

Sầm Tuế Tuế lắc đầu: “Tôi ăn không bị mập.”

Hàn Dược cười nhạt: “Tuế Tuế, lời này ra ngoài đừng nói nha.”

“Ha ha ha ha ha ha! Tôi biết mà thầy Hàn.”

Hàn Dược và Giang Loạn không hổ là đã hợp tác nhiều năm, cứ anh một câu tôi một câu, chủ đề nói chuyện rất thoải mái, bầu không khí cũng không tồi.

Trong chốc lát, Thẩm Chấn Hiên cũng đến.

Hàn Dược rất tự nhiên mà kéo Thẩm Chấn Hiên vào chủ đề chung, thế là mấy người họ lại bắt đầu nói mấy chuyện trên trời dưới đất.

Bảy giờ rưỡi, Mạc Mạc – một người chủ trì khác đến.

Từ lúc Mạc Mạc bước vào không hề cười. Sầm Tuế Tuế và Thẩm Chấn Hiên nhìn nhau, sau khi chào hỏi thì không nói gì nữa.

Giang Loạn cười nhạo: “Mạc Mạc, thế mà hôm nay cô lại tới trễ à.”

Mạc Mạc liếc nhìn Giang Loạn, nhàn nhạt nói: “Đúng bảy giờ rưỡi, không trễ.”

Môi Giang Loạn nở một nụ cười châm chọc, không hề có ý che giấu: “Cô là người chủ trì chứ không phải khách quý, tiết mục của chúng ta luôn là người chủ trì đến sớm hơn khách quý nửa tiếng, chẳng phải sao? Quên rồi à?”

Thời gian Mạc Mạc vào tổ trễ hơn so với Giang Loạn, là người có lý lịch kém nhất trong ba người.

Lời nói thẳng thừng của Giang Loạn khiến Mạc Mạc cảm thấy mất hết mặt mũi.

Mạc Mạc cắn môi: “Xin lỗi anh Giang, sáng nay tâm trạng em không tốt lắm.”

Giang Loạn cười cười, không đáp.

Tuy Hàn Dược không nói lời nào, nhưng thái độ lạnh lùng đối với Mạc Mạc thì ai cũng nhìn ra.

Hàn Dược đứng lên: “Tuế Tuế, Chấn Hiên, đi thôi, cùng đến trường quay nào, tiện thể dẫn hai người đi tham quan.”

Hai người Sầm Tuế Tuế đứng lên: “Cảm ơn thầy Hàn.”

“Không có gì.”

“Tôi cũng đi.” Giang Loạn đứng dậy, liếc nhìn Mạc Mạc: “Lát nữa diễn tập đừng tới trễ đó.”

Mạc Mạc gật đầu: “Vâng, anh Giang.”

Hàn Dược và Giang Loạn đi đằng trước, còn Sầm Tuế Tuế và Thẩm Chấn Hiên đi ở phía sau.

Thẩm Chấn Hiên hạ thấp giọng: “Chị Tuế Tuế, chị có thấy lạ không?”

Sầm Tuế Tuế đặt ngón trỏ lên môi: “Suỵt! Đừng có nói bậy bạ.”

Thẩm Chấn Hiên gật đầu một cái: “Em biết rồi.”

Hàn Dược gọi hai người một tiếng, Sầm Tuế Tuế và Thẩm Chấn Hiên bèn bước lên.

Buổi diễn tập buổi sáng rất thuận lợi, ngoài Sầm Tuế Tuế có hơi khẩn trương ra thì không có chuyện gì đặc biệt.

Trí nhớ của Sầm Tuế Tuế rất tốt, chương trình nhìn qua hai lần đã nhớ.

Hàn Dược khen Sầm Tuế Tuế rất nhiều, khen đến nỗi cô thấy ngượng.

Lúc Mạc Mạc ở trên sân khấu, phối hợp với Hàn Dược và Giang Loạn không tồi nên không hề nhìn ra tâm trạng xấu như lúc ở trong phòng nghỉ ngơi.

Nhưng đạo diễn vừa hô kết thúc thì Mạc Mạc liền đi sang một bên, một mình đọc sách mà không nói chuyện với ai.

Nếu như không biết giữa Mạc Mạc, Giang Loạn và Hàn Dược có vấn đề thì Sầm Tuế Tuế đã cho là mình làm mất lòng cô ta rồi.

Buổi diễn tập kết thúc, Hàn Dược và Giang Loạn dẫn Sầm Tuế Tuế và Thẩm Chấn Hiên đi ăn cơm, còn Mạc Mạc mượn cớ giảm cân nên không đi.

Lòng hiếu kỳ của Thẩm Chấn Hiên rất nặng, khó khăn lắm mới nhịn tới trưa, trong lúc ăn cơm thì hỏi luôn.

Trái lại Giang Loạn không thèm để tâm mà khoát tay: “Không có gì cả, trên mạng chẳng phải có tin tức à?”

Thẩm Chấn Hiên gật đầu một cái: “Đúng là trên mạng có tin đồn chị Mạc Mạc chuyển sang Đài truyền hình thành phố Z.”

Giang Loạn cong môi: “Mấy fan hâm mộ này nắm bắt tin tức nhanh thật đấy.”

Sầm Tuế Tuế kinh ngạc.

Thẩm Chấn Hiên cũng ngạc nhiên: “Thật vậy ạ?”

Hàn Dược nói với vẻ bất đắc dĩ: “Hai người nghe chút thì không sao, nhưng đừng truyền ra, để tránh gây phiền phức.”

Sầm Tuế Tuế hơi áy náy: “Xin lỗi, là chúng tôi nhiều chuyện.”

Hàn Dược mỉm cười: “Không sao, với thái độ đó của Mạc Mạc, cho dù hai người không hỏi thì người khác cũng hỏi thôi, hôm nay đúng là cô ấy không đúng, tôi thay cô ấy xin lỗi hai người.”

“Không sao, không sao đâu ạ.” Sầm Tuế Tuế và Thẩm Chấn Hiên đồng loạt khoát tay: “Thầy Hàn không cần nói xin lỗi đâu.”

Giang Loạn cười to: “Cậu đừng có dọa hai người bạn nhỏ mà. Nào, ăn cơm đi, sáng sớm đã tới đây, chắc đã đói lắm rồi mà.”

“Vâng.”

Lúc Khương San và Ân Tiểu Nguyệt đang ăn cơm thì nhận được điện thoại của Giản Sóc.

“Tổng giám đốc Giản.”

“Ừ.” Giản Sóc nhàn nhạt nói, “Gửi mật mã phòng của Tuế Tuế cho tôi.”

“Vâng ạ.”

Ân Tiểu Nguyệt thấp giọng hỏi: “Tổng giám đốc Giản đến ạ?”

“Đúng vậy.” Khương San dặn dò Ân Tiểu Nguyệt, “Chiều em đừng nói gì cả nhé. Tổng giám đốc Giản tới vào lúc này chắc là muốn chuẩn bị sự ngạc nhiên cho Tuế Tuế đó.”

Ân Tiểu Nguyệt suy nghĩ một chút: “Có phải là kiểu, khi chị Tuế Tuế về phòng sẽ thấy khắp phòng được rải đầy cánh hoa hồng, còn Tổng giám đốc Giản thì cầm quà đứng trong phòng chờ chị ấy không?”

Khương San dở khóc dở cười: “Em có thể xem mấy thứ này ít lại không.”

Ân Tiểu Nguyệt gãi đầu một cái, cất giọng yếu ớt, còn mang theo chút thất vọng: “Không phải vậy à.”

Khương San cười lắc đầu: “Ăn cơm, ăn cơm đi.”

Ân Tiểu Nguyệt bĩu môi: “Em chỉ tò mò thôi mà.”

Khương San có lòng nhắc nhở: “Lòng hiếu kỳ hại chết mèo đó. Chuyện của ông chủ, em nuốt vào bụng cho chị, không được phép nói bậy cũng như nghĩ bậy.”

“Vâng, chị San.”

Bữa trưa kết thúc, trở lại Đài truyền hình, Sầm Tuế Tuế nghỉ ngơi trong phòng đến hai giờ chiều thì chính thức quay.