Tìm Em

Chương 52: Tặng em một vì sao




Edit: Châu || Beta: Bông

Sầm Tuế Tuế cười, có chút cay đắng. 

Giản Sóc mở miệng, nhưng cuối cùng không nói ra tiếng nào. 

Cô cúi đầu nhìn chăn, nhăn mày, dường như đang nhớ lại: “Viện trưởng cũng từng nói cho em biết, lúc mới đến, em hay gọi anh trai, nên em cho rằng đó chắc là một người rất quan trọng đối với em mới đúng. Nhưng tại sao em lại không nhớ gì cả?” “Vừa rồi em mơ thấy ‘anh trai’ đó đưa em trốn, rồi anh ấy chạy…” Cô lại bĩu môi, dáng vẻ rất ảo não, “Em bảo anh cho em đi cùng, nhưng anh ấy không cho. Em cho rắng, nhất định em muốn đi cùng, nhưng tại sao anh ấy không cho em đi cùng chứ?” “Nếu như trong mơ chính là quá khứ của em, vậy có phải chính là, quá khứ em từng bị anh trai vứt bỏ không hả?” 

Sầm Tuế Tuế nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn Giản Sóc, tuy trong miệng cô nói ‘Sao anh trai không cho đi cùng’, nhưng trong mắt cô không hề có oán giận, dường như thật sự chỉ là muốn tìm kiếm ở anh một câu trả lời. 

Giản Sóc nhìn cô, hầu kết giật giật, sau đó ôm cô vào lòng. Một tay anh vòng qua đầu cô, nhẹ nhàng vuốt tóc: “Không đâu, không phải anh ấy muốn vứt bỏ em đâu, mà anh ấy chỉ muốn em an toàn thôi.” Giọng anh khàn khàn, rất nghiêm túc, “Anh ấy hi vọng em có thể sống an toàn, chứ đi theo anh ấy thì không biết sẽ ra sao.” 

Giản Sóc hiểu rõ, trong tình huống đó, nếu là hai người thì sẽ không trốn thoát được. 

Sầm Tuế Tuế được an ủi. Cô cất tiếng cười trong ngực anh, “Anh nói thế, vì anh cũng là nam giới à? Cho nên mới có thể hiểu suy nghĩ của anh ấy?” 

“Không phải.” 

“Không phải à, không phải cũng không sao, ngược lại anh nói vậy em thấy khá hơn rồi.” Sầm Tuế Tuế nói thật lòng, “Cảm ơn anh Sóc.” 

Giản Sóc giữ tay trên đầu cô, sau đó không động đậy nữa “Tuế Tuế này” 

“Dạ?” 

“Thực ra…” anh mím môi, “Anh chính là anh trai trong mơ của em.” 

“Ừm.” Cô gật đầu. 

Anh biết cô không tin, liền nói tiếp, “Em có nhớ anh từng nói,《Tìm Em》lấy tư liệu từ trải nghiệm của anh không?” 

“Em nhớ.” 

“Trong phim Đoạn Tầm chính là anh, còn Khương Khương là em.” 

Sầm Tuế Tuế chớp chớp mắt. Giản Sóc nắm bả vai cô: “Tại sao phần cuối phim phải sửa lại? Bởi vì anh đã tìm được em, anh đã biết về cuộc sống của em, hơn nữa chúng ta còn kết hôn, nên anh mới bảo Mai Khôi sửa lại kết thúc” 

Lúc này, Sầm Tuế Tuế đã hơi tin. Giản Sóc lại dựa vào cảnh trong mơ của cô, kể ra hoàn cảnh, cùng với địa điểm, những gì đã xảy của hai người trong đoạn thời gian ấy. Anh nói càng nhiều, cô càng biết, anh nói là sự thật. Có những việc cô còn không nhớ rõ, nhưng tự nhiên cảm thấy anh nói rất đúng. 

Nhưng cô vẫn không nhớ ra được cái gì trừ những gì vừa nằm mơ được. Đến khi Giản Sóc ngừng, Sầm Tuế Tuế sụp vai, cụp mắt nhìn xuống tay mình, vô thức móc ngón tay. 

Giản Sóc thấy vừa rồi mình đã quá xúc động, nhưng anh cũng đồng thời cảm thấy, lúc này là thời cơ tốt nhất để thẳng thắn. Anh nghĩ, chắc vì bộ phim bất ngời định ngày công chiếu, làm cô thấy căng thẳng, nên mới nằm mơ nhớ tới chuyện lúc trước. 

So với đợi cô nhớ lung tung, không bằng thừa dịp lúc này anh đang ở cạnh, giải quyết hết cho xong. Quyết định rồi, anh bọc bàn tay nhỏ của cô trong tay mình, nhẹ nhàng nói, “Tuế Tuế, chắc tạm thời em chưa thể tiếp thu được lời anh ngay, nhưng em hãy tin anh, mỗi câu mỗi chữ anh nói đều là sự thật.” 

Sầm Tuế Tuế ngẩng đầu lên, đối mặt với Giản Sóc. Một hồi lâu, cô hỏi, “Anh cưới em là để bồi thường cho em, hay thật sự muốn kết hôn với em?” 

Giản Sóc không nghĩ nhiều, “Yêu em, muốn kết hôn với em là vì muốn chăm sóc em thật tốt. Anh không phủ nhận anh có ý muốn bồi thường cho em, nhưng thực lòng thì vì anh thích em nhiều hơn.” 

Sầm Tuế Tuế gật đầu, “Vâng.” 

Giản Sóc:??? Có ý gì??? 

Cô nhìn anh, vẫn còn buồn bực, “Không phải nói đi hẹn hò sao? Chúng ta không đi nữa à?” 

“… À, có, đi thì đi.” 

“Em đi tắm, trang điểm, sau đó thay quần áo, có lẽ hơi lâu chút đấy.” Cô nói trước phòng hờ. 

Giản Sóc gật đầu, “Không sao, không vội.” 

Sầm Tuế Tuế cười, lập tức xuống giường đi vào buồng tắm. Giản Sóc nhìn theo bóng lưng cô, hình như không có gì khác lại, cô thật sự tiếp nhận dễ  như vậy à? Anh không dám kết luận. 

Sầm Tuế Tuế đóng cửa phòng tắm, đứng trước bồn rửa tay mở vòi nước ra. Tiếng nước vang lên “Ào ào”, cô ngẩng đầu nhìn chính mình qua gương. Sắc mặt rất bình tĩnh, ánh mắt cũng không hề gợn sóng, cô rất hài lòng với biểu hiện của mình vừa rồi.

“Sầm Tuế Tuế, Giản Sóc không nợ mày cái gì cả, không thể được voi đòi tiên.” 

Cô cảnh cáo người trong gương, sau đó cúi đầu, vốc nước rửa mặt. Tất cả đều thực hiện theo đúng trình tự, không khác gì bình thường. 

Nhưng Giản Sóc biết rõ, cô chưa chấp nhận sự thật. Nhưng không sao, chỉ cần cô không đi, thì thế nào cũng được. 

Sầm Tuế Tuế trang điểm xong, thay quần áo khác, “Em xong rồi.” 

Giản Sóc quan tâm khen, “Rất đẹp.” 

Hôm nay Sầm Tuế Tuế cầm quạt, nghe vậy, cô lấy quạt che nửa mặt mình, cười rất tươi, “Anh khen thế là biết có ý xấu rồi.” 

Giản Sóc nắm mặt cô, “Sự thật là như vậy.” 

“Thế hử…” cô đẩy tay anh ra, “Trôi phấn lót bây giờ.”

Giản Sóc:????? 

Trên đường, Giản Sóc gọi điện cho Đường Tống hỏi mấy vấn đề, tuy rằng câu hỏi không rõ ràng, nhưng cô vẫn nghe được là anh hỏi về chuyện hẹn hò. Lúc anh cúp điện thoại, cô cười nói, “Chắc chắn Đường Tống đang phỉ nhổ chúng ta.” 

“Tại sao?” 

“Anh ta thì độc thân, mà ngày nào anh cũng bị thể hiện yêu đương trước mặt, lại còn bắt anh ta bày trò cho anh hẹn hò, anh ta chả ghen tức đến chết”

Giản Sóc cong môi, “Xem ra trong kế hoạch công tác anh phải thêm cho Đường Tống mục làm quen rồi.” 

“Ha ha ha ha!” Sầm Tuế Tuế cười, “Anh đừng có nói là em kiến nghị nhá” 

“Được.” 

Sau nửa tiếng đi đường, Giản Sóc đưa Sầm Tuế Tuế đến Viện bảo tàng Thiên Văn học. Xe lái thẳng vào bãi đỗ. Sau khi xuống xe, Sầm Tuế Tuế đánh giá xung quanh một hồi, trừ bọn họ thì không còn xe nào khác, cũng không nhìn thấy ai khác. 

Sầm Tuế Tuế mạnh dạn suy đoán, “Viện bảo tàng thiên văn học mà có thể bao trọn gói à?” 

Giản Sóc gật đầu, “Đung, anh bao.” 

Cô xót ruột, lầm bầm, “Không biết tốn bao nhiêu tiền đây, tuy rằng không phải tiền của em, nhưng vẫn đau lòng.” 

“Ha ha ha ha!” Giản Sóc kéo tay cô, “Làm sao cái gì em cũng tin thế.” 

Cô lý nhí, “Thì bởi anh nói chứ sao, anh nói em sẽ tin.” 

“Thế sao?” cô lắc đầu, ôm tay anh cùng đi vào trong, “Thật không phải bao hả?” 

“Không.” Giản Sóc hếch cằm về phía trước, “Đây là Viện bảo tàng thiên văn học tư nhân, của bạn anh, nó nợ anh một việc riêng, nay trả nợ, không phải sao.” 

Sầm Tuế Tuế  tặc lưỡi, “Ân tình lớn phết.” 

Giản Sóc cười, “Anh bảo nó chỉ cần trả bằng tối nay thôi, nó chả sướng quá ý chứ.” 

“??? Anh kia phải nợ anh nhiều lắm nhỉ.” 

Giản Sóc buồn cười, “Đồ ham tiền, nếu nợ tiền cũng còn tốt, nợ ơn mới là khó trả nhất đấy.” 

Có lý. Sầm Tuế Tuế gật gù. 

Viện bảo tàng thiên văn học tư nhân hoàn toàn vắng vẻ, trừ Sầm Tuế Tuế cùng Giản Sóc thì không có bất kỳ ai. 

Theo cách bố trí của các địa điểm khác nhau trong cung thiên văn, đèn có màu sắc khác nhau được bật lên. Địa điểm đầu tiên Sầm Tuế Tuế đi là phải  người thứ nhất là Cung mặt trăng. Cô vừa nhìn đã thấy ngay tàu thám hiểm mặt trăng. 

Sầm Tuế Tuế kéo tay Giản Sóc, chỉ vào tàu thám hiểm mặt trăng, kích động giậm chân. Những thứ vốn chỉ mới nhìn thấy trên mạng, hoặc trên bản tin truyền hình, cảm giác cách mình rất xa xôi, thì nay hiển hiện rõ ràng ngay trước mắt. Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu cô nhìn những thứ này gần như vậy, coi như là hàng mô phỏng thì cũng rất thích thú.

“Muốn vào không?” 

“Muốn muốn muốn.” Sầm Tuế Tuế gật đầu liên tục, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn đầy kích động, nhìn tàu thám hiểm mặt trăng với đôi mắt tỏa sáng. 

Giản Sóc đưa cô ngồi vào. Cũng may anh đã tới đây mấy lần, trước cũng từng nghĩ đưa cô đến đây nên đã thực tập trước, giờ mới không đến nỗi mất mặt trước mặt bà xã. Sầm Tuế Tuế đeo kính VR, ngồi cạnh Giản Sóc, một tay vẫn luôn túm áo anh không hề buông. Giản Sóc vẫn để ý cảm xúc của cô, giờ thấy vẻ mặt cô ngày càng tự nhiên, càng thả lỏng, anh yên tâm không ít. 

Từ Cung mặt trăng đi ra, hai người lại đi Vườn các vì sao. 

Chắc Vườn các vì sao là nơi chủ nhân Viện bảo tàng ưa thích, nên dù là thiết kế hay mức độ tinh tế thì đều là sang trọng nhất.

“Đây là quà của nó cho vợ nó.” Giản Sóc cười, “Kỷ niệm một năm kết hôn.” 

“Oa…” Biết được ý nghĩa của Viện bảo tàng thiên văn học rồi, Sầm Tuế Tuế càng ngày càng cảm thấy vợ anh này nhất định là người cực kỳ hạnh phúc. 

Giản Sóc âm thầm quan sát cô, thấy trong mắt cô có ý hâm mộ, anh khẽ hắng giọng, gọi cô, “Tuế Tuế này.” 

Cô ngước mắt, “Em đây mà, sao thế?” 

Giản Sóc nắm tay cô, “Đi theo anh.” 

“Đi đâu?” 

Giản Sóc đưa cô lên tầng ba. 

Tầng ba là một khu vọng cảnh rất rộng, đặt rất kính thiên văn các loại, to nhỏ đủ cả. Giản Sóc dẫn cô đến cạnh kính thiên văn lớn nhất ở giữa, sau đó tìm  dụng cụ điều khiển từ xa trên bàn nhấn nút.

“Tích…” một tiếng, Sầm Tuế Tuế nghe như có tiếng mở cửa chầm chậm.

“Tuế Tuế, nhìn lên trên đi.” 

Sầm Tuế Tuế ngẩng đầu. 

Trên đầu cô, trần nhà đang từ từ mở sang hai bên, lộ ra bầu trời đầu sao. Hôm nay ông trời rất nể mặt Giản Sóc, trời rất đẹp, đầy sao.

“Ôi chao…” cô thì thầm, “Thật là đẹp.” 

Giản Sóc ôm cô từ phía sau, “Có thích không?” 

Sầm Tuế Tuế bật cười “Xì xì”, “Thích, vô cùng thích.” 

Giản Sóc cười khẽ bên tai cô “Bà xã, em không cho là ‘ăn của người phúc ta’ [*] chứ?” 

[*] Nghĩa bóng là ban phát hay sử dụng tiền bạc, đồ vật của người khác để lấy ơn cho mình.

Sầm Tuế Tuế không lên tiếng, nhưng nụ cười không che giấu trên mặt đã tiết lộ tâm trạng cô. Anh bật cười, điều chỉnh kính thiên văn, rồi lui sang một bên, dành chỗ cho cô nhìn. Sầm Tuế Tuế nghe lời nhìn sang. Giản Sóc dùng cái khác, nói vị trí cho cô, “Nhìn thấy không?” 

“Có, nhìn thấy.” 

“Thích không?” 

Cô bật cười, “Quá thích ýgi.” 

Anh nghiêng đầu, “Của em đấy.” 

“Hả, thế thì…” cô im bặt, “Cái gì? Cái gì của em cơ?” 

Giản Sóc cười nhẹ, “Những vì sao ấy, là của em.” 

Sầm Tuế Tuế ngơ ngẩn, “Sao lại là của em?” 

Anh đứng trước mặt cô, vuốt tóc cô, “Anh tặng em, tặng Tuế Tuế của anh.” 

Sầm Tuế Tuế trợn mắt. Một lúc lâu, cô kêu lên sợ hãi. 

Giản Sóc. 

Chồng cô. 

Tặng cô một ngôi sao???