Tìm Em

Chương 44: Gặp lại cố nhân




Sầm Tuế Tuế lúng túng cười, lập tức duỗi chân di di xóa mấy chữ dưới đất đi. Khi xóa xong, cô mới ngẩng đầu nheo mắt, “Chấn Hiên, em thấy chữ gì?”

Thẩm Chấn Hiên lắc đầu ngơ ngác, “Chị Tuế Tuế, em không nhìn thấy gì cả.” 

Cô cười, “Em giỏi lắm.” 

Cậu ta gãi đầu, “Không có gì.” 

Hai người tán gẫu mấy phút, những người khác lần lượt dậy. Mọi người dọn dẹp, ăn bữa sáng đơn giản, rồi bắt đầu hành trình ngày hôm nay. 

Đến trưa mọi chuyện vẫn ổn. Lúc nghỉ trưa, cánh đàn ông để Sầm Tuế Tuế chờ một chỗ, còn bọn họ đi kiếm cành cây. Cô đáp được, ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ. Thực ra cô biết, mọi người sợ cô quá mệt, cho nên mới cho cô ngồi nghỉ. Cô ghi nhớ lóng tốt của mọi người, cất trong lòng, nếu có cơ hội giúp đỡ lại, nhất định sẽ không từ. 

Sầm Tuế Tuế khoanh chân, hai khuỷu tay chống trên đầu gối, lòng bàn tay đỡ cằm, ngửa đầu nhìn lên trời, trong đầu nhớ lại bản đồ. “Đã giữa trưa, theo tốc độ này, có thể chưa đến tối, chúng ta đã ra ngoài được rồi.” 

Nghĩ đến lúc kết thúc ghi hình, cô lại thấy hơi buồn. Rồi đột nhiên, cô nhớ tới chuyện phát trực tiếp. Bẩy người bọn họ thật sự rất tùy tiện, hoàn toàn không phát trực tiếp theo kế hoạch của tổ chương trình, mà toàn thích làm gì thì làm. Sầm Tuế Tuế nghĩ, giờ mình rảnh, phát trực tiếp cũng hay. Số weibo trên di động là của cô, đây cũng là lần đầu trong hai ngày qua, cô dùng tài khoản của mình phát trực tiếp. Tuy rằng hiện tại số lượng người theo dõi cô sắp được một triệu, có điều cô đoán số lượng fan hâm mộ không được bao nhiêu, rất nhiều người là từ thần tượng của mình theo tới đây, ví như Thẩm Chấn Hiên, hay là mấy người Vệ Soái, Tiêu Tử Uyên vân vân.

Sau khi đăng link phát trực tiếp được mấy phút, mới có lẻ tẻ mấy chục người theo dõi. Nhưng rất nhanh, làn sóng người xem tràn vào. “Ơ?” cô ngạc nhiên, “Sao đột nhiên lại nhiều người như vậy?” 

Trên màn hình lập tức có lời giải đáp. 

– Oimeoi! Chị Tuế Tuế thật này! Mọi người chắc không đoán được mị tới từ đâu đâu. 

– Mị là người của Giải trí Ức Cảnh đây [Đắc ý. jpg]

– Thế à, tôi thì lại từ Nhà đất Ức Cảnh! 

– Vãi, tôi là Công viên sinh thái Ức Cảnh! [Sợ hãi. jpg]

– Mị từ hệ thống rạp Ức Cảnh… 

–_(:з” ∠)_ ù uôi…chỉ mình tớ tới từ Trang weibo chính thức của tập đoàn Ức Cảnh à? 

– Đâu chỉ một đâu, ta nữa đây… 

– Chị gái này là ai thế nhở, cũng mới phát trực tiếp được mấy phút, mà sao tất cả các trang chính thức dưới cờ tập đoàn Ức Cảnh đều đưa lên đầu thế này?

– Lớn mật suy đoán, có gì bỏ quá, chị gái này là….của tập đoàn đây mà [Che miệng kích động. jpg]

– Lầu trên làm gì đấy, biết gì thì nói ra điiiiiiiiiiii! 

Sầm Tuế Tuế cau mày, “Các anh chị đều từ tập đoàn Ức Cảnh thật ạ?” 

Trên màn hình đồng thanh【Đúng… đúng… đúng, đúng vậy】.

Có thể khiến cho nhiều trang chủ như vậy đồng thời đưa lên đầu, ngoại trừ yêu cầu từ tập đoàn thì còn ai vào đây nữa? 

Sầm Tuế Tuế cười tươi rói, lấy hai ngón tay bắn tim “Cảm ơn mọi ngườiị.” 

– Oa, ta sốc quá! Sốc vì đẹp! 

Cô cười, “Ha ha ha ha ha, tôi thế này mà bạn sốc được!” 

Chưa nói hai ngày nay cô đều để mặt mộc, mà ở trong rừng đã hai ngày, cả người xám xịt. 

Nghe Sầm Tuế Tuế trả lời, màn hình lại càng sôi nổi, hỏi thăm tình hình các nam thần của họ. Đúng lúc, Sầm Tuế Tuế nhìn thấy Vệ Soái cùng Tiêu Tử Uyên cùng nhau trở về, cô liền xoay hướng màn hình quay về phía vẫy tay ra hiểu, lại chỉ chỉ di động. 

Vệ Soái cùng Tiêu Tử Uyên liếc mắt nhìn nhau, cũng giơ tay lên. 

Sầm Tuế Tuế lại đối mặt với ống kính, “Họ về rồi, chúng tôi chuẩn bị nấu cơm, dừng phát nha… hẹn gặp lại…” nói xong, cô tắt di động, đi về phía hai người. “Anh Vệ, anh Uyên, em vừa…” 

Cô bỗng im bặt. 

Vệ Soái thắc mắc, “Làm sao vậy?” 

“Suỵt!” cô hô khẽ, “Đừng nhúc nhích, tuyệt đối yên lặng!” 

Tiếu Tử Uyên cẩn thận nhìn bốn phía, có tiếng “xì xì” vang lên. 

Rắn. 

Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu ba người. Trong nháy mắt, đầu họ họ bỗng trống rỗng. Ba người không dám nhúc nhích, họ vẫn chưa nhìn thấy chỗ con rắn, chỉ sợ gây ra tiếng động gì thì sẽ bị tấn công. 

Sầm Tuế Tuế thì đỡ hơn, cô chỉ cầm điện thoại di động, Vệ Soái và Tiêu Tử Uyên thì ôm cành cây, sắp sửa ôm không nổi nữa rồi. 

Sầm Tuế Tuế cẩn thận nghiêng đầu tìm con rắn.

“Loạt xoạt” âm thanh rất gần, nhưng không nghe ra được là từ hướng nào. Cô nhanh chóng toát mồ hôi. 

Mấy phút nữa qua đi, rồi Sầm Tuế Tuế nhìn thấy. Bên phải cô, con rắn có màu da quá giống màu bụi cỏ, nếu không phải cô thấy nó thè lưỡi ra thì cũng không thể nhận ra được. 

Sầm Tuế Tuế nháy mắt ra hiệu cho Vệ Soái cùng Tiêu Tử Uyên ở phía đối diện. Hai người cũng đã nhìn thấy. Xác định được phương hướng rồi, cô vừa chú ý động tĩnh của nó, vừa giơ tay về phía Vệ Soái. Cô làm rất chậm, sợ phát ra tiếng động. Sau khi cẩn thận lấy được một cành cây trong đống cành mà Vệ Soái đang ôm, cô nuốt nước bọt. Cô chỉ biết là nếu cứ bất động thì rắn sẽ không chủ động tấn công, nhưng không biết ném cành cây tạo ra tiếng động, thì nó có đuổi được nó đi hay không. 

Vệ Soái và Tiêu Tử Uyên hiểu ý Sầm Tuế Tuế, hai người cho cô một ánh mắt yên tâm, bảo cô cứ làm. Kết quả còn có thể kém đến mức nào chứ?  Quá lắm thì bị cắn một cái, thầy thuốc của tổ chương trình đi theo đang ở ngay đằng sau kia. Nên là… Ừm, không sao đâu. 

Sầm Tuế Tuế gật đầu, nâng tay lên. Cô hít sâu một hơi, trong lòng thầm đếm một -hai -ba, sau đó vung tay thật mạnh, ném cành cây ném ra xa. Cành cây rơi xuống đất “oành” một tiếng, con rắn cũng nhanh chóng vọt ra ngoài. Ba người cùng thở phào nhẹ nhõm. Sầm Tuế Tuế đã run hết cả chân, “Làm tao sợ muốn chết.” 

Vệ Soái cùng Tiêu Tử Uyên thì ổn hơn, hai người vẫn còn sức nói chuyện, “Em rất bình tĩnh đấy, nếu em không nghe thấy tiếng con rắn, để bảo bọn anh im lặng, thì có khi bọn anh đều bị cắn rồi.” 

Sầm Tuế Tuế cười gượng, “Thật nguy hiểm.” 

Tổ chương trình đỡ lấy đám cành cây trên tay Vệ Soái cùng Tiêu Tử Uyên, sau đó đỡ ba người vào. Bốn người còn lại cũng trở về rất nhanh, nghe kể lại chuyện con rắn, họ không để ý chuyện gì nữa, trước tiên hỏi han quan tâm ba người. Sau mười mấy phút, mọi người mới vãn chuyện, bụng cũng đều đói cả. Thẩm Chấn Hiên chủ động nói đi nấu cơm, Lương Viễn và Vương Tiểu Cảnh đi hỗ trợ, những người còn lại ngồi quây vào thảo luận những việc phải làm sau khi quay phim, rồi cả hội đi ăn cơm. 

Vệ Soái nhất định mời Sầm Tuế Tuế ăn cơm, những người khác có đi hay không không quan trọng, không đi càng tiết kiệm tiền. Sầm Tuế Tuế cười đồng ý, đằng nào ngày mai mới có thể về được. 

Ăn cơm xong đoàn người tiếp tục lên đường, đích đến đã gần ngay trước mắt rồi. 

Lúc Sầm Tuế Tuế còn ở trong rừng, xe Giản Sóc đã đến nơi. Đạo diễn Vương nhìn thấy Giản Sóc từ trên xe bước xuống còn tưởng mình gặp ảo giác. Nhưng rồi ông ta nghĩ lại, ảo giác cũng không phải, đang yên đang lành tự dưng nghĩ đến Giản Sóc làm gì? Thế thì là là người thật đến à??? 

Đạo diễn Vương nhờ phó đạo diễn để ý động tĩnh khách mời, còn mình thì tới tiếp đón Giản Sóc, “Tổng giám đốc Giản, anh đích thân tới có việc à?”

Giản Sóc khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói, “Tới xem một chút.” 

Đạo diễn Vương nghĩ ngợi, rồi với dáng vẻ một người từng trải, ông ta hạ giọng hỏi, “Vì Tuế Tuế à?” 

“Ừm.” Giản Sóc gật đầu, thẳng thắn thừa nhận. 

Đạo diễn Vương tự nhiên muốn buôn chuyện, “Bạn gái à?” 

Giản Sóc nhếch môi, lạnh nhạt, “Không phải.” 

Đại diễn Vương nghĩ, nếu không phải bạn gái, chắc  ý là còn đang theo đuổi đây. Ông ta cười, “Tổng giám đốc Giản có cần người tiếp đãi không?”

“Không cần.” anh giơ tay nhìn thời gian, “Bọn họ đến chỗ nào rồi?” 

Đạo diễn Vương đạo trả lời, “Nhanh thôi, dự kiến tầm một giờ là có thể ra đến nơi.” 

Giản Sóc gật đầu: “Không quấy rầy đạo diễn Vương, tôi lên xe chờ.” 

“Xin anh cứ tự nhiên.” 

Giản Sóc lên xe, Đường Tống đi đến, cười nịnh, “Làm phiền đạo diễn, lúc nào mọi người sắp ra thì báo cho tôi biết trước tầm năm phút nhé.” 

“Được.” 

Đường Tống thu xếp xong thì quay về trên xe. 

Giản Sóc ngồi ở phía sau đang hơi nghiêng người, một tay chống cằm, đeo tai nghe, cực kỳ chăm chú nhìn màn hình máy vi tính trước mặt. Đường Tống ngạc nhiên, trước khi đến đây đã xử lý hết công việc rồi mà. Anh ta thoáng chần chừ  “Sếp à?” 

Giản Sóc nhướng mắt, ra ý hỏi. 

Đường Tống: “Anh đang…?” 

Giản Sóc lạnh nhạt nói, “Xem chiếu lại.” 

Chiếu lại? Đường Tống trong nháy mắt nhớ ra, à, phu nhân vừa phát trực tiếp. Nghĩ đến đây, mắt anh ta giật giật, nhớ tới việc ông chủ dặn. Vì lượng người xem trực tiếp của bà chủ không đủ, nên ông chủ bèn bảo anh ta phát lệnh khẩn cấp cho tất cả các công ty dưới quyền: các tài khoản chính thức đều phải chuyển tiếp link trực tiếp của bà chủ! Điên chưa! Tàn ác chưa! Giỏi chưa! Anh ta vẫn còn nhớ, lúc ban lệnh xuống, trong mấy giây đầu, cả công ty đều trả lời bằng các dấu chấm hỏi. 

Đường Tống lén nhìn Giản Sóc qua gương chiếu hậu. Dáng vẻ ông chủ rất tập trung, giống hệt như khi thảo luận dự án hơn tác hàng trăm triệu. Có điều, anh ta biết, trong mắt Giản Sóc bây giờ, dự án hợp tác hơn trăm triệu cũng không quan trọng bằng video của vợ. Video nào của sếp bà, sếp ông cũng xem đi xem lại mấy lần, thậm chí là mười mấy lần.

Xem chiếu lại xong, Giản Sóc lại xem đến một video cắt nối biên tập phim của Sầm Tuế Tuế. Đây là một video chưa tới 3 phút, do fan hâm mộ làm, dường như đã tập hợp hết thảy tư liệu về Sầm Tuế Tuế. Giản Sóc nhíu mày, “Đường Tống.” 

“Dạ sếp” 

“Không có chuyện gì.” 

Đường Tống:??? nhớ vợ đến điên rồi à? 

Giản Sóc không nói nữa, Đường Tống cũng thức thời không lên tiếng. Thời gian trôi đi, mặt trời dần ngả về tây. Đoàn người Sầm Tuế Tuế đã chậm một giờ đồng hồ so với dự tính, sắp sáu giờ  rồi mà chưa thấy đâu. Giản Sóc chờ đến lòng như lửa đốt, chỉ lo Sầm Tuế Tuế xảy ra chuyện gì. Đường Tống đi hỏi thăm, biết được mọi người chỉ vướng chút chuyện nhỏ. 

Lúc tổ chương trình thông báo còn tầm hơn trăm mét là khách mời ra đến nơi, rốt cuộc Giản Sóc không nhịn được, anh xuống xe đi về hướng đích đến, đứng ngoài ống kính, hai tay đút trong túi quần, nhìn về phía xa xa. Bóng hình đoàn người Sầm Tuế Tuế từ từ rõ ràng, càng ngày càng gần. Cô đang nói chuyện cạnh Vệ Soái, còn chưa phát hiện ra Giản Sóc trong đám đông.

Để hai tổ có cảm giác thật, đạo diễn Vương còn giăng một sợi dây đỏ làm vạch đích. Vệ Soái hô mọi người, “Nào nào, chúng ta xông lên, xem ai về nhất nào.” 

“Xông thì xông, sợ anh à!” 

“Chuẩn bị!” “Tôi đếm đến ba, chúng ta cùng chạy.” 

“Được!” 

“Một, hai.... Ba!” 

Tiêu Tử Uyên vừa dứt tiếng, mọi người “A a a a” chạy lao về đích. Trong mắt mọi người chỉ có sợi dây đỏ. Sầm Tuế Tuế chạy không lại cánh đàn ông, cố hết sức vẫn về chót. Vệ Soái về đầu, thở hổn hển, còn không quên cười nhạo mọi người. Sầm Tuế Tuế đứng cuối, cười rất vui vẻ, mặt mày tươi rói, làm Gản Sóc đứng gần đó nhũn hết cả tim.

“Tuế Tuế…” Giản Sóc gọi nhỏ. Dù chung quanh rất ầm ỹ, giọng anh thì lại nhỏ, nhưng dường như Sầm Tuế Tuế vẫn nghe được, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng bên này. 

Giản Sóc lập tức nháy mắt, nở nụ cười, vẫy tay với cô. Sầm Tuế Tuế như đang mơ, thế nào lại thấy Giản Sóc nhỉ? Cô dụi mắt, nhìn lại lần nữa, anh  vẫn đứng đó, hơn nữa hình như anh bọ bộ dạng lơ ngơ của cô chọc cười, nắm tay che miệng.

“A a a a a a!” Sầm Tuế Tuế không nhịn, cô hét nhỏ, giơ hai tay che miệng, kích động nhảy tại chỗ.

“Làm sao vậy?” 

Sầm Tuế Tuế đổi thành một tay che miệng, một tay chỉ về  phía trước. Mọi người thi nhau nhìn lại, không biết cô nàng kích động như vậy là vì cái gì. Giản Sóc từ trong đám đông đi ra, cười với cô, sau đó giang hai tay. Sầm Tuế Tuế cắn môi, chỉ ngần ngữ một chút rồi buông tay, đạp trên sỏi đá chạy về phía anh. 

Thế là toàn bộ tổ chương trình đều nhìn thấy, cô gái xinh đẹp hai ngày nay vẫn kín đáo lễ phép, nay như chim én bay về tổ, nhào vào lòng một người đàn ông. Đến cách anh ta một bước chân, cô nương nhảy lên vồ tới. Người đàn ông tiếp được, ôm cô xoay một vòng, sau đó ôm chặt vào lòng.

“Ôi…” 

“Hu ra…” 

Âm thanh ồn ào liên tiếp làm Sầm Tuế Tuế đỏ cả mặt. Cô ôm chặt Giản Sóc, đỏ mặt ghé vào tai anh, giọng mềm mại “Em rất nhớ anh”

Giản Sóc lặng lẽ cười, ôm chặt cô, nói nhỏ, “Ừ, anh cũng nhớ em.” 

“Ê, Tuế Tuế! Không giới thiệu với các anh à?” 

Sầm Tuế Tuế quay đầu, thấy tổ chương trình đều đang vây quanh, đứng nhìn cách tầm hai, ba bước. Công nhân viên thì đã rời ra xa hơn một chút.

Cô vội buông Giản Sóc ra, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, “Sao các anh lại tới cả thế?” 

Thẩm Chấn Hiên chỉ vào Vệ Soái, “Anh Vệ đấy. Anh ấy nhất định phải tới xem.” 

Vệ Soái cười to, “Anh tò mò mà, có thể làm Tuế Tuế vui như thế, còn chủ động bầy tỏ tình cảm, khẳng định không phải…” 

Chữ “người bình thường’ còn chưa nói ra, đúng lúc Giản Sóc xoay người lại đối mặt mọi người. Vệ Soái giơ tay đẩy Tiêu Tử Uyên đang đứng bên cạnh, khó tin hỏi, “Anh Tiêu già này, anh xem người này nhìn có quen mắt không?” 

Tiêu Tử Uyên ừm một tiếng, “Tổng giám đốc Giản của Ức Cảnh.” 

“Mẹ ơi!” Vệ Soái cao giọng, “Đúng là tổng giám đốc Giản à? Tôi còn tưởng là chỉ trông giống thôi.” 

Sầm Tuế Tuế vội vã làm động tác “suỵt”, “Anh Vệ, anh Vệ, anh nói nhỏ một chút!” 

Vệ Soái cười ha ha, “Em gái, em ôm như thế rồi, còn bảo anh nói nhỏ à?” 

Sầm Tuế Tuế cũng nhận ra chuyện không thể che giấu được nữa, cô đỏ mặt mím môi môi cười. Giản Sóc nhếch môi, giơ tay xoa nhẹ đầu cô “Kết thúc rồi à?” 

“Không… có…” cô nghiêng người, vẫy tay với đạo diễn Vương qua khe hở giữa hai người Vệ Soái và Tiêu Tử Uyên, “Đạo diễn, đạo diễn Vương, xin hỏi, chúng ta kết thúc rồi ạ?” 

Đạo diễn Vương đi tới, hai tay khoát lên vai hai người Vệ Soái, ánh mắt chế nhạo đặt vào Giản Sóc, rồi cười với Sầm Tuế Tuế, lắc đầu, “Chưa, còn quay cảnh kết thúc nữa.” 

“Vâng…” cô nghiêng đầu, giật áo Giản Sóc như đứa nhỏ, “Vẫn chưa kết thúc đâu, haizz.” 

Giản Sóc ừm một tiếng, “Đi quay đi, anh chờ em.” 

Sầm Tuế Tuế gật đầu, trong mắt có vẻ chần chừ “Thế…lúc nào anh quay lại?” 

“Anh chờ em.” anh dừng một chút, lại bổ sung một câu, “Anh tới đây đón em.” 

“Oa!” cô vui vẻ, kéo tay anh lay qua lay lại, “Em sẽ quay rất nhanh, ừ…nếu không anh lên xe chờ em?” cô không nhìn lầm, xe kia hẳn là xe Giản Sóc.

Giản Sóc lắc đầu, “Không sao, anh xem em.” 

“Được.” 

Phần cuối là tổng kết, khách mời cùng nhau tổng kết lại, đạo diễn Vương nói mấy lời, thế là được. Có điều mặc dù quay nhanh, nhưng rồi bao nhiêu thứ linh tinh, nên lúc xong cũng là tám giờ. Tổ chương trình cho xe đưa khách mời về trước, Sầm Tuế Tuế muốn cùng đi với Giản Sóc, nhưng lại nghĩ mình nên ngồi cùng xe với hội Thẩm Chấn Hiên thì hay hơn.

“Băn khoăn cái gì?” Giản Sóc nhìn cô gái đang tần ngần, “Muốn anh tự đi chứ gì?” 

Sầm Tuế Tuế hì hì  cười, “Anh tới tìm em mà, em để anh đi một mình, thì cảm giác anh đáng thương lắm.” 

Giản Sóc mỉm cười, cầm tay Sầm Tuế Tuế, dắt cô về phía xe khách mời, “Anh ngồi với em là được.” 

“Hả?” Sầm Tuế Tuế quá vui, “Anh ngồi với em thật à?” 

“Anh không được ngồi sao?” 

“Được!” cô chỉ lo anh hối hận, vội vã đeo vào cánh tay anh, chủ động lôi anh đi, “Đi về không cần quay, trên xe cũng không có máy móc quay chụp, đương nhiên có thể ngồi rồi, em chỉ sợ anh ngồi không quen.” 

Nói đến đây, hai người đã lên xe. Mấy người kia thấy Giản Sóc cũng theo lên thì liên tiếp đứng dậy chào hỏi. Dù sao cũng là nhà tư bản, lúc nào đó lại nâng cấp thành nhà đầu tư của bọn họ chưa biết chừng.

Sầm Tuế Tuế cùng Giản Sóc chọn hàng thứ ba, Thẩm Chấn Hiên, Vệ Soái và những người khác ngồi phía sau, cách hai hàng ghế. Họ không hẹn mà cùng  vểnh nghe ngóng động tĩnh phía trước. 

Sầm Tuế Tuế bùi ngùi: “Đường Tống sướng thật đấy.” 

Giản Sóc nhíu mày, “Sướng cái gì?” 

Cô tức giận, “Một mình một xe thoải mái.” 

Giản Sóc ngây ra chốc lát, rồi lập tức cười dí tay vào mặt cô, “Thấy anh bị bất công à?” 

“Ừm.” cô gật mạnh đầu, “Rất bất công!” 

“Ha ha ha ha!” phía sau, Thẩm Chấn Hiên, Vệ Soái và Tiêu Tử Uyên – ba người chen chung vào hai ghế. 

Vệ Soái: “Em trai, tình huống này là như nào?” 

Thẩm Chấn Hiên thản nhiên, “Thì như vậy.” 

Vệ Soái: “Bạn trai bạn gái?” 

Cậu ta lắc đầu, “Không phải.” 

Vệ Soái:????? Anh ta ngồi giữa, lén nhìn hai người ngồi trên qua khe hở giữa hai chỗ ngồi, nghĩ thầm: Tổng giám đốc Giản đẹp trai nhiều tiền, nhưng Sầm Tuế Tuế cũng rất xinh, lại có tính cách tốt. Nhưng không phải bạn trai bạn gái, lẽ nào???!!! 

Thẩm Chấn Hiên liếc vẻ mặt khiếp sợ của Vệ Soái, vỗ vai anh ta, “Anh Vệ nghĩ đi đâu đấy, đừng có nghĩ tiêu cực đấy.” 

“Ha!” Tiêu Tử Uyên cười nhạo Vệ Soái, “Cả ngày nghĩ toàn thứ linh tinh.” 

“Nói ai đấy?” 

“Nói cậu đấy…đừng cãi vừa rồi không hiểu sai nhé.”

Vệ Soái nghẹn, mạnh miệng “Không hề!” 

“Ha ha ha ha ha ha ha!” 

– 

Xe đi được nửa đường, Sầm Tuế Tuế quá buồn ngủ, cô tựa vào vai Giản Sóc ngủ, đầu lắc la lắc lư, vô cùng đáng yêu. Giản Sóc cẩn thận giơ tay, để cô tựa vào ngực mình. Sầm Tuế Tuế cựa quậy, loay hoay tìm tư thế thoải mái quanh vai anh để gối lên. Suốt dọc đường, cô ngủ, anh nhìn. 

Đúng lúc  đến khách sạn thì cô lẩm bẩm mấy chữ, rồi tỉnh lại. Giản Sóc nhúc nhích bả vai tê rần, Sầm Tuế Tuế ừ hứ một tiếng, rồi lẩm bẩm “Anh không hề nhúc nhích gì à?” 

Giản Sóc chỉ cười. 

Sầm Tuế Tuế nhổm dậy, nửa quỳ trên ghế, bóp vai cho anh, “anh gọi em dậy là được mà.” 

“Không sao đâu.” Giản Sóc kéo bàn tay nhỏ bé của cô xuống, bao trong tay mình, “Xuống thôi.” 

“Vâng.” 

Vệ Soái gọi cô, “Một lúc nữa bọn anh đi ăn đêm, có muốn cùng đi hay không?” 

Sầm Tuế Tuế nhìn Giản Sóc theo thói quen.

Giản Sóc hỏi, “Mấy giờ?” 

Vệ Soái cười, “Mười một giờ đi, mọi người về phòng tắm rửa thay quần áo, đi muộn một chút cũng đỡ bị người ta nhận ra hơn.” 

Giản Sóc nghiêng đầu, “Mệt không?” 

Sầm Tuế Tuế lắc đầu, “Vừa ngủ được một lúc, không mệt.” 

“Tốt.” Giản Sóc đáp lại, “Mười một giờ, gặp ở sảnh khách sạn nhé.” 

“Được.” Vệ Soái cười toe, tay phải ở sau lưng làm động tác OK với mấy người còn lại. 

Tất cả mọi người, gồm cả Giản Sóc, đều đeo khẩu trang lục tục xuống xe. Mọi người về phòng tắm rửa thay quần áo. Sầm Tuế Tuế vẫy tay với Giản Sóc rồi lưu luyến trở về phòng. Cô vừa vào phòng, xoay lại đóng cửa thì đột nhiên cánh cửa vang lên một tiếng “cạch” làm cô giật nảy mình. Sầm  Tuế Tuế quay đầu lại thì thấy Giản Sóc đang lấy tay chặn cửa. 

Sầm Tuế Tuế:??? 

Giản Sóc nhếch môi, “Anh không đặt phòng.” 

“Vì thế?” 

Giản Sóc chỉ cười, dịu dàng nhìn cô.

“Sếp, hành lý của anh đây.” Đường Tống xuất hiện cực kỳ đúng lúc, đẩy vali hành lý đến gần Giản Sóc, rồi lập tức quay đi, không ở lại thêm giây nào.

Sầm Tuế Tuế:??? 

Cô chỉ Đường Tống, “Anh ấy ngủ ở đâu?” 

Giản Sóc không chút do dự, “Cậu ta ngủ trong xe.” 

“Hừm!” Sầm Tuế Tuế nghiêng người, “Anh thắng, vào đi.” 

Giản Sóc đẩy vali vào, sau đó đứng yên trước giường nhìn chằm chằm. 

Sầm Tuế Tuế mãi mới hiểu ra, cô sờ mũi, dáng vẻ hơi luống cuống, “Thế… anh tắm trước đi.” 

Mắt Giản Sóc hơi tối lại, rồi lập tức đi nhanh đến chỗ cô. Sầm Tuế Tuế lùi về sau hai bước, ngẩng đầu nhìn anh. Anh đứng trước mặt cô, một tay đặt trên vai cô, một tay giữ cằm cô. Sầm Tuế Tuế dường như bị dọa, nương theo sức tay anh hơi há miệng “a” một tiếng. Giản Sóc cười nhẹ, khom người hôn môi cô một cái, “Nụ hôn gặp mặt.” 

Sầm Tuế Tuế thẹn đỏ bừng mặt, chạy vào buồng tắm. 

Giản Sóc gặp bà xã tâm tình vui sướng, hơn nữa lại được miếng ngon ngọt thì bật cười. Cách cửa phòng tắm, Sầm Tuế Tuế vẫn nghe được tiếng cười ấy. “Sao lại đáng ghét thế.” 

Cô nhìn mình trong gương, lầm bầm nho nhỏ, nhưng khóe môi thì nhếch lên thật cao, một lúc lâu không hạ xuống được. Sau hai mươi phút, Sầm Tuế Tuế lau tóc đi ra. Giản Sóc đang đứng bên cạnh giường, quay lưng về phía cô, gọi điện thoại.

“Anh Sóc.” cô gọi nhỏ. 

Giản Sóc quay đầu lại, cô chỉ vào buồng tắm, dùng khẩu hình nói “Anh đi tắm được rồi.” 

Giản Sóc nhếch môi, nói với người ở đầu dây bên kia, “Tôi có việc, anh cứ làm đi, mai thông tin lại cho tôi” rồi tiện tay ném điện thoại di động xuống  giường, cởi khuy áo đồng thời đi về phía cô.

“Thịch, thịch.” Sầm Tuế Tuế đang lau tóc, bỗng có cảm giác như tim sắp nhảy lên cổ họng đến nơi. 

Giản Sóc đi lướt qua bên cạnh cô, khi đi ngang qua còn lấy ngón tay xoa nhẹ tóc cô, cười nhạt dặn “Nhanh sẩy tóc đi.” 

“Vâng.” Sợ chết mất, còn tưởng… [Che mặt. jpg]

Giản Sóc tắm rửa rất nhanh, lúc đi ra Sầm Tuế Tuế còn đang dưỡng da. Cô nhìn tóc anh vẫn còn nhỏ nước qua gương, “Anh Sóc, máy sấy tóc ở bên giường ấy.” 

Giản Sóc ừ, lấy máy sấy đứng cạnh cô, nhìn chằm chằm cô qua gương. 

Sầm Tuế Tuế ngửa đầu, “Làm sao vậy?” 

Giản Sóc đưa máy sấy cho cô, ngồi thẳng xuống đất, hơi cúi đầu đến trước mặt cô, như đang làm nũng “Em sấy giúp anh.” 

Sầm Tuế Tuế sững sờ, dở khóc dở cười, “Anh làm sao vậy” 

Giản Cóc cười, không lên tiếng. 

Tuy ngoài miệng nói ghét, nhưng cô lại nghe lời cầm lấy máy sấy tóc. Trong gian phòng yên tĩnh, Giản Sóc nhắm mắt, cảm thụ bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa trên đầu, lặp đi lặp lại, cảm thấy hạnh phúc nhiều lên. 

Thu xếp xong xuôi, Sầm Tuế Tuế hỏi tình hình mọi người trong nhóm, rồi mới cùng Giản Sóc đeo khẩu trang ra ngoài. 

– 

Trong số các khách mời, tính ra Sầm Tuế Tuế là có hành trình thoải mái nhất, còn như mấy người Vệ Soái, Tiêu Tử Uyên… thì chỉ hận không thể “thân mình ví xẻ làm đôi được”. Đấy tuy mọi người hợp tác đã được mấy năm, nhưng trước nay việc tụ  tập ra ngoài ăn cơm không có dễ dàng như vậy.

Sầm Tuế Tuế cùng Giản Sóc vừa vặn chạm mặt Vệ Soái cùng Tiêu Tử Uyên ở cửa thang máy. Vệ Soái nháy mắt với Sầm Tuế Tuế, cố gắng tìm hiểu thông tin. CÔ chỉ mím môi cười, không nói một lời. Giản Sóc thì chỉ nhìn thẳng, coi như không thấy, nhưng bàn tay nắm tay cô thì chặt hơn một chút.

“Keng…” thang máy đến tầng một, Sầm Tuế Tuế thở phào, vội vã kéo tay Giản Sóc ra ngoài. Mấy người khác đã đến. Mọi người chào hỏi nhau, rồi cùng ra ngoài. 

Lúc này đã mười một giờ đêm, tuy trên đường vẫn đông người, nhưng ít ra  không đến nỗi gây chú ý như ban ngày. Mọi người quyết định đến một   quán bar cách đấy không xa, đi bộ tầm hơn mười phút. Buổi tối cũng đông người đi chơi, nhóm sáu, bảy người này cũng không gây chú ý lắm, vì các toán khác cũng là tổ hợp nam nam nữ nữ như thế. 

Quán bar tên là【Bóng đêm】, vừa đi vào, mọi người lập tức bị nhấn chìm trong âm thanh của tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Vệ Soái bắt loa miệng “Tôi đặt phòng riêng ở tầng hai, chúng ta lên đi!” 

Mấy người gật đầu. Giản Sóc che Sầm Tuế Tuế trong ngực, ôm cô đi theo mọi người. 

Sau khi nhóm Sầm Tuế  Tuế vào được năm phút,【Bóng đêm】 lại có một nhóm khác khác. Gã đàn ông đi giữa đeo kính, dáng đi khuỳnh khoàng cứ như chân vòng kiềng, không hề nhận ra trang phục như vậy vào buổi tối trông giống kẻ bị bệnh thần kinh thế nào. Trong miệng gã nhai kẹo cao su, hỏi người bên cạnh, “Đúng là nhìn thấy Sầm Tuế Tuế hả?” 

“Vâng.” tên bên trái nịnh hót nói, “Xác định là cô ta, đi cùng sáu, bảy thằng đàn ông, trong đó xem ra một thằng có vẻ rất thân mật.” 

“Thân mật?” gã kia cười lạnh, “Thế thì phải xem xem, thân mật thế nào rồi.” Nói xong, gã co chân đá vào cẳng chân người bên phải, “Đi, tra cho tao xem cô ả ở phòng nào.” 

“À, dạ, vâng, đàn em đi ngay.” Người bên phải đi rồi. 

“A Thế, thế này là thế nào?” 

“Không có gì đâu.” Lưu Thế tháo kính xuống, mắt gã sâu như mắt đại bàng, lạnh nhạt nói, “Nhìn thấy một con nhóc từng mổ tôi bị thương.” 

“Sao? Còn có người có thể mổ ông bị thương à?” 

Mấy người đi theo Lưu Thế tới đây hôm nay đều là bạn thân với gã trong mấy năm qua. Có điều…có phải là bạn “tốt’ hay không thì chỉ từng người biết trong lòng mà thôi. 

Chuyện từng xảy ra với Lưu Thế, bọn họ cũng từng nghe nói, nhưng không biết cụ thể như nào, chỉ biết lần đó, Lưu Thế bị thiệt lớn, thậm chí dường như gã còn ghi thù cô gái nhỏ đó, sai đàn em tìm kiếm tung tích. 

Mấy người đứng phía sau Lưu Thế đưa mắt nhìn nhau, rồi mỗi người một tiếng, châm dầu vào lửa, chỉ lo chuyện không đủ lớn.

“A Thế, chuyện này không thể để không như thế được đâu.” 

“Đúng thế, tuy chúng ta không gây sự, nhưng không thể như là sợ thế được.” 

“Coi như bắt nạt cả hội chúng ta rồi, vừa vặn hôm nay tình cờ gặp được, thế nào thì cũng phải cho A Thế xả giận chứ?” 

“A Thế, ông không định bỏ qua đấy chứ?” 

“Làm gì có chuyện? A Thế không phải loại dễ bắt nạt đâu.” 

Năm, sáu người cùng nói, làm Lưu Thế đau đầu.

“Thôi đi!” Lưu Thế quay đầu lại, trừng mắt nhìn tất cả, hung hăng nói, “Không cần các người dậy đâu.” 

Mấy người bĩu môi, cùng không lên tiếng nữa.

“Anh Lưu, hỏi thăm được rồi.” Người lúc trước đứng bên phải Lưu Thế đã  quay về, “Bọn họ ở phòng riêng trên gác, hình như là một đám nghệ sĩ”.

Lưu Thế nở nụ cười, “Đi, đặt phòng riêng bên cạnh phòng họ.” 

Người bên phải hơi khó xử, “Phòng kia có người rồi.” 

“Có người à?” Lưu Thế ghé sát vào đối phương, “Ta trả tiền phòng cho, lại thêm gấp ba, bảo bọn họ nhường lại.” 

“Vâng, em  đi ngay.” 

“A Thế chính là a Thế, đúng là khác người mà.” 

Lưu Thế mặc kệ mấy tên kia, đi luôn lên tầng hai. Đoàn người xô xô đẩy đẩy đi theo. 

– 

Nhóm của Sầm Tuế Tuế vào phòng riêng vừa, vừa ngồi xuống, Vệ Soái đã thành thạo gọi rượu.

Xét thấy hôm sau mọi người đều có việc, nên anh ta gọi rất ít, hơn nữa chủ yếu là bia, gọi cho cô gái duy nhất  của nhóm rượu trái cây nồng độ thấp.

Vệ Soái nâng chén, “Nào nào, chúng ta nhờ anh Viễn nói mấy lời.” 

Lương Viễn cười lườm Vệ Soái, “Anh nói gì, chú nói hết đi là được.” 

“Ha ha ha ha ha!” Vệ Soái cười thành tiếng, “Được, vậy em không khách sáo.” 

Mấy người cười giục, “Nói mau đi.” 

Vệ Soái quét mắt một vòng, “Mấy anh em chúng ta hợp tác đã ba năm, tình cảm rất  tốt, có điều, vì mọi người đều bận bịu, nên chưa có dịp nào cùng ngồi với nhau uống rượu tán gẫu. Hôm nay, cũng là nhờ có hai em Tuế Tuế và Chấn Hiên, chúng ta mới có thể làm được việc mà mấy năm nay vẫn luôn muốn làm.” Vệ Soái nâng cốc hướng về hai người, “Anh nói cảm ơn trước, cảm ơn Tuế Tuế và Chấn Hiên, cho chúng ta cơ hội này.” 

Thẩm Chấn Hiên cùng Sầm Tuế Tuế đứng lên chạm cốc với Vệ Soái, Sầm Tuế Tuế mỉm cười, “Anh Vệ nói quá về hai chúng em rồi.” 

“Vệ Soái nói rất đúng.” Tiêu Tử Uyên lại gần, mắt có ý cười, “Đúng là nhờ có hai em đấy.” 

“Ha ha ha ha, vậy em với Chấn Hiên không khách sáo nữa.” Sầm Tuế Tuế nháy mắt, kéo Thẩm Chấn Hiên chủ động đụng lý với hai người, sau đó uống một hớp hết rượu trong ly.

“Ui, Tuế Tuế giỏi quá” 

“Giỏi!” 

“Mau, nào, rót đầy đi.” 

“Đây, tôi xin uống với Tổng giám đốc Giản một chén!” 

“Xê ra, tổng giám đốc Giản uống gì với cậu, để tôi uống cùng.” 

“Ha ha ha ha! Tôi thấy anh Giản chỉ uống với Tuế Tuế thôi.” 

“Có lý!” 

“Ha ha ha ha ha ha!” 

Mấy người hợp tác đã mấy năm, gần như hiểu rõ nhau, cùng xúm vào Sầm Tuế Tuế, anh một câu tôi một câu, làm cô mặt đỏ tim đập chui ra sau lưng Giản Sóc trốn. 

Giản Sóc thì rất thản nhiên, chả thấy có gì ngại, bọn họ trêu gì đều nhận hết. 

Rượu quá ba tuần, mọi người đều hơi say, nhưng chưa ai đến mức mất tỉnh táo. Sầm Tuế Tuế uống hết rượu trái cây thì lại cùng mọi người uống mấy lon bia, lúc này thấy hơi nặng bụng. Cô ngồi một mình trong góc sô pha ôm bụng, nhăn mày. Trong phòng tôi mờ mờ, chỉ có màn hình trên tường phát ra ánh sáng, đang phát bài hát của Vệ Soái. Giản Sóc bị Vệ Soái cùng Tiêu Tử Uyên đang ngà ngà vây quanh, hai người tranh nhau đưa Micro cho anh, để anh hát. Sầm Tuế Tuế  nhịn cười, có thể tưởng tượng ra anh đang bất lực với hai con ma men thế nào. 

Cô đứng dậy, bồn rửa tay trong phòng bị hỏng, phải ra phòng phía ngoài. 

Lúc đầu, Giản Sóc không để ý việc Sầm Tuế Tuế đứng dậy, đến lúc cô kéo cửa ra, anh mới thấy. Anh bèn không chút do dự đẩy hai người bên cạnh ra, đứng dậy theo sau. Lúc Sầm Tuế Tuế đóng cửa, cô  thấy anh, bèn xua tay, “Mình em đi được rồi.” 

Giản Sóc không yên tâm. Sầm Tuế Tuế buồn cười, “Thật sự không cần mà.” 

Anh quay đầu lại nhìn mấy người đang xúm lại cướp Mic, nói nhỏ, “Anh đi cùng, nghe lời đi, anh không yên tâm…” 

“…thế cũng được.” cô quay người, đi nhanh về phía trước. Gì đây… nào có ai đi rửa tay còn có ông xã đi cùng như này… ngại quá đi…

Giản Sóc đứng cách cửa phòng vệ sinh không xa, thỉnh thoảng nhìn vào cửa nhưng không dám vào, sợ người ta cho rằng biến thái. 

Sầm Tuế Tuế rửa tay, đầu óc càng choáng váng hơn lúc nãy ở trong phòng, cô buộc tóc, khom lưng vốc nước rửa mặt. 

Lúc ngẩng đầu lên, trong gương đột nhiên xuất hiện một bóng đàn ông “Á…” cô sợ hết hồn, rồi rất nhanh nhận ra phản ứng như vậy không tế nhị lắm, bèn quay đầu xin lỗi, “Xin lỗi, tôi không cố..” 

Chữ “ý” còn chưa thốt ra, cô đã cứng người “anh… anh…” 

Lưu Thế nhai kẹo cao su trong miệng, “Ôi, còn nhớ anh đây à? Xem ra anh đây để lại cho cô em ấn tượng ghê đấy nhỉ, nhắc mới nhớ, đầu anh đây vẫn còn đau đây.” 

Sầm Tuế Tuế cắn răng, nỗ lực kiềm chế để không run lên, chân cũng bất giác lui về phía sau. Lưu Thế thấy vậy thì cau mày, nghiêng đầu nhổ bã kẹo cao su, từng bước tới gần cô.

“Anh… anh đừng có đến gần nữa.” giọng cô run rẩy, “Tôi, tôi không tới đây một mình đâu.” 

“Cô em nói đến thằng cha bên ngoài kia sao?” Lưu Thế cười nhạo, “Bạn trai à?” 

Sầm Tuế Tuế mím môi, “Không liên quan tới anh.” 

“Không liên quan?” Lưu Thế sửng sốt, rồi bắt đầu cười ha hả, “Tuế Tuế ranh, sao lại không liên quan đến tao nhỉ?” 

Cô cắn môi, không nói gì nữa. Cô biết, mình nói càng nhiều, Lưu Thế sẽ càng vui, vì gã là kẻ biến thái! 

Lưu Thế dừng chân, giơ tay phải nhẹ nhàng phủi chút bụi không tồn tại trên áo, “Xem ra, hay năm qua Tuế Tuế ranh sống khá đấy nhỉ, cô em bảo chúng ta rất có duyên hay không? mà lại có thể gặp nhau ở đây, đúng là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, lại còn…”

Gã đột nhiên khom lưng tới gần Sầm Tuế Tuế, ánh mắt tàn ác, “Oan gia ngõ hẹp.” 

“Á…” Sầm Tuế Tuế đẩy gã ra theo bản năng. Lưu Thế bị bất ngờ, lùi về sau hai bước. Gã bị chọc giận, lập tức tiến lên một bước vung tay định đánh cô. Cô lùi về sau, nhắm mắt lại giơ hai tay bảo vệ đầu mình. Đã sẵn sàng bị đánh rồi không một chút cảm giác đau đớn đều không có. Sầm Tuế Tuế mở mắt ra, Giản Sóc đã chắn trước người cô, một tay chộp tay Lưu Thế. 

Lưu Thế gằn giọng “Buông ra!” 

Giản Sóc cười gằn, không chỉ không buông tay, mà trái lại càng vặn mạnh hơn. 

Lưu Thế mấy lần muốn vùng ra, nhưng đối phương nắm rất chắc, gã không có cách nào tránh thoát. Gã nheo mắt nhìn Giản Sóc chằm chằm, “Mày biết tao là ai không?” 

“Không biết, cũng không cần biết.” Giản Sóc hơi giật tay, đẩy Lưu Thế ra. Gã lảo đảo vài bước, rồi vịn tường cố giữ vững thân thể. 

Giản Sóc phủi phủi bàn tay vừa nắm tay Lưu Thế, mặt đầy căm ghét. Ngay sau đó, anh quay lại nâng Sầm Tuế Tuế dậy, “Không sao chứ?” 

Sầm Tuế Tuế đã tốt hơn nhiều, nhưng người vẫn còn run, cô gật  đầu, nói nhỏ “Không sao.” 

Giản Sóc đau lòng ôm cô gái nhỏ vào lòng, đi ra ngoài.

“Đứng lại!” 

Giản Sóc hoàn toàn không dừng lại, trái lại bước chân trái còn nhanh hơn. 

Lưu Thế cắn răng, giận quá mà cười, “Được được được, để ông mày xem chúng mày đi được đâu!” 



Giản Sóc đưa Sầm Tuế Tuế về phòng bao, bên trong vẫn còn đang hát. Anh không nói với ai câu gì, dựa vào ánh sáng màn hình, tìm nước trên bàn. Thẩm Chấn Hiên không tham đại chiến Micro, thấy động tác của Giản Sóc thì lứu lưỡi hỏi, “Tổng giám đốc Giản, anh tìm gì đấy? Để em tìm giúp?” 

“Nước.” Giản Sóc trầm giọng, mang ý khó chịu rõ ràng, nhưng Thẩm Chấn Hiên uống rượu, mà dù cho có tỉnh thì cậu cũng không nhạy bén như vậy. 

“Vâng, nước đây.” 

Cậu ta khom lưng, từ một chai nước nguyên trong thùng ra đưa cho Giản Sóc, còn cười hắc hắc, “Em sợ em uống nhiều không tìm được nước, nên cố tình để ngay bên cạnh.” 

Giản Sóc cảm ơn, quay về cạnh Sầm Tuế Tuế, vặn nắp chai, “Tuế Tuế, uống ngụm nước đi.” 

Sầm Tuế Tuế đưa tay đón, vẫn chưa bình tĩnh lại được, tay vẫn run. Giản Sóc ngồi sát vào cô hơn một chút, giữ chai cho cô uống. 

Uống được một chút nước, Sầm Tuế Tuế thở sâu mấy lần, cuối cùng thấy khá hơn.

“Tuế Tuế?” 

“Là hắn!” cô đột nhiên nắm chặt tay Giản Sóc, rồi ngửa đầu nhìn anh, “Là hắn, là hắn, chính là hắn! Là người em đã làm mất lòng!” 

Sầm Tuế Tuế ra mắt hoàn toàn bất ngờ. Từ khi cô có trí nhớ, thì chỉ nhớ về quãng thời gian sống ở cô nhi viện, cuộc sống khá bình lặng. Nhưng nếu hỏi cô có mơ ước hay không, thì có thể khẳng định chắc chắn là có. Có điều cô cũng biết, có lúc, giấc mơ ấy đới với cô mà nói, là quá mức xa xỉ. 

Năm 20 tuổi, nhờ được mời đóng một vai trong vở kịch ở trường học, cô bước vào làng giải trí. 

Lúc mới đầu, Đoạn Doanh mang cô đi theo các cuộc xã giao, cô đều đi theo. Nói thật thì cuộc sống đa số đều là người tốt, chỉ một phần nhỏ luôn nhìn người với ánh mắt ác ý. 

– 

Bữa tiệc mà Sầm Tuế Tuế gặp phải Lưu Thế, là bữa tiệc thứ tư cô tham gia từ khi vào giới. Có lẽ bởi vì ba lần trước đều ổn, không xảy ra chuyện gì, nên khi Đoạn Doanh bảo cô tham gia cuộc này, cô đã không từ chối. Một nghệ sĩ đi theo người đại diện đi ăn cơm với đạo diễn và nhà tài trợ là chuyện quá bình thường. Đoạn Doanh bảo Sầm Tuế Tuế, nhà tài trợ hôm nay là nhà tài trợ chính của bộ phim, chỉ cần bọn họ gật đầu, nếu cô muốn tranh vai nữ chính thì sẽ có tám phần mười nắm chặt. 

Nữ chính. 

Chỉ mới đóng kịch vườn trường, mà cũng là vai nhỏ, nhưng là nhân vật chính diện, loại khá được ưa chuộng. Còn mấy vai diễn Đoạn Doanh lý được cho cô thì cũng là nữ ba, nữ bốn mà thôi, mà trước mắt thì cũng chưa chốt kế hoạch bấm máy. Bộ phim này thì lại chưa định nữ chính, lại chắc chắn sẽ bấm máy trong năm nay. 

Có nghệ sĩ nào mà không muốn vai chính đây? Không ai muốn mãi làm lá xanh cả, cơ hội là do bản thân nỗ lực mới có thể có được. Sầm Tuế Tuế thề thốt với Đoạn Doanh, mình sẽ cố gắng hết sức, muốn được cơ hội. 

Bữa tiệc định vào tám giờ tối  ở một câu lạc bộ mới khai trương được nửa tháng. Chỗ này mặc dù là gọi câu lạc bộ, nhưng trang trí  cũng rất trang nhã. Lúc Sầm Tuế Tuế cùng Đoạn Doanh chờ trong đại sảnh, hai người còn thảo luận nhà này trang trí thật không tệ. 

Tám giờ mười lăm, hầu hết mọi người đã đến, giống như bạn bè lâu năm, mọi người cùng cười cười nói nói lên tầng trên, đèn phòng riêng đã đặt trước. 

Đoạn Doanh dẫn dắt câu chuyện, mang theo Sầm Tuế Tuế chủ động chúc rượu. Trên bàn ăn ngoại trừ Sầm Tuế Tuế còn có ba nghệ sĩ có tầm tuổi như cô. Sầm Tuế Tuế hiểu, tuy đối phương đồng ý cho cô cơ hội, nhưng không cho thấy chỉ cho một mình cô, vì thế chỗ này xuất hiện những người khác, thật sự cũng không thể bình thường hơn. Mặt khác ba người cũng hết sức thể hiện, muốn có được sự công nhận của đối phương. 

Trong lúc đó, nhân viên phục vụ ra vào mấy lần, rượu cũng đổi mấy loại. Sầm Tuế Tuế uống hơi nhiều, vài loại rượu pha vào nhau, cô thấy hơi xây xẩm. Nói với Đoạn Doanh một tiếng, cô che miệng ra ngoài, đi về phía phòng vệ sinh. 

Sầm Tuế Tuế vào phòng vệ sinh chưa tới một phút, thì có một cô gái cùng bàn tiệc cũng vào. Hai người gật đầu xem như chào hỏi, song song đứng trước bồn rửa tay. Cô gái kia liếc nhìn khuôn mặt đỏ của Sầm Tuế Tuế, bất đắc dĩ thở dài. Cô hơi khó hiểu, nhìn cô ta một chút, rồi định đi ra.

“Này, cô tên thật là Sầm Tuế Tuế à?” 

Sầm Tuế Tuế dừng chân, quay lại đối diện cô gái, gật đầu, “Chào cô.” 

Cô gái nện gót giầy mười phân, bước mấy bước về phía cô, lúc đến trước mặt cô thì cô ta đứng lại, khoanh tay, nhướng mày, “Tôi khuyên cô về sơm đi, chỗ này không thích hợp với cô đâu.” 

Sầm Tuế Tuế không hiểu đối phương có ý tốt thật sự hay cố ý gây sự, cô gật gật đầu, “được.” 

Cô gái thấy cô gật đầu, tưởng cô đồng ý, nhưng khi ra ngoài, thấy cô vẫn vẫn đi về hướng cũ thì đột nhiên tiến lên giữ cô lại.

“Này, áii!!!” 

“Suỵt.” cô gái kéo Sầm Tuế Tuế đứng nép vào bên tường, “Tôi nói không dễ hiểu à? Sao cô còn định quay lại?” 

Sầm Tuế Tuế nói, “Người quản lý của tôi còn ở đó, sao tôi đi được?”

Cô gái mím môi, hạ giọng nói, “Tôi bảo này, người có thể làm chủ còn chưa tới, cô hiểu ý tôi rồi chứ?” 

“Hả?” Sầm Tuế Tuế lộ vẻ kinh ngạc. Hóa ra đúng là cô gái có ý tốt. Cô ta có vẻ vội, “Tôi nói thật đấy, nhà này tài trợ hôm nay không dễ tính đâu, người đó là anh Lưu cư, anh ta mới là người có thể chốt. Tôi với hai người kia không phải đến đây phục vụ ăn uống lần đầu đâu, thế nên chúng tôi biết sau đây sẽ là gì, chẳng qua cô có thể không giống thế.” 

Cô gái cắn môi, cô vào giới sớm hơn Sầm Tuế Tuế, cũng biết được nhiều thông tin hơn, “Tôi biết cô mới gia nhập giới này, nên nếu có thể, tôi hi vọng cô rời khỏi đây nhanh một chút, đừng sa vào vũng nước bẩn này.” 

Được người khác thiện ý nhắc nhở, đương nhiên Sầm Tuế Tuế nghe vào.”Được, tôi biết rồi.” cô chỉ về phía phòng riêng, “Nhưng tôi vẫn phải quay lại nói một câu với người quản lý đã.” 

Cô gái bình tĩnh nhìn cô vài giây, xác nhận không phải cô chỉ nói cho qua, lúc này mới bật cười. Sầm Tuế Tuế cũng cười, “Cám ơn cô đã nhắc nhở.”

“Không có gì.” 

“Vậy chúng ta cùng quay lại đi.” 

“Được.” 

Sầm Tuế Tuế thấy thân thiết với cô gái hẳn lên, đến lúc quay trở về phòng bao thì hai người đã nắm tay nhau rồi. 

Về đến chỗ ngồi, Sầm Tuế Tuế nói với Đoạn Danh, cô đột nhiên khó ở, muốn về trước. Đoạn Doanh thoáng do dự, rồi đồng ý. 

Sầm Tuế Tuế cầm túi, vừa định đứng dậy chào tạm biệt thì cửa phòng bao lại bị đẩy ra. Ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng  nhìn sang. Ngay sau đó, Sầm Tuế Tuế thấy tất cả mọi người đều lục tục đứng lên, chào hỏi người mới đến: “Chào anh cả Lưu.” 

Bọn họ gọi gã như vậy. 

Sầm Tuế Tuế đột nhiên cảm thấy, mình không thế rời đi được nữa rồi. 

Hôm nay tâm trạng Lưu Thế không tốt lắm, sau khi vào phòng, ngồi xuống, gã cầm chai rượu trực tiếp đổ vào miệng. 

Những người còn lại thấy thế cũng dồn dập cầm chén rượu lên, tiếp gã ta.

Đột nhiên, Lưu Thế quẳng chai rượu xuống đất, “choang” một tiếng, mảnh vỡ bắn tung tóe, trong phòng đột nhiên im bặt. 

Gã nặng nề lia mắt từ trái sang phải quay một vòng, cuối cùng rơi vào một cô gái. Sau đó, gã nở nụ cười, dựa lưng ra sau, chỉ cô gái kia, “Cô em muốn làm nữ chính hả?” 

Đó chính là cô gái đã nói chuyện với Sầm Tuế Tuế ở phòng vệ sinh, nghe vậy cũng không do dự, gật đầu, “Vâng.” 

“Được.” Lưu Thế đồng ý, vung tay, “Vậy thì là cô em.” 

Cô gái không dám tin. Tất cả cũng đều trưng ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ uống một bữa rượu, lại có thể dễ dàng được ngay như vậy??? Sao những người khác có thể cam chịu đây? 

Một người đã lên tiếng trước, nũng nịu gọi “Anh cả Lưu.” 

Lưu Thế  nghiêng đầu, cau mày, “Làm sao? Cô em cũng muốn làm nữ chính?” 

Người kia chu mỏ, “Đúng vậy anh cả” 

Lưu Thế cười khẽ, “Được.” 

Cô gái:??? 

Gã cúi đầu, nhìn thủy tinh vỡ dưới chân, cười nói với mọi người, “Chỉ cần quỳ ở đây, mời tôi chén rượu, cô em sẽ là nữ chính” 

Gã vừa dứt lời, mấy người đã nhìn nhau. Coi như muốn đóng nữ chính, nhưng quỳ mời rượu trên mảnh thủy tinh, thì liệu có quá mức không? Đừng nói các cô là nghệ sĩ, nếu là người bình thường, ai là lại xông lên khi biết rõ sẽ bị thương chứ? Có bệnh sao? 

Lưu Thế cười lạnh, “Sao? Thế cũng không muốn à?” 

“… dạ… anh cả Lưu…” 

Lưu Thế đột nhiên đứng dậy, túm gáy cô gái đè mạnh xuống.

“Á…” cô gái bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, hơn nữa lại mang giày cao gót, trong nháy mắt đã bị Lưu Thế ấn xuống đám thủy tinh vỡ, nước mắt giàn giụa, giọng vỡ ra. 

Lưu Đời buông cô gái, ngước mắt nhìn Sầm Tuế Tuế, “Đây mới gọi là khó tính đấy.” 

Sầm Tuế Tuế đột nhiên dựng tóc gáy, cô hiểu rồi! Lưu Thế đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, nên mới làm thế với cô gái kia. 

Sầm Tuế Tuế muốn cất lời giải thích, nhưng không nói được lên lời. Đoạn Doanh lặng lẽ bấm vào tay Sầm Tuế Tuế, hạ giọng nhắc nhở, “Nói đi, làm gì đấy!” 

Sầm Tuế Tuế vẫn không nói ra được. Đoạn Doanh không biết là khi cô nhìn Lưu Thế, cô thấy vô cùng sợ. Sợ đến mức không biết phản ứng thế nào.

Lưu Thế thì ngược lại, gã thấy thú vị, đứng dậy đi thẳng đến chỗ Sầm Tuế Tuế. Cô lùi về sau, muốn trốn sau lưng Đoạn Doanh. Nhưng Đoạn Doanh đã nắm tay cô, đẩy cô ra phía trước, “Anh cả Lưu, anh xem…” 

Nụ cười của Lưu Thế tiêu biến, “Tao đã nói với mày à?” 

Đoạn Doanh liên tục xin lỗi. Lưu Thế nhìn Sầm Tuế Tuế lần thứ hai, sau đó hất hàm về phía cô gái kia, “Kết cục của đồ thối mồm đấy.” 

Sầm Tuế Tuế hiểu, lắc đầu liên tục, không phải cô đâu. 

Có lẽ vì đã xả giận, Lưu Thế vui lên không ít, gã không tiếp tục làm khó dễ Sầm Tuế Tuế nữa. Gã giơ tay, siết vai cô, kéo cô đến cạnh mình. 

Sầm Tuế Tuế cảnh giác nhìn gã. 

Lưu Thế đột nhiên nắm lấy cằm cô, rồi vuốt một cái. 

Sầm Tuế Tuế mở to mắt, gạt tay gã ra, giọng đầy căm ghét, “Anh làm gì thế?” 

Lưu Thế vỗ tay hai lần, “Thú vị.” 

Sầm Tuế Tuế mím môi. Lưu Thế quay đầu lại hỏi trợ lý, “Nhớ kỹ chưa?” 

Trợ lý gật đầu, “Rồi ạ.” 

Gã hơi khom lưng, tiến đến trước mặt cô, ánh mắt âm thầm, “Dám ra tay với tao, được đấy.” Gã vỗ má cô mấy lần, ngay sau đó thì bỏ đi. 

Cảm giác say của Sầm Tuế Tuế sớm đã tan, cô co quắp ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn Đoạn Doanh. Đoạn Doanh hồi phục tinh thần, bất đắc dĩ thở dài. 

Từ ngày đó trở đi, ngoại trừ các hợp đồng đã thỏa thuận xong, thì Sầm Tuế Tuế không thể tìm được nguồn tài nguyên nào khá cả. Lúc đó Lưu Thế không nói muốn buộc cô ra khỏi giới, nhưng sự thực là trong hơn một năm, gã ngáng chân khắp nơi, không cho cô được thoải mái.

Nửa năm trước, trước khi gặp được Giản Sóc, thay đổi số phận, Sầm Tuế Tuế lần thứ hai gặp Lưu Thế. Có điều, vào lúc ấy, Lưu Thế là bạn trai của một người bạn của cô. Gã choàng tay qua vai người bạn ấy, ánh mắt như được tôi trong thuốc độc liên tục nhìn chằm chằm cô. Sầm Tuế Tuế cảm thấy phát tởm, lẽ nào chỉ vì gạt tay gã một lần? Cô đã bị trả thù hơn một năm còn chưa đủ sao? 

Sầm Tuế Tuế đã cố nhẫn nhịn, có thể nhịn đều nhịn cả, nhưng tóm lại hôm ấy cô không nhịn được. 

Lưu Thế không chỉ mắng chửi bạn của cô, gã thậm chí còn ra tay. Sầm Tuế Tuế không chịu nổi, cô giơ túi đập thẳng vào đầu gã. Lưu Thế bị đánh chảy máu đầu, Sầm Tuế Tuế hoảng sợ, vội kéo tay bạn bỏ chạy.

Sau đó, trong mấy tháng, Sầm Tuế Tuế vẫn chờ xem có ai tìm đến không, nhưng không có. 

Bạn cô thì vì bị lừa dối, rất khó vượt qua, cô bèn đưa bạn đi chơi mấy nơi, mãi đến tận nhận thông báo khai máy của đoàn phim, cô mới quay lại. 

– 

Kể xong chuyện thì đã mất hơn một tiếng. Thực ra Sầm Tuế Tuế nói không rõ ràng lắm, chuyện xảy ra trong hai năm qua, cô đã quên nhiều, nhưng đầu tiên là cô làm mếch lòng người ta, rồi lại đánh gã, chuyện này cô không chống chế. 

Giản Sóc siết chặt cánh tay ôm Sầm Tuế Tuế. Cô cúi đầu, ngón tay móc vào khuy áo Giản Sóc, nói nhỏ, “Em không phải là cô gái tốt, em biết đánh người là không đúng, nhưng em không kiềm chế được, em không thể nhìn bạn em bị đánh, em không hối hận.” 

Giản Sóc không lên tiếng. 

Sầm Tuế Tuế không dám ngẩng đầu nhìn anh. 

“Tuế Tuế.” 

Giọng anh không cảm xúc, cô vẫn không dám ngẩng đầu. 

Rồi cô nghiêng đầu, chúi vào cổ Giản Sóc, hạ giọng nói, “Em biết em sai rồi.” 

“Tuế Tuế, ngẩng đầu, nhìn anh.” 

Sầm Tuế Tuế từ từ ngẩng đầu lên. 

Cô vừa đầu mặt với Giản Sóc, anh đã cúi đầu xuống hôn. Nụ hôn này không còn là nụ hôn lướt qua rồi thôi, tuy rằng vừa vội vã vừa mạnh mẽ, nhưng lại trấn an được trái tim cô.

Ngón tay Sầm Tuế Tuế đang múc vào khuy áo anh  từ từ buông ra, đổi thành khoát lên vai anh, đáp lại nụ hôn của anh. Không biết trôi qua bao lâu,   tiếng nhạc bên tay đã ngừng, tiếng nói chuyện của những người còn lại cũng ngừng. Giản Sóc buông Sầm Tuế Tuế ra, lại hôn thêm một cái, rồi ôm cô vào lòng. 

Sầm Tuế Tuế không biết là phía sau cô đang có sáu người che miệng  mím môi môi, dáng vẻ chế nhạo, Thẩm Chấn Hiên còn khoa trương che mắt, nếu như không phải khe hở giữa các ngón tay quá lớn, thì Giản Sóc đã tin rồi. 

Giản Sóc ôm đầu Sầm Tuế Tuế, nhìn sáu người như nhắc nhở, rồi nhẹ nhàng nói với Sầm Tuế Tuế: “Không sao rồi, tất cả đã có anh, ngủ đi, ngày mai sẽ ổn thôi.” 

Sầm Tuế Tuế yên tâm hơn, được Giản Sóc động viên thì thật sự ngủ thiếp đi. Giản Sóc đặt cô lên sofa, lại lấy áo khoác của mình phủ lên người cô.

Vệ Soái ngoắc tay, Giản Sóc liếc nhìn Sầm Tuế Tuế rồi đứng dậy đi tới trước mặt mấy người. 

Lương Viễn đưa cho anh bình rượu, Giản Sóc cám ơn, cầm bình dốc thẳng vào miệng. Mấy người Vệ Soái, Thẩm Chấn Hiên nhìn nhau, đột nhiên nhận ra anh thật sự nổi giận. 

Đặt bình rượu xuống, Giản Sóc đứng dậy, “Tôi đưa cô ấy về đây.” 

“…thế…” Thẩm Chấn Hiên do dự, Vệ Soái đẩy cậu ta một cái, “Đi đi!” 

Thẩm Chấn Hiên gật đầu, “Thế… tổng giám đốc Giản, chúng em cũng xong rồi, cùng về thôi.” 

Giản Sóc quay đầu lại nhìn, gật đầu “Thế nhanh tay dọn dẹp một chút, rồi chúng ta cùng đi.” 

“Được được được, biết rồi.” 

Chuyện Sầm Tuế Tuế vừa kể, bọn họ đều nghe được. Nói thật, tình huống như thế không hiếm thấy, mọi người cũng đều biết chuyện như vậy thường xảy ra, có điều từng người có suy nghĩ khác nhau, ông mất chân giò bà thò chai rượu, người khác cũng không cần biết nhiều. 

Nhưng Sầm Tuế Tuế thì khác, cô muốn có được, nhưng không phải là nhờ đổi chác, cho nên có thể tính là bị người ta lừa dối. Hơn nữa giờ Lưu Thế cũng đang ở đây, bọn họ sợ xảy ra chuyện gì, nên mới muốn cùng trở về, rồi lại sợ Giản Sóc cho rằng họ quản việc không đâu, nên mới bảo Thẩm Chấn Hiên là người vừa hợp tác với Sầm Tuế Tuế đi hỏi trước. 

Cũng may, Giản Sóc không nghĩ vậy. Anh thu dọn đồ của Sầm Tuế Tuế, Thẩm Chấn Hiên cầm hộ, rồi anh nâng cô dậy, kéo cánh tay cô về phía lưng, ngồi xuống, kéo người lên lưng mình. 

Sầm Tuế Tuế lẩm bẩm, nhíu mày.

“Tuế Tuế ngoan nào, chúng ta về.” 

“Vâng…” cô mơ mơ màng màng, 

“Ổn cả…” Lương Viễn, Vương Tiểu Cảnh đi ra ngoài trước, sau đó là Giản Sóc cùng Sầm Tuế Tuế, còn lại bốn người chia ra đi hai bên, thoạt nhìn trông như vệ sỹ đi cùng. 

Bên ngoài phòng bao, tiếng nhạc vẫn đinh tai nhức óc như trước, đám đông nhảy mua reo hò như điên. Sầm Tuế Tuế bị âm thanh làm đau cả tai, cô mơ màng bíu vào lưng Giản Sóc. Giản Sóc không quay đầu lại, gọi “Tuế Tuế!” 

Sầm Tuế Tuế ghé vào một bên, “Chúng ta về khách sạn à?” 

“Ừ!” 

“Vâng!” 

Có đoàn người Thẩm Chấn Hiên che chở, Giản Sóc cùng Sầm Tuế Tuế yên ổn ra khỏi quán bar. Giờ đã là rạng sáng, trên đường hầu như không còn người nào. Sầm Tuế Tuế cựa quậy tụt xuống, Giản Sóc nắm tay cô. Thẩm Chấn Hiên, Vệ  Soái mấy người đi đằng sau, nói chuyện nho nhỏ, thỉnh thoảng lại cười phá lên. Sầm Tuế Tuế không cần nghĩ cũng biết mấy người này đang thảo luận cái gì, có điều cô không đời nào chủ động nói ra đâu.

“Anh Sóc, ngày mai mấy giờ chúng ta lên máy bay” 

“Buổi chiều, Đường Tống đã lo xong rồi.” 

“Thế à” Sầm Tuế Tuế có tâm sự, nghe xong liền không nói gì, cúi đầu máy móc đi theo anh. Chợt Giản Sóc đột nhiên dừng bước, Sầm Tuế Tuế va đầu vào lưng anh.

“Ái!” cô ngẩng đầu, “Sao…” 

Giản Sóc kéo cô về phía sau, “Không có chuyện gì, đứng phía sau anh.” 

Cô mím môi, nghe lời.

“Tổng giám đốc Giản.” Vệ Soái đứng bên trái Giản Sóc, khuôn mặt nghiêm túc, “Chúng ta báo cảnh sát đi.” 

Giản Sóc ừ khẽ. 

Đối diện bọn họ, có hơn chục người mặc đồ đen đeo khẩu trang đang đứng. 

Rất rõ ràng, đám người kia đến ngăn bọn họ. 

Hai nhóm đứng hai bên, cách nhau khoảng ba, bốn mét. Đám áo đen tách ra hai bên, anh cả Lưu đeo kính đen đi đường đêm lên sàn. 

Vệ Soái nhệch miệng, hạ giọng hỏi nhỏ mọi người, “Hơn nửa đêm  đeo kính râm, liệu có thể nhìn thấy gì không?” 

Tiêu Tử Uyên hơi trầm mặc, “Có lẽ… vẫn có thể nhìn được, dù sao còn có đèn đường.” 

“Cũng phải, có lý.” 

Lưu Thế tiến lên trước một bước, tháo kính, chỉ vào Sầm Tuế Tuế: “Cô em chủ động đến đây, hay để anh phải mời đến?” 

Sầm Tuế Tuế lắc đầu. 

Lưu Thế cười nhạt, “Đi, đưa cô em đến đây cho tao!” 

Phía sau Lưu Thế có hai thanh niên tiêu sái lại gần. 

Giản Sóc sầm mặt, “Đứng lại.” 

Hai người kia đứng lại thật. Lưu Thế bèn đá một tên một đá, “Chúng bay hâm à? Nó bảo chúng bay đứng chúng bay liền đứng?” 

“À, vâng, xin lỗi anh cả Lưu!” Hai tên nói xong lại định đi tiếp về phía trước. 

Giản Sóc đút hai tay trong túi quần, nhấc chân bước lên trước vài bước, khi đi qua hai người, anh giơ tay đẩy vai chúng sang hai bên, rồi đi tới trước mặt Lưu Thế. 

Gã vênh mặt: “Sao?” 

“Không sao.” Giản Sóc lạnh nhạt, “Chỉ muốn nhìn kỹ xem kẻ tự cho là anh cả  Lưu là người như thế nào thôi.” 

Lưu Thế cười nhạt, “Thế hử? Nhớ kỹ mặt ông mày, để trả thù sao?” 

“Trả thù à?” Giản Sóc cười nhẹ, cong môi nói, “Tao chưa bao giờ làm chuyện thấp kém như vậy cả.” 

“Thấp kém?” nụ cười trên mặt Lưu Thế từ từ biến mất, “Mày muốn chết à?” 

Giản Sóc cong môi, rồi đột nhiên giơ tay nắm lấy cổ áo Lưu Thế, kéo mạnh gã đến trước mặt mình, nở nụ cười lưu manh, “Tao thấy mày mới – muốn – chết.”