Tìm Em

Chương 40: Những người bạn mới




Edit: Châu || Beta: Bông

Trong mấy phút rửa mặt thay quần áo, Sầm Tuế Tuế tranh thủ nghĩ tiếp về nội dung ghi chép. Trong mấy kỳ trước, cô phát hiện ta mỗi năm đều sẽ một đến hai lần đánh úp cảnh khách mời rời giường vào sáng sớm. Lúc đầu cô nghĩ mình là nữ, tổ chương trình có ưu tiên hơn, nhưng cô lại nghĩ, để đổi mới đề tài, nhất định họ sẽ chọn tình huống mạo điểm, cắt nối biên tập phim, như vậy đột kích nữ khách có thể sẽ trở thành điểm mới. ‘

Sự thực chứng minh, cô lo xa là đúng. 



Mười phút sau, Sầm Tuế Tuế nhẹ nhàng khoan khoái mặc quần áo thể thao đi ra. Lưu Mẫn đang nói chuyện với người quay phim, nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn lại, rất ngạc nhiên, “Nhanh thế cơ à?” 

“Nhanh ạ?” 

“Nhanh.” Lưu Mẫn thật lòng gật đầu. 

Sầm Tuế Tuế cười khẽ, “Chắc vì em không trang điểm.” 

“Em không trang điểm?” 

Thấy Lưu Mẫn càng thêm kinh ngạc, Sầm Tuế Tuế hơi nhướng mày, hỏi nhỏ, “Nhất định phải trang điểm ạ?” 

“Đương nhiên không!” Lưu Mẫn nói, “Chị chỉ ngạc nhiên không ngờ khách mời nữ lại không trang điểm thôi.” 

Sầm Tuế Tuế giơ tay sờ mặt, “Thế… để em làm?” 

“Không cần.” Lưu Mẫn khen ngợi cô, “Em không trang điểm đã rất xinh rồi, chúng ta xuống đi.” 

“Vâng.” 

Ra khỏi phòng, Lưu Mẫn liền ra ngoài ống kính. Trong ống kính chỉ còn lại mình Sầm Tuế Tuế. Cô đi trước, Lưu Mẫn đi ở rìa ngoài trò chuyện với cô. Rất nhanh, thang máy đến, đoàn người vào thang máy đi xuống. Xuống đến tầng một, Sầm Tuế Tuế bước chậm lại, rón rén dán vào bên tường đi vào. Lưu Mẫn buồn cười, “Tuế Tuế, chương trình của chúng tôi nguy hiểm thế cơ à, mà vừa bắt đầu quay em đã nặng nề như vậy?” 

Sầm Tuế Tuế quay lại nhìn Lưu Mẫn, “Chị, năm ngoái thầy Ứng tham gia chương trình, lúc tập hợp bị trát bánh ga tô vào mặt đấy.” 

“A, em nói chuyện đó.” Lưu Mẫn cười, “Đó là ý đạo diễn Vương.” Nói xong, chị ta lia ánh mắt một vòng trong phòng, rồi chỉ vào một chỗ, “Kia, đạo diễn đứng kia.” 

Sầm Tuế Tuế nhìn sang theo bản năng, lập tức đối diện với một vòng người, tất cả máy quay đều hướng về cô. 

Sầm Tuế Tuế: “…” 

Nhiều máy quay như vậy, thật không quen! Cô đi vào, nghiêng mình chào hỏi, “Chào đạo diễn, chào các anh chị, tôi là Sầm Tuế Tuế, mọi người cứ gọi là Tuế Tuế ạ.” 

“Tuế Tuế à? Tên rất hay.” Người nói là tổng đạo diễn Vương Tĩnh, giọng nói rất ấm áp, mang theo ý cười, chỉ vào chiếc ghế tựa bên trái Sầm Tuế Tuế, “Ngồi đi.” 

“Vâng, cảm ơn đạo diễn.” Sầm Tuế Tuế cúi chào lần nữa rồi mới đi về phía ghế ngồi. Ngoại trừ ba máy quay đang hướng về phía cô, những người còn lại, bao gồm cả Lưu Mẫn đều trở về chỗ của mình. Trong gian phòng lớn chỉ còn một khách mời là cô. Sầm Tuế Tuế chọn ghế tựa ngồi xuống, lòng vẫn băn khoăn. Lẽ nào tổ chương trình lại tử tế như thế. 

Thừa dịp những khách mới khác chưa đến, đại diễn Vương tán giẫu với Sầm Tuế Tuế, “Tuế Tuế, lần đầu tham gia chương trình, có ý kiến gì không?”

“Ý kiến ạ?” Sầm Tuế Tuế cười nhẹ nhàng cười yếu ớt, “Rất hay ạ. Không dấu đạo diễn, tôi đã xem bảy chương trình 《Có dám không?》, chỉ có một nhận xét là chương trình mang phong cách rất lạ.” Sầm Tuế Tuế hơi ngại, dù sao cũng trước mặt người ta, cũng phải nể nang tý chút. 

Đạo diễn Vương cười ha ha, “Tuế Tuế, cô là khách mời nữ đầu tiên lên chương trình của chúng tôi, chúng tôi vô cùng vinh hạnh.”

Trực giác nói cho Sầm Tuế Tuế, điều này chẳng có gif hay cả. Quả nhiên, câu tiếp theo của đạo diễn Vương rất trực tiếp, thể hiện rõ bản chất chương trình.

“Thế nhưng, tổ chương trình cũng sẽ không vì cô là nữ, mà có đặc thù ưu đãi nào đâu nhé.” 

Giọng điệu phải kéo dài như vậy à??? 

Sầm Tuế Tuế giật nhẹ khóe môi, thầm nghĩ đạo diễn nói như vậy, cô lại thấy an tâm hơn. 

Cô cười bí ẩn, “Vâng, cảm ơn đạo diễn nhắc nhở.” 

Đạo diễn Vương nhếch môi, cô gái này thú vị đấy.

Một lát, khách mời thứ hai đến. Sầm Tuế Tuế cùng mọi người nhất tề đưa ánh mắt chuyển tới, chỉ thấy một người cúi thấp đầu, toàn thân tản ra hơi thở tang thương. 

Sầm Tuế Tuế kinh ngạc, đứng dậy gọi “Chấn Hiên à?” 

Thẩm Chấn Hiên ngẩng đầu, nhìn thấy Sầm Tuế Tuế thì bỗng thấy như gặp được người thân nhất của mình!

“Chị – Tuế – Tuế!!!” 

Cậu ta chỉ thiếu nước khóc òa lên, chạy vội về phía cô. 

Đến lúc cậu ta tới gần, nhìn rõ mặt cậu ta rồi, Sầm Tuế Tuế cười rất không tử tế.

Thẩm Chấn Hiên vốn được fan nữ họi là “Tuấn Hiên – Hiên đẹp zai”, giờ nhìn không đẹp trai chút nào. Cả khuôn mặt, trên trán, trên mũi, hai bên má, cả cằm đều bị vẽ nhăng vẽ cuội, trông như hề. 

Sầm Tuế Tuế ôm bụng cười lăn lộn, “Ha ha ha ha, sao cậu lại thành như vậy? Cười chết mất.” 

Thẩm Chấn Hiên vừa bực vừa buồn cười, giơ tay sờ mặt mình rồi đột nhiên “Ơ” lên, “Chị Tuế Tuế, sao mặt chị lại sạch thế?” 

“Hả? chị rửa mặt, không trang điểm.” 

“Không, không phải.” cậu ta khom lưng, chỉ mặt mình, “Đây là nhiệm vụ sáng sớm.” 

“Hả?” cô chớp mắt, “cậu nói..nhiệm vụ thứ nhất, là vẽ mình hóa thành như vậy à?” 

Đừng nói cô không chịu tin tưởng, đến Thẩm Chấn Hiên cũng không muốn tin lời mình vừa nói. Cậu ta một tay chống eo, một tay gãi đầu, “Chắc là vậy chứ nhỉ?” 

“Ha ha! Chấn Hiên này, chị thấy hình như cậu còn chưa tỉnh ngủ thì phải? trông mù mờ lắm.” 

“Em cũng không rõ lắm…” cậu ta hơi mờ mịt, “Sáng sớm em đang ngủ, đột nhiên bị người gọi dậy, sau đó cho chọn một trong hai hộp. Em mơ mơ màng màng chỉ bừa, rồi đi theo đạo diễn hình ảnh để vẽ mặt.” 

Sầm Tuế Tuế hiểu, cô cố nhịn cười, tập trung an ủi cậu thanh niên đang thương tâm, “Đến đây đi Chấn Hiên, ngồi đây.” 

“Ờm, vâng.” Thẩm Chấn Hiên đáp, lập tức nhìn chung quanh một chút, rồi chọn chỗ ngồi bên tay phải Sầm Tuế Tuế.  Cậu ta cũng không để ý, vừa nói chuyện với cô vừa đặt mông ngồi xuống.

“Rắc…” ngay sau đó “Sầm” “Á…” hai tiếng liên tiếp vang lên.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!” Sầm Tuế Tuế lại cười chảy nước mắt. 

Thẩm Chấn Hiên ngồi dưới đất: “…” Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Sao lại xui xẻo như vậy? 

Ối đau quá, không muốn quay nữa, muốn về nhà cơ. 

Thấy mặt Thẩm Chấn Hiên nhăn như khỉ, Sầm Tuế Tuế khụ một tiếng, duỗi tay, “Để chị kéo.” 

Cậu ta hồ nghi nhìn cô, “Thật sự kéo à?” 

Sầm Tuế Tuế cười, “Chấn Hiên, chúng ta đã nói trên máy bay rồi còn gì? Lẽ nào cậu nghĩ chị làm cậu ngã?” 

Cậu ta nghĩ cũng phải, liền nắm tay cô, sau đó đứng lên.

“Ngồi xuống đi đã.” cô nói, “đừng đứng như vậy, cũng mệt.” 

Lần này Thẩm Chấn Hiên đã có kinh nghiệm, trước tiên lung lay cái ghế thăm dò, lại lấy chân đá hai lần, mới yên tâm  ngồi xuống. 

Sầm Tuể Tuế cười, “Không xui xẻo đến vậy đâu.” 

“Chị Tuế Tuế, em đã quá xui xẻo rồi.” cậu ta  lầm bẩm, “Vừa mới vào chương trình mà đã ngã dập mông rồi.” 

“Xin chào, chào mừng cậu.” đạo diễn Vương cười cười, “Không sao chứ?” 

Thẩm Chấn Hiên lắc đầu, “Không sao ạ.”  

Cậu ta vừa dứt tiếng, bên ngoài có tiếng nói chuyện vọng vào. Sầm Tuế Tuế và Thẩm Chấn Hiên cùng đứng dậy, nhìn ra cửa. 

Một nhóm năm người cười cười nói nói, đi theo sau là thợ ảnh cùng đạo diễn hình ảnh các loại, nhóm lớn đông đảo ồn ào bước vào phòng.

“Ồ?” 

Trong năm người có ba người mặt sạch sẽ, hai người kia cùng bị giống Thẩm Chấn Hiên, khắp khuôn mặt là hình vẽ vỡ vẩn.

“Ha ha ha ha ha ha ha, nhìn mặt anh Viễn với anh Miểu kìa, buồn cười quá.” 

“Tổ chương trình có tâm phết, vẽ sẵn bản đồ cho hai người.” 

“Đúng thế đúng thế, anh Viễn cười đi, đừng dài mặt ra thế.” 

“Ha ha ha ha ha ha! anh Viễn cười hay  không cười đều thế cả, đừng cười là hơn, cười là bản đồ bị sai đấy!” 

“Vệ Soái!” giọng Lương Viễn hô hố. “Ha ha ha ha ha, tôi đi trước đây, chỗ này không an toàn!” 

“Vệ Soái đứng lại đó!” 

“Tôi đứng lại, anh lại chẳng đánh chết tôi à, tôi có ngốc đâu!” 

Đạo diễn Vương vỗ tay, “Nào nào, đừng làm rộn, các cậu không nhiệt tình gì cả, khách mời đến cả rồi đấy.” 

“Khách mời à?” ánh mắt Vệ Soái sáng lên, “Để tôi xem kỳ này là ai.” 

Năm ánh mắt cùng xẹt qua, “Nữ à?” 

Sầm Tuế Tuế nghiêng mình, “Xin chào các đàn anh.” 

“A, chào em chào em.” 

Thẩm Chấn Hiên theo sát phía sau, “Xin chào các đàn anh.” 

Lương Viễn nhìn Sầm Tuế Tuế, rồi lại nhìn Thẩm Chấn Hiên, rồi chỉ vào Thẩm Chấn Hiên cười nói, “Nhìn kiểu này là cu theo anh và Thôi Miểu vào một tổ rồi.” 

“Sao ạ?” Thẩm Chấn Hiên còn chưa theo kịp, “Thế là phân tổ rồi ạ?” 

Thôi Miểu tiến lên, ôm vai Thẩm Chấn Hiên, “Người anh em, sáng sớm lúc cậu tỉnh lại là phân tổ rồi đấy.” 

Thẩm Chấn Hiên: “?????” 

Đạo diễn Vương gọi mọi người, “Tập hợp nào, mọi người lại đây làm quen.” 

Lương Viễn cùng Thôi Miểu chủ động đi tới chỗ Thẩm Chấn Hiên, vỗ vai cậu ta. Lương Viễn nói, “Chúng tôi cùng tổ với chàng trai trẻ này.” 

“Ha ha ha ha!” Vệ Soái kéo Vương Tiểu Cảnh và Tiêu Tử Uyên đứng sang chỗ Sầm Tuế Tuế, “Chúng tôi phải về phe cô gái trẻ này rồi.” 

Đạo diễn Vương cười, “Các cậu rất tự giác.” 

“Đương nhiên.” Vệ Soái tiếp lời, “Hôm qua bọn tôi còn thảo luận, xem là liệu sáng sớm hôm nay có chuyện tập kích hay không đấy.” 

Tiêu Tử Uyên phụ họa, “Ha ha ha ha, tôi đã nói có khách mời mới nhất định sẽ có tập kích, các cậu còn không tin.” 

Vương Tiểu Cảnh “Ôi dào”.

“Tôi tin mà.” “Có điều…” Vệ Soái chuyển đề tài tới Sầm Tuế Tuế, “Em gái, sao em không bị lừa?” 

Thẩm Chấn Hiên nói theo: “Đúng, em cũng muốn biết, sao chị lại không bị sao” 

“À!” Sầm Tuế Tuế chỉ tay vào Lưu Mẫn đang đứng sau lưng  đạo diễn Vương, “Lúc chị kia vừa vào phòng tôi đã tỉnh rồi, sau đó chị ấy ra ngoài gọi người quay phim, tôi liền ngồi lên.” 

Mấy người trong phòng sững sờ, rồi bắt đầu cười ha hả. 

Vệ Soái dựa vào Tiêu Tử Uyên, “Trăm phần trăm chị Mẫn bị giật mình.” 

Lưu Mẫn bất đắc dĩ, “Vì Tuế Tuế đã dậy, không tham gia game sáng nay, cho nên mới về tổ các cậu.” 

Vệ Soái nháy mắt với Sầm Tuế Tuế, “Cảm ơn em.” 

“Cảm ơn em gì ạ?” cô nhìn anh ta. 

Vệ Soái nhếch môi, “Trong bốn năm tham gia chương trình, em là khách nữ đầu tiên, lại còn về đội anh nữa.” 

“Thế ạ…” Sầm Tuế Tuế hiểu ra.

“Được rồi, trở lại chuyện chính thôi.” Đạo diễn Vương thấy đề tài càng ngày càng xa, liền kéo về đề tài chính, “Mọi người cùng vỗ tay hoan nghênh nam, nữ ngôi sao điện ảnh của phim 《Tìm Em》 nào, Thẩm Chấn Hiên vai Đoạn Tầm và Sầm Tuế Tuế vai Khương Khương.” 

“Tuế Tuế?” Vệ Soái nghiêng đầu nở nụ cười, “Tên rất hay, yên tâm, anh đây sẽ hỗ trợ em.” 

Sầm Tuế Tuế mỉm cười, “Cảm ơn anh ạ.”

***