Tìm Em

Chương 19: Quyền đại diện phát ngôn




Edit: Châu || Beta: Bông

Cứ thế, chỉ trong chốc lát, tâm trạng Sầm Tuế cứ lên cao rồi lại xuống thấp, lúc thì thấy rất kích thích, lúc lại thấy rất mất mát. 

Hoa Ánh thấy vẻ mặt cô thoắt cái lại thay đổi thì bật cười, thân thiết hỏi, “Tôi có thể gọi bạn là Tuế Tuế không?” 

“Tất nhiên là được.” Cô nói, “Xin lỗi nhé, tôi vừa thất thần.” 

Hoa Ánh biết bản thân mình hôm nay tới đây chỉ cho có, cũng biết quyền phát ngôn của Tinh Nguyệt thực ra đã được nội bộ thống nhất, chỉ có điều không biết đó là ai. Tóm lại không ngoài bốn người còn lại trong phòng này. 

Trong phòng còn bốn người đang ngồi, trong đó có ba người mẫu. Hoa Ánh vốn còn tưởng người cuối cùng cũng là người trong giới, không ngờ hóa ra lại không phải. 

Trước khi Sầm Tuế Tuế đến, Hoa Ánh cho rằng Triệu Chân là ứng cử viên nặng ký nhất, dù sao cũng là người mẫu đã tham gia hai show diễn lớn, chị gái lại là ngôi sao hạng nhì rất hot Triệu Ôn. Quan trọng hơn, dựa vào xu hướng lựa chọn người phát ngôn của Tinh Nguyệt thời gian gần đây, trong mười lần thì có tám lần sẽ nghe theo kiến nghị của người phát ngôn tiền nhiệm. 

Triệu Ôn là người phát ngôn của Tinh Nguyệt trong ba năm, là người phát ngôn có thời gian dài nhất, cho nên lời nói của cô ta cũng coi như khá là có trọng lượng. 

Đó là suy nghĩ của Hoa Ánh trước khi nhìn thấy Sầm Tuế Tuế. 

Sầm Tuế Tuế không phải là nghệ sĩ Hoa Ánh quen biết, hơn nữa, nhìn dáng vẻ cái gì cũng không biết của cô, Hoa Ánh suy đoán cô cũng là người mới. Nhưng dù là người mới, mà lại có thể trở thành thí sinh trong một cuộc tuyển chọn không công khai của Tinh Nguyệt, thật làm cho Hoa Ánh không dám khinh thường. 

Hoa Ánh giơ tay, ôm vai Sầm Tuế Tuế, dáng vẻ rất cởi mở, “Tuế Tuế, tôi tin bạn sẽ sẽ đoạt được quyền phát ngôn.” 

“Tại sao?” Sầm Tuế Tuế còn không tự tin vào bản thân mình lắm, không biết tại sao Hoa Ánh lại tin tưởng như thế. 

Hoa Ánh nhìn Sầm Tuế Tuế, cười không nói, trong lòng thì đang nghĩ, con cừu con ngây ngốc, không biết con sói xám nhà nào đang bảo kê nhỉ. Cô ta cười lắc đầu, “Không sao hết, tương lai bạn sẽ biết.” 

Cho dù Sầm Tuế Tuế rất tò mò, nhưng cũng không cố hỏi đến cùng. Dù sao… cô cũng đâu thân quen với Hoa Ánh đâu.

Thoáng cái, 20 phút đã qua, ba người mẫu đầu đều đã bị gọi đi, nhưng không có ai quay lại. Sầm Tuế Tuế buồn bực, “Thế tuyển chọn xong thì về luôn à?” 

Hoa Ánh cười vò đầu Sầm Tuế Tuế, “Đương nhiên.” 

Cùng lúc đó, cửa phòng nghỉ lại mở ra, “Số bốn, Hoa Ánh.” 

Hoa Ánh đứng dậy, vẫy tay với Sầm Tuế Tuế, “Có lẽ tôi cũng sẽ không quay lại đâu, có duyên thì sẽ gặp lại nhé.” 

“Ok.” Sầm Tuế Tuế đứng dậy, nhìn theo Hoa Ánh ra ngoài. 

Hoa Ánh vẫy điện thoại di động trong tay, buồn bực cười, “Lần sau gặp, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi.” 

Sầm Tuế Tuế cười, gật đầu nói “Ok.” 

Bốn người mẫu xếp trên đều đi rồi, kể cả người đại diện, trợ lý linh tinh cũng đều đi hết. Trong phòng chờ chỉ còn mình Sầm Tuế Tuế. Cô đi loanh quanh trong phòng, thầm nghĩ xem lúc người ta vào gọi, mình nên làm như thế nào để trông cho thật tự nhiên. 

Chừng mười phút sau, có người đến gọi Sầm Tuế Tuế. Cô theo người kia ra ngoài, lúc này mới phát hiện hóa ra phòng tuyển chọn cách phòng chờ một gian. Trợ lý mở cửa, nói “Mời vào” rồi đi luôn. 

Sầm Tuế Tuế nắm quai balo, cực kỳ hồi hộp. Chắc rèm cửa sổ trong phòng đều bị kéo kín lại, phòng rất tối, cũng không có âm thanh gì, cô không đoán được bên trong có người nào hay không. Một tay Sầm Tuế Tuế chống vào khung cửa, dè dặt khom lưng ló đầu đi vào. 

A, góc trong cùng của phòng, có một chiếc đèn bàn hắt tia sáng yếu ớt. Cô đi về hướng ánh đèn. Đèn bàn đặt bên dưới một sân khấu, bên cạnh có một cái hộp. Ngoài ra không còn gì khác. Sầm Tuế Tuế nhìn bốn phía một lượt, đôi mắt vừa ở ngoài sáng vào trong tối, nhìn chưa quen lắm. Cô buồn bực, hạ giọng nói nhỏ xíu, “Tôi có được mở hộp ra không?” nghĩ ngợi một lúc, cô mở hộp ra, bên trong là một cái váy gấp gọn. 

Sầm Tuế Tuế cầm hai dây váy, sau đó lôi váy ra. Theo động tác của cô, ánh đèn yếu ớt từ từ sáng lên, nhưng Sầm Tuế Tuế bị cái váy che khuất nên cô không phát hiện ra. 

Dưới ánh đèn, chiếc váy hai dây là kiểu váy thiếu nữ, màu trắng tinh. Chỗ ngực có xếp mấy cái nơ con bướm, cái to cái nhỏ. Sầm Tuế Tuế nhìn cái váy một lượt, rồi bật cười, “Thật đẹp, không biết có phải là mẫu mới của Tinh Nguyệt không nhỉ, tôi muốn mua một cái.” 

Váy đẹp có sức hấp dẫn đối với mọi nữ sinh.

“Tách” một tiếng, gian phòng đột nhiên sáng lên. 

Sầm Tuế Tuế theo bản năng thả lại váy vào hộp, xoay người nhìn sang, hơi có vẻ khó xử, giống như đứa trẻ phạm lỗi bị bắt quả tang. 

Gian phòng hoàn toàn trống trải. Trong phòng, trừ cô và sân khấu nhỏ bên cạnh, còn thông với một gian phòng nhỏ khác, có điều căn phòng kia cũng không có cửa sổ, hoàn toàn không thể đoán ra là dùng để làm gì. 

Mấy giây sau, cửa phòng nhỏ đó mở ra, một người phụ nữ đeo kính đi ra. Người phụ nữ đi tới trước mặt Sầm Tuế Tuế, đưa tờ giấy trong tay cho cô, cười nói, “Cô Sầm, chúc mừng cô, cô có thể mang hợp đồng này về được rồi.” 

Sầm Tuế Tuế như mơ ngủ, cô cầm hợp đồng, nhìn dòng chữ rõ ràng ngay trên đầu trang【Hợp đồng đại diện phát ngôn cho Tinh Nguyệt 】. 

Sầm Tuế Tuế nhìn người phụ nữ, lơ mơ, “Có thế mà đã trúng ạ?” 

Đối phương bị cô chọc cười, khoanh hai tay trước ngực, “Tôi chưa kịp tự giới thiệu, tôi là Essar, Giám đốc thiết kế của Tinh Nguyệt” 

“Xin chào bà.” Sầm Tuế Tuế lui về phía sau một bước nhỏ, sau đó hơi nghiêng mình. 

Essar cười, “Cô hồi hộp lắm nhỉ.” 

“Vâng.” cô thừa nhận không chút do dự, “Đây là lần đầu tiên tôi tham gia ứng tuyển vai trò người phát ngôn, trước đây tôi chỉ đóng phim thôi.” 

“Tôi biết.” 

“Bà biết ạ?” Sầm Tuế Tuế kinh ngạc. Cô còn tưởng rằng, loại nghệ sĩ không có tiếng tăm như cô, chủ động nói thật trước là tốt.

Essar vươn tay ra, cầm tay Sầm Tuế Tuế rồi lập tức thả ra, “Người nào tới dự tuyển, tôi cũng tìm hiểu cho thật rõ. Có điều người đại diện phát ngôn phù hợp nhất trong lòng tôi thì chỉ có cô thôi.” 

Sầm Tuế Tuế hỏi, “Tôi có thể hỏi tại sao không ạ?” 

“Trong năm tới, xu hướng của Tinh Nguyệt sẽ là Bộ sưu tập thiếu nữ. Thiếu nữ là như thế nào?” Essar nở nụ cười, “Chính là dáng vẻ của cô đấy. Đi vào chỗ lạ sẽ dè dặt cẩn thận, nhìn thấy váy đẹp sẽ nảy sinh ham muốn mua về. Trong mắt thiếu nữ đều là thơ, là nhạc. Tôi đoán… lúc cô nhìn thấy cái váy kia, ý nghĩ đầu tiên hiện lên chắc chắc là, muốn mặc nó để cho người cô thích ngắm nhìn.” Trong mắt Essar, mọi thứ đều rất rõ ràng.

Mặt Sầm Tuế Tuế đột nhiên đỏ. Đúng là cô vừa có ý nghĩ kia thật. 

Essar cười, “Độ nổi tiếng của cô đúng là không đủ cao, nhưng chúng tôi cần là cần người đại diện phát ngôn thích hợp, chứ không phải một nghệ sĩ nổi danh.” 

“Xin cảm ơn bà, tôi hiểu rồi ạ.” Sầm Tuế Tuế thở phào nhẹ nhõm. 

Essar trêu ghẹo, “Có phải cô cảm thấy, chúng tôi tuyển chọn đơn giản quá không?” 

Sầm Tuế Tuế thấy hơi lúng túng “vâng.” 

Essar quay đi, chỉ về phía gian phòng bà ta vừa đi ra, “Chúng tôi đứng bên trong, nhìn mọi chuyện diễn ra trong gian phòng này. Hãy tin tôi, cô biểu hiện tốt nhất.” 

“Thế ạ.” Sầm Tuế Tuế nghiêng người lần thứ hai, “Xin cảm ơn bà.” 

“Gọi tôi là Essar là được.” 

Sầm Tuế Tuế nắm nắm hợp đồng, trong lòng nhảy múa, muốn nhanh chóng chia sẻ niềm vui với Giản Sóc. 

Essar rất tâm lý: “Tuế Tuế, hợp đồng tôi đưa cô, cô về đọc kỹ đi, nếu không có vấn đề gì thì tuần tới có thể đến ký hợp đồng.” 

“Tuần sau…” Sầm Tuế Tuế cau mày, “Essar, thứ hai tôi phải theo đoàn phim đi Thương Sơn rồi.” 

“Thế hả.” Essar nghĩ một hồi, “Tôi đưa số điện thoại cho cô, nếu cô ok thì gọi cho tôi, tôi đến chỗ cô ký cũng được.” 

“Sao ạ?” Sầm Tuế Tuế vừa mừng vừa lo, “Thế phiền bà quá ạ.” 

Essar cười, “Không sao, nào, ghi số tôi đi.” 

Sầm Tuế Tuế không từ chối nữa, nghe lời lấy di động ra, lưu số của Essar.

“Thôi đi đi, chia sẻ niềm vui với người kia đi.” 

Sầm Tuế Tuế mím môi cười, “Essar, sao bà biết ạ?” 

Essar di tay vào má cô, “Cô nói xem.” 

“Thôi, mau đi đi.” 

Sầm Tuế Tuế cười chào tạm biệt, rồi ra khỏi phòng. Từ lúc vào thang máy, cho đến tận khi ra khỏi tòa nhà cô vẫn thấy như đang đi trên mây. Cô từng tưởng tượng buổi tuyển chọn phải rất phức tạp, rất khó khăn, phải cùng cạnh tranh với rất nhiều người, thậm chí cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý thất bại. Thật không ngờ cuối cùng lại đơn giản như vậy. 

Xe Bentley của Giản Sóc đã đổi vị trí, cách chỗ cô gần hơn một chút. Sầm Tuế Tuế nâng niu hợp đồng trong tay, dừng chân. Cô nhìn xe ô tô cách đó không xa, không biết nên hình dung cảm giác trong lòng mình lúc này là gì. Rất vui mừng, muốn hét lên thành tiếng, rất muốn chia sẻ sự kích động này cùng Giản Sóc. Nhưng cô cũng có chút do dự, liệu Giản Sóc có nghĩ mình quá vớ vẩn hay không nhỉ? Lúc nào cũng líu la líu lô như chim sẻ, cái gì cũng nói được. 

Sầm Tuế Tuế còn đang băn khoăn thì cửa xe Bentley đã mở, Giản Sóc bước ra, đi về phía cô. Cô nghe thấy tiếng tim mình tăng tốc, “thình thịch” rất rõ ràng, như muốn nói cho cô biết, người đang đi đến kia là người đối xử với cô rất khác. 

Giản Sóc dừng cách Sầm Tuế Tuế một bước, cười bằng mắt, hỏi “Kết quả thế nào?” 

“Xem này!” Sầm Tuế Tuế lấy hợp đồng vẫn ôm trước ngực ra, giơ lên trước mặt Giản Sóc bằng hai tay, dáng vẻ kích động không thể miêu tả bằng lời: “Em thành công! Em được chọn! Em trở thành người đại diện phát ngôn của Tinh Nguyệt rồi!” 

Giản Sóc cong môi, “Vui đến thế kia à?” 

“Đúng vậy, cực cực hài lòng.” Sầm Tuế Tuế đắc ý  nhìn hợp đồng, 

“Rất không chân thực. Em không nghĩ lại dễ dàng như vậy.” 

Giản Sóc khẽ cười, “Tuy rằng cần phải có người đề cử mới được tham gia ứng tuyển, nhưng Tinh Nguyệt thường chú trọng vào cái duyên hơn.” 

Sầm Tuế Tuế tán thành.

“Lên xe đi.” Giản Sóc quay người lại trước, cười nói, “Nếu cứ đứng ở đây, một lúc nữa sẽ có người vây lại xem đấy.” 

“À, vâng.” Sầm Tuế Tuế đi theo sau Giản Sóc, nhìn vào lưng anh. Lần trước quá chén, cô từng nằm nhoài trên tấm lưng đó rồi, rất rộng rãi, rất có cảm giác an toàn.

“Tuế Tuế.” Giản Sóc không quay đầu lại, gọi một câu.

“Gì ạ?” 

Giản Sóc hỏi, “Chỗ này có gần nhà em không?” 

Sầm Tuế Tuế tính toán một chốc, “GIờ này không kẹt xe, hơn mười phút thì có thể đến được.” 

“Em… muộn nhất lúc nào cần về tổ?” 

“Tầm một tiếng nữa.” 

Giản Sóc mở cửa xe “Tôi định dẫn em đến một chỗ.” 

“Sao cơ?” Sầm Tuế Tuế đứng trước mặt Giản Sóc, ngửa đầu nhìn anh, chẳng hiểu vì sao, dường như cô nhìn thấy trong ánh mắt anh có chút căng thẳng. 

Giản Sóc khẽ cười, nhân thể khom lưng, nhìn thẳng vào mắt Sầm Tuế Tuế: “Nếu tôi nói muốn dẫn em đến Cục dân chính, em có đồng ý đi với tôi không?” 

Sầm Tuế Tuế:!!!!!! “Anh nói gì?”