Tìm Em

Chương 14: Vết son môi




Edit: Châu || Beta: Bông

Giản Sóc sững sờ một giây, rồi lập tức đẩy Sầm Tuế Tuế ra. 

Sầm Tuế Tuế lùi về sau một bước, đứng vững lại, nhìn anh với đôi mắt đỏ ngầu. 

Giản Sóc nhướng lông mày, “Ai nói với em cái gì à?” Trong tiềm thức, anh cho rằng Sầm Tuế Tuế bị người xúi bẩy, chứ anh không cảm thấy cô là người như vậy.

“Không ai nói với em cái gì cả.” Sầm Tuế Tuế cúi đầu, đôi tay nhỏ xoắn vào nhau, rõ ràng là đang do dự, bất an.

“Không ai nói với em?” Giản Sóc đi dép lê vào, ngồi thẳng xuống ghế salon, thấp giọng gọi cô, “Sầm Tuế Tuế.” 

Sầm Tuế Tuế trù trừ xoay người, “vâng”. Lúc này cô chỉ thấy không còn mặt mũi nào gặp ai, thật quá ngại.

“Lại đây.” Giản Sóc chỉ vị trí trước mặt  mình, “Đứng chỗ này.” 

“Vâng.” Sầm Tuế Tuế di di mấy bước nhỏ, bước dịch đến trước mặt Giản Sóc rồi đứng lại.

“Ngẩng đầu lên, nhìn tôi.” 

Sầm Tuế Tuế lắc đầu, “Em không dám.” 

“Em không dám?” Giản Sóc cười gằn, “Em còn chuyện nào mà không dám hả?” 

Sầm Tuế Tuế cắn môi, “Em sai rồi.” 

“Sai chỗ nào.” 

“Em, em không nên…” Sầm Tuế Tuế ngượng không dám nói ra miệng câu “cố tình quyến rũ”. 

Giản Sóc nói, “Chuyển cái ghế tựa lại đây.” 

Sầm Tuế Tuế nghe lời mang cái ghế nhỏ đến, ngồi đối diện Giản Sóc. Cô vốn thấp hơn anh một cái đầu, giờ lại ngồi ghế thấp, càng cảm thấy không có cách nào làm người nổi.

“Nói đi.” Giản Sóc nói không cảm xúc. 

Sầm Tuế Tuế gãi đầu, “Nói cái gì.” 

“Muốn nói cái gì thì nói cái đó.” 

Sầm Tuế Tuế lặng im một lát, rồi thật sự nói hết. 

Sầm Tuế Tuế là trẻ mồ côi, nhưng cũng không phải là trẻ mồ côi. Cô chỉ có trí nhớ từ sau năm mười tuổi, hiện tại cũng bắt đầu quên dần rồi. Chuyện trước năm lên mười, cô không biết gì hết. Những gì đáng nhớ nhất đều ở Viện mồ côi. 

Sầm Tuế Tuế từng hỏi Viện trưởng Viện mồ côi, vì sao cô lại tới Viện. Cô được Viện trưởng Trương mang về trong một lần ra ngoài mua sắm. Lúc ấy, tuy còn nhỏ nhưng dường như cô đã phải chịu đầy đọa rất nhiều, gầy trơ cả xương, không nói được, tinh thần cũng có thể từng bị kích thích rất lớn, ban đêm thường ngủ không yên ổn, chỉ cần nghe tiếng động là sẽ kêu lên sợ hãi, gọi “anh ơi, anh ơi”, nhưng cũng không biết “anh” kia là ai. 

Viện trưởng Trương hơn năm mươi tuổi, cả đời không kết hôn, là người phụ nữ rất dịu dàng, bà cống hiến cả đời cho Viện mồ côi. Tình trạng của Sầm Tuế Tuế làm bà lo lắng, bà muốn đưa Sầm Tuế Tuế ra đồn công an, nhưng Sầm Tuế Tuế chống cự không chịu ra ngoài. Vì thế Viện trưởng Trương chỉ còn cách hết sức chăm sóc cho Sầm Tuế Tuế. Mãi đến tận nửa năm sau, Sầm Tuế Tuế mới từ từ khá lên, ban đêm có thể tự ngủ một mình. Ở Viện mồ côi đến năm thứ hai, Sầm Tuế Tuế mới cơ bản khôi phục lại bình thường, tuy cũng không nói nhiều trong giao tiếp hàng ngày. Do lúc nhặt được, Sầm Tuế Tuế đã khá lớn, vì thế Viện trưởng Trương bèn liên lạc với cảnh sát, nơi bà đã báo tin lúc nhặt được Sầm Tuế Tuế, để họ đến phỏng vấn. Đáng tiếc, ngoại trừ nhớ được tên tuổi, Sầm Tuế Tuế không nhớ được cái gì khác. Tiếp đó, cảnh sát cùng Viện trưởng Trương đưa Sầm Tuế Tuế tới bệnh viện đa khoa kiểm tra tổng quát. Trên người cô có vết thương cũ mới, vết cũ nhất ước chừng đã bị từ sáu, bảy năm trước. Nói cách khác, từ năm lên bốn, năm tuổi, Sầm Tuế Tuế đã luôn ở trong tình trạng bị đánh. Viện trưởng Trương khóc chừng mấy ngày, bà quá thương xót Sầm Tuế Tuế. 

Cũng căn cứ vào kết quả kiểm tra sức khỏe, Viện mồ côi và đồn cảnh sát đều cho rằng Sầm Tuế Tuế là trẻ em bị bắt cóc. Trên internet không có thông tin gì của cô, muốn tìm người nhà là việc quá khó. Cuối cùng, Sầm Tuế Tuế ở lại Viện mồ côi. Các thủ tục đi học cũng do đồn công an đứng ra giải quyết. Sầm Tuế Tuế từ từ đi vào quỹ đạo sinh hoạt bình thường. Cũng bởi vì việc học hành bận rộn, cùng với việc quan biết thêm nhiều người, Sầm Tuế Tuế không còn nghĩ nhiều về đoạn quá khứ trước kia nữa. 

Lúc 20 tuổi, Sầm Tuế Tuế tình cờ tham gia đóng vai phụ trong một vở kịch của trường học, vừa khéo được Đoạn Doanh xem được. Đoạn Doanh thấy cô gái nhỏ xinh xắn, có tư chất, cũng có năng khiếu biểu diễn, bèn thuyết phục Sầm Tuế Tuế ký hợp đồng, trở thành người đại diện của cô. Cũng không biết vì sao, từ sau vở kịch vườn trường năm đó, Sầm Tuế Tuế vẫn thường thường như thế, trước sau toàn đóng vai phụ số n. Đoạn Doanh cũng từng nghĩ tìm cách cho Sầm Tuế Tuế, nhưng cô không đồng ý. Thêm vào đó, thời gian mới ký hợp đồng, vì không chịu theo phục vụ nhà đầu tư ăn cơm uống rượu mà Sầm Tuế Tuế bị người ta ghi thù. Có thể nói, bây giờ cô vẫn lăn lộn được trong giới này đã là lạ.

Sầm Tuế Tuế dè dặt ngước mắt nhìn Giản Sóc, chỉ thấy biểu hiện của đối phương nghiêm túc khác thường, ánh mắt nặng nề không biết đang nghĩ gì.

Sầm Tuế Tuế rụt cổ, “Thế… Tổng giám đốc Giản…” 

“Hả?” Giản Sóc cho Sầm Tuế Tuế một ánh mắt sắc như dao.

Sầm Tuế Tuế vội liên tục sửa “Anh Sóc, anh Sóc!” 

Thấy Giản Sóc dịu đi, Sầm Tuế Tuế uyển chuyển đổi đề tài: “Đã muộn rồi, anh Sóc có về nghỉ ngơi chưa?” 

Giản Sóc liếc cô, “Không phải em chủ động mời tôi vào nhà sao?” 

“Ôi trời!” Sầm Tuế Tuế xấu hổ che mặt, “Em biết lỗi rồi, anh đừng nhắc lại nữa!” 

“Không nhắc nữa?” Giản Sóc nghiêm túc, “Sầm Tuế Tuế, nếu em lại làm ra chuyện như thế này... chuyện thiếu suy nghĩ như thế này, tôi sẽ “đóng băng” em.” 

Sầm Tuế Tuế gật đầu liên tục, “Em nhớ rõ rồi, bảo đảm!” 

Trời, thật là một người đàn ông độc ác! Lại tóm lấy điểm trí mạng của cô thế chứ! 

Giản Sóc đứng dậy, “Tôi về.” 

“Em tiễn anh.” 

“Không cần.” Giản Sóc đã ra đến cửa, “Tôi không cần sâu rượu tiễn.” 

Sầm Tuế Tuế “À” một tiếng, vẫy tay với anh, “Vậy về đến nhà anh nhớ tới nhắn cho em biết nha.” 

“Ừ.” Giản Sóc đáp, “Nghỉ sớm một chút đi, ngày mai liên lạc.” 

“Vâng.” Sầm Tuế Tuế nói, “Vậy em không tiễn anh nữa.” 

“Mau trở về ngủ đi.” 

“Vâng.” 

Giản Sóc xuống lầu. 

Sầm Tuế Tuế chỉ khép hờ cửa, lắng nghe tiếng bước chân Giản Sóc mãi đến tận khi hết, cô mới đóng cửa lại. Tâm tình đã trải qua một ngày thăng trầm, giờ cũng không trụ được nữa, Sầm Tuế Tuế thay quần áo rồi đi ngủ luôn. 

Bên này, Giản Sóc ra khỏi tòa nhà, dừng lại ở đầu khu, đánh giá lại khu chung cư một lần nữa. Người khác thì anh không xen vào, nhưng Sầm Tuế Tuế… anh nhất định phải lo. 

Giản Sóc nhắn tin cho Đường Tống xong mới rời đi. 

Đến lúc anh về đến nhà cũ của nhà họ Giản thì đã hơn hai giờ sáng. Thường ngày, Giản Sóc đều đi xe về, hoặc lái xe, hoặc ngồi sau. Nhưng hôm nay trên người anh, trừ điện thoại thì không còn gì khác. Bất đắc dĩ, Giản Sóc đành phải đến phòng an ninh. Phòng an ninh thay ca vào 12 giờ đêm, không may, hôm nay lại do người mới trực, Người này mới trực hôm đầu, còn chưa quen hết mặt chủ nhà, nói gì cũng không chịu cho Giản Sóc vào. Giản Sóc biết đối phương chỉ làm theo quy định, cuối cùng đành phải gọi điện thoại cho Lâm Nguyệt. 

Lâm Nguyệt bị làm phiền trong giấc mộng, ôm một bụng tức giận, nhưng vừa nghe Giản Sóc nói không vào được khu nhà ở, không những hỏa khí tiêu hết, mà bà còn cười giễu cợt: “Con trai, con chờ một lúc nhé, mẹ sẽ ra đón.” Nói đoạn Lâm Nguyệt xuống giường, lấy thêm áo khoác. Giản Chính Quốc đang mơ màng, tỉnh lại hỏi, “Bà đi đâu đấy?” 

Lâm Nguyệt cười, “Con trai không vào được, tôi đi đón nó.” 

Giản Chính Quốc nghe thế, cũng ngồi dậy vén chăn xuống giường, “Khuya quá rồi, tôi đi với bà.” 

“Được.” 

Lâm Nguyệt khoác tay Giản Chính Quốc, hai người đi ra ngoài. 

Phòng an ninh cách biệt thự của nhà họ Giản không xa, hai người tới gần thì nhìn thấy Giản Sóc đứng trong phòng an ninh, hai tay đút túi quần. 

Lâm Nguyệt đăng ký thông tin xong, ba người mới đi trở về. 

Giản Sóc xin lỗi, “Xin lỗi ba mẹ, đã khuya thế này còn làm khổ hai người.” 

“Không sao.” Lâm Nguyệt cười híp mắt, “Con trai, con làm gì mà về muộn thế?” 

“Con có việc.” 

“Buổi chiều mẹ gọi, không phải con ở trường quay à?” 

Giản Sóc gật đầu, “Vâng.” 

“Vậy con…” 

“Thôi.” Giản Chính Quốc cắt lời, “Bà chưa già mà sao nói nhiều như vậy, mau đi về nhà, để Giản Sóc nghỉ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm đấy” 

Lâm Nguyệt bĩu môi, không nói gì nữa. 

Lúc về luôn có cảm giác nhanh hơn lúc đi. Lâm Nguyệt cùng Giản Chính Quốc một trước một sau vào trước, Giản Sóc thay giày ở cửa.”Cha, mẹ, con về nghỉ luôn đây.” 

Giản Chính Quốc: “Ờ nhanh đi.” 

“Con trai.” Lâm Nguyệt tự nhiên gọi anh lại. 

Giản Sóc quay lại, “Gì vậy mẹ?” 

Lâm Nguyệt đi dép lê, bước nhanh tới trước mặt Giản Sóc, “Dấu đỏ này của con là sao?” 

Vết son môi à? 

Giản Sóc cụp mắt, trên áo sơ mi trắng có một dấu vết mờ mờ, trừ son môi, còn có vết dầu. Chắc… lúc Sầm Tuế Tuế đánh vào ngực anh, làm vết dầu dính lên thì phải? 



Đường Đường yên lặng phỉ nhổ: thực ra trên miệng cũng có (vết son), chẳng qua quá nhạt thôi.