Tìm Em Ngàn Năm

Chương 8: Trường mới




Khiết Tâm thức dậy ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Cả căn phòng làm bằng gỗ, một vách tường xây bằng tấm kính to, trông ra rừng cây bên ngoài. Cô quan sát xung quanh, không thể định hình được mình đang ở đâu. Cửa phòng nhè nhẹ mở ra, Quân bước vào, tươi cười chào cô bé:

- Bé dậy rồi, ta mang cho em bộ đồ, em tắm rửa rồi xuống nhà ăn nhé.

- Chú, chú cho con hỏi đây là đâu, chú là ai vậy ạ?

- À...ừ....bé tắm trước đi, xuống ăn no rồi ta nói chuyện.

Quân để bộ đồ lên bàn, rồi đi ra ngoài đóng cửa. Khiết Tâm nhìn theo đăm chiêu suy nghĩ. "Mẹ mình mất rồi, mình chưa lo cho mẹ xong, sao mình lại ở đây. Nhìn ông chú kia nói năng từ tốn, cũng hiền hiền, chắc không phải bắt cóc chứ. Nếu bắt cóc, chắc họ không cho ở nơi sang trọng thế này. Mẹ! Mẹ ở đâu? Con nhớ mẹ quá. Huhuhu". Khóc đã, Tâm mệt mỏi cầm bộ đồ vô phòng tắm. Tắm xong, xuống dưới là biết thôi.

Khiết Tâm mở cửa xuống cầu thang, cô bé phải trầm trồ vì toàn bộ ngôi nhà đều xây bằng gỗ thông, mùi thơm của thông thật dễ chịu. Tầng trệt dưới nhà khá rộng, chia làm hai gian thông nhau. Phòng khách có bộ bàn trà, có luôn lò sưởi âm tường, phòng bếp có chiếc bàn tròn dài ăn cơm. Thiết kế giống kiểu cổ điển của Châu Âu. Vương ngồi ngay đầu bàn ăn, thấy Tâm liền ngoắc ngoắc, vỗ tay lên chiếc ghế ngay cạnh mình:

- Nàng qua đây, ngồi đây này.

Khiết Tâm nhận ra ngay ông chú hôm nọ, ông chú thần bí mà mẹ từng kể đã cứu mẹ 10 năm trước, nghĩ Vương sẽ tiếp tục cứu Hằng, Tâm vui vẻ chạy qua, ngồi vào bàn.

- Nàng ăn gì cứ tự nhiên, nếu không hợp khẩu vị, thích ăn gì để ta kêu phòng ngự trù nấu.

- Ngự trù là gì ạ?

Quân đứng phía sau đằng hắng, kề tai nói nhỏ với Vương:" bé là con người của thế giới hiện đại. Ngài nên sửa cách xưng hô, dùng câu đơn giản giới trẻ hay dùng, bé mới hiểu được. Vương nhìn Quân cau mày lại, rồi nhìn qua Tâm, thấy cô bé tròn xoe đôi mắt khó hiểu, anh chỉ biết thở dài, ngoắc ngược kêu Quân lui đi.

- Nàng...không em....ngự trù là nhà bếp đó. Nàng...em hiểu chưa?

Khiết Tâm cười vui vẻ, gật gật ra điều đã hiểu. Cô bé cầm muỗng múc miếng canh súp, giơ ngón cái ra hiệu số 1 ( ngon), rồi cười tít mắt. Vương thấy nàng ăn ngon miệng, nên cũng vui vẻ, cúi xuống ăn.

Ăn xong, họ ra phòng khách ngồi. Tâm cứ len lén nhìn Vương, không biết mở lời sao nữa. Vương nhìn Tâm, môi nhếch lên độ cong nhẹ, chồm qua người em:

- Em muốn hỏi gì phải không?

Tâm ngước mặt lên rạng rỡ như mở cờ, gật gật:

- Em hỏi đi.

- Chú có cứu mẹ con không ạ?

- Hửm! Lại kêu chú?

- À! Chú lớn hơn mẹ con, phải kêu bác nhỉ?

- Sao! Em... - Vương trợn mắt nhìn Tâm, cô bé sợ sệt, ngồi thụt lùi phía sau.

- Chứ kêu ông thì già lắm, con thấy bác đâu có già vậy đâu. Oa....oa...

- Em....nín đi. Ta làm gì đâu mà khóc?

- Con nín, nín liền, bác đừng trừng mắt, con sợ....huhuhu

- Lại còn bác....em....

Vương tức giận, bên ngoài chợt nổi giông, sấm sét đùng đùng. Khiết Tâm hoảng hồn, ngồi co rúm, bịt hai tai lại. Vương đang giận, nhưng nhìn thấy bé vậy, cũng không nỡ. Nghĩ cũng đúng, cô bé mới 10 tuổi, cũng đâu biết anh là ai. Thiệt tình, phải chi ta có thể biến em lớn nhanh. Vương xích lại gần, ôm Tâm vào lòng vỗ về.

- Nín đi, đừng sợ, có ta rồi. Từ nay, cấm em gọi ta là bác, chú cũng không được. Nghe không?

- Hic...hic...vậy con phải gọi bằng gì ạ?

- À...oppa đi.

Vương nhớ mấy bộ phim Hàn Quốc giới trẻ mê mẩn, nam chính thường được gọi là Oppa đó thôi. Quân cũng nói nên xưng hô theo giới trẻ bây giờ. Nghĩ vậy khiến anh hài lòng. Tâm không hiểu tiếng Hàn, lại nghĩ Vương muốn mình gọi bằng ba, mà tại nói dư chữ thôi. Tâm ngước nhìn Vương, mếu máo:

- Ba!

Vương mỉm cười, xoa xoa đầu Tâm, kéo vào ngực mình. Anh nghĩ chắc do Oppa hơi khó nói, nên Tâm nói một chữ ba cho dễ, trẻ con thường rút gọn chữ mà. Không sao, lớn lên sẽ sửa thôi. Anh vui vẻ, vừa vỗ vỗ vai Tâm, vừa nói.

- Mẹ em mất rồi, ta không thể thay đổi được. Điều em có thể làm bây giờ là cầu siêu cho mẹ và sống vui vẻ. Có như vậy, mẹ em mới không vương vấn, sớm đi đầu thai.

Khiết Tâm tựa vào ngực Vương, đưa tay lên miệng che tiếng khóc, em không muốn mẹ thấy, mẹ sẽ buồn không đi đầu thai được. Cảm nhận ngực áo mình ươn ướt, cô bé trong lòng đang run từng hồi. Vương càng siết chặt Khiết Tâm vào lòng, tì cằm lên đầu cô bé:

- Đừng buồn, từ nay đã có ta ở bên cạnh, thay mẹ chăm sóc em.

Tâm siết lấy thân áo của Vương, gật gật " cảm ơn ba".

Nhà Vương ở khu vực biệt lập, nhiều lần Khiết Tâm muốn đi dạo xung quanh, mở cửa là rừng cây bao phủ, Tâm sợ lại đóng cửa vô nhà. Chỉ khi nào đi học, Vương ra mở cửa, thì Tâm mới bước ra được con đường ngay nhà bà Tâm, từ đó em đi bộ tới trường. Em cũng thắc mắc lắm, nhưng không dám hỏi, sợ Vương đẩy mình vào trại trẻ mồ côi, nên thôi luôn. Dù sao nó cũng không ảnh hưởng đến cô mấy.

Năm Khiết Tâm 16 tuổi, cô lớn phổng phao, xinh đẹp rạng ngời. Chuyển trường lên cấp 3, Tâm mặc áo dài khiến bao người ngây ngất. Dù nhà xa trường, nhưng ngày nào cũng có nam sinh giành đưa em về. Vương rất tức giận, quyết định mua xe, học lái để đưa đón Khiết Tâm.

Dù được Vương đưa đón, nhưng vẫn luôn có nhiều trai săn đón, nhắn tin, tặng quà cho Tâm, làm cho Vương ngày càng tức, chỉ muốn em nghỉ học ngay lập tức. Tâm không muốn ba buồn, và cũng muốn cắt mấy cái đuôi đáng ghét, nên Tâm đã xin chuyển trường.

Ngôi trường cấp ba này là trường tư, mới mở, lại xây ở ngọn đồi heo hút, nên ít học sinh tới học. Vậy là đỡ phiền cho Khiết Tâm. Ngày đầu tiên đi học, Khiết Tâm có cảm giác ngôi trường thật lạnh lẽo, dù đang giữa trưa. Ngồi dưới băng ghế đá chờ lên lớp, chợt có một nữ sinh mặc áo dài, thêm áo len bên ngoài, xõa tóc đến ngồi bên cạnh Tâm, cô ấy nở nụ cười thân thiện làm quen với Tâm. Tâm thấy quái lạ, giờ là mùa hè, trời nắng chang chang mà bạn í mặc áo len dày cộm. Da mặt trắng bệch, thêm xõa tóc nhìn thót tim. Nhưng người ta chào mình, không chào lại cũng kì. Khiết Tâm nhe răng, cười xả giao lại.

- Bạn mới tới à? Trên người bạn có mùi thơm quá.

- Mình mới chuyển tới đây. - Tâm nghĩ "người gì lạ, tự nhiên kêu mình thơm, hay là les". Đột nhiên Tâm rùng mình, tính hỏi xem bạn ấy học lớp nào, xoay qua thấy ghế trống trơn, chỉ có vài chiếc lá bay xào xạc. Cô ngớ người, quái, đi đâu lẹ dữ.

Tiếng reng chuông báo hiệu giờ lên lớp, Khiết Tâm cũng đứng lên, bỏ qua thắc mắc cuộc gặp vừa rồi.

- Chào các em, hôm nay lớp chúng ta có bạn mới. Cô hi vọng lớp mình sẽ đoàn kết, cùng nhau tiến bộ nhé.

Khiết Tâm bước vô, đứng trên bục giảng, gật đầu chào mọi người

- Chào các bạn, mình tên Khiết Tâm. Mong rằng chúng ta sẽ nhau trải qua năm tháng đáng nhớ nhất của tuổi học trò.

Cả lớp đồng loạt vỗ tay, riêng Anh Tuấn thì khinh khỉnh, nhìn Khiết Tâm với ánh mắt tà dâm. Hắn đang ngắm nghía con mồi, lên kế hoạch cho lên thớt. Khi Tâm ngẩng mặt lên, cô thấy người bạn gái lúc nãy ngồi cuối lớp, Tâm đưa tay chào, mừng quá, gặp được người quen. Cô chủ nhiệm thoáng biến sắc khi thấy Tâm đưa tay chào bàn cuối, chiếc bàn lâu lắm không ai dám ngồi. Tâm liền đi xuống lớp, ngồi vào chiếc bàn đó. Cô vui vẻ chào bạn học sinh bên cạnh:

- Thì ra bạn học lớp này à? Mình có duyên nhỉ? Mình tên Khiết Tâm, bạn tên gì?

- Dung!

- Oh! Tên đẹp quá.

Thấy Tâm đang xoay qua nói chuyện một mình, cô Hà chủ nhiệm lên tiếng:

- Thôi, chúng ta vào bài. Các em mở sách văn học trang 30. Hôm nay chúng ta học bài ông Đồ.

Khiết Tâm lấy tập, sách ra chép. Trên bảng, cô Hà đang viết bài đọc, cô vẽ thêm hoa lá cành cho bài giảng thêm sinh động. Chữ cô đẹp, cô vẽ cũng đẹp nên học sinh rất thích học văn, cố gắng bắt chước nét chữ như in của cô. Đang chép bài, Tâm ngẩng mặt nhìn lên, chợt mặt cô tái xanh. Trên bục giảng, cô Hà đang viết, sau lưng cô là bạn nữ sinh ngồi cùng bàn, đang đu trên người cô, tóc tai rũ rượi, tà áo dài trắng quện màu đỏ đang nhiễu giọt như máu. Tâm há hốc miệng, hét lên "á....á". Nữ sinh Dung vẫn đu trên lưng cô giáo, nhưng đang xoay mặt nhìn Tâm. Gương mặt Dung chỉ là khối thịt nhầy nhụa, không có da mặt, với hai hốc mắt sâu hoắm, không có con ngươi. Duyên nhìn Tâm, nở nụ cười man rợ, ả cười, cũng không còn chiếc răng nào, lưỡi bị cắt cụt chỉ còn lại khúc thịt ngắn ngủn rỉ máu. Tâm khủng hoảng, hét lên và ngất xỉu.