Từ sau vụ đỡ đẻ kinh hoàng đó, Hòa cũng có tìm về gia đình Linh, một căn chòi nhỏ ọp ẹp nằm tận trong khu đồng không mông quạnh. Hòa biếu gia đình Linh hai chỉ vàng đã nhận của Hoàng, để mấy em của Linh có tiền ăn học. Vì vốn dĩ cô không biết sự tình, nên nhận tiền của tên ác ôn đó. Nay biết được gia cảnh của Linh, Hòa trao lại số vàng, âu muốn chuộc lại một phần nghiệp chướng.
Hòa cũng không hành nghề đỡ đẻ nữa. Thời gian trước lúc làm bà mụ, ki cóp cũng được ít vốn mua đất trồng cao su. Giờ bán mủ cao su sống qua ngày cũng tạm ổn. Hòa lấy chồng, có bầu được 8 tháng thì chồng không may gặp nạn qua đời, Hòa sinh con trai, đặt tên Nhơn, mong muốn con sống có nhân đức thiện lương. Hòa sống vậy nuôi con khôn lớn, cũng không tiến thêm bước nữa, cô sợ mệnh mình sát phu. Thời gian rảnh, Hòa hay đi nhặt xác thai nhi về tắm rửa chôn cất ở khu đất quanh nhà. Con trai của Hòa lớn lên thành phố học rồi cưới vợ trên đó, thỉnh thoảng mới về thăm mẹ.
Những thai nhi Hòa chôn cất ngày một nhiều, mà Hòa lại không lập bàn thờ siêu độ, chỉ côn cất nên những đứa trẻ trở thành oán hồn, đu bám trên những cây cao su quanh nhà đùa nghịch, không siêu thoát được.
Nhơn ở thành phố, học hành cũng giỏi nhưng đi làm toàn lương ba cộc ba đồng, anh chán nản, hợp tác với bạn đi buôn đồ bên nước T. Bên đó, có một loại thuốc có tên tử hà sa làm từ nhau thai. Nhưng gọi tên mỹ miều vậy thôi, hầu như 90% thuốc điều chế từ xác của thai nhi. Để tránh bị bắt vì buôn thuốc cấm, Nhân qua nước B, thỉnh Kumathon về nuôi, để làm ăn thuận lợi hơn. Oan gia ngõ hẹp, oán khí tích tụ từ hơn 30 năm trước giờ quay về nghiệp báo.
Nhân gặp và quen biết Nữ khi cả hai đi buôn thuốc. Họ làm đám cưới, không ở nhà bà Hòa, mà ở lại thành phố cho tiện việc buôn bán. Không hiểu sao từ khi mang thai, Nữ luôn cảm thấy bất an, như có ai đó luôn nhìn, theo dõi cô. Một đứa bé trai với hai cánh tay đứt lìa, trên người nhiều vết xước luôn kêu Nữ là mẹ, đòi cô dẫn đi chơi. Nữ không đồng ý là nó giận dữ, lao vào cào cấu khắp người cô, còn hăm dọa sẽ giết đứa bé trong bụng của Nữ.
Công việc của Nhân ngày càng bị trì trệ, anh quyết định qua nước B thỉnh Kumathong về nuôi. Kì lạ sau khi có Kumathong trong nhà, việc làm ăn của Nhân phất lên như diều gặp gió, anh còn gặp và cưới được Nữ, cô gái chịu thương chịu khó và ngoan hiền. Nhân đâu biết, chính bản mình đã tìm lại nghiệt duyên, gieo rắc quả báo lên đứa con bé nhỏ chưa kịp chào đời. Cha ăn mặn, con khát nước, phước báo nhãn tiền không chừa một ai.
Giấc mơ về đứa bé đòi mạng cứ lập đi lập lại, khiến Nữ bị trầm cảm nặng, người vàng vọt và xanh xao. Cô tìm về nhà mẹ chồng, kể cho mẹ nghe về những giấc mơ kì lạ, cô tin bà Hòa đỡ đẻ nhiều năm như vậy, chắc sẽ hiểu sức khỏe và tâm lý thai phụ, sẽ tìm ra giải pháp cho cô, cho cháu nội chào đời an toàn. Bà Hòa chưng hửng khi nghe kể về đứa bé trai, bà ôm Nữ vào lòng, xoa dịu cô con dâu đáng thương. " Vì sao đã bao nhiêu năm trôi qua, bà đã chôn cất cả ngàn thai nhi, vẫn không thể chuộc lại lỗi lầm năm xưa?"
Khiết Tâm nghe bà Hòa kể xong cũng buồn thương cho gia đình bà. Cô xoay nhìn Vương khẩn thiết.
- Vương! Anh có thể....
- Không!
- Em chưa nói sao anh đã không rồi. Hứ....
- Anh hiểu em có tính thương người, nhưng em nên hiểu nhân quả tuần hoàn, đó là thuận theo lẽ trời, anh không thể nghịch thiên. Trong cõi trần thế, mọi sinh mạng đều có giá trị như nhau, cách họ lớn lên gieo nghiệp nào thì lãnh quả đó. Nếu em giúp người này, sẽ gieo bất công cho rất nhiều người khác.
Khiết Tâm nghe Vương nói quá đúng, cô không thể phản bác nên im lặng thở dài, ngồi kế bên nắm tay bà Hòa an ủi.
- Bác yên tâm, ai làm thì người ấy chịu, đứa trẻ vô tội, sẽ không ai làm hại được bé. Bác cho con địa chỉ nhà chị Nữ, con sẽ gặp chị ấy, xem có giúp được gì không?
- Được vậy thì hay quá, cảm ơn hai cháu.
Bà Hòa ghi địa chỉ nhà thuê của con trai ở thành phố đưa cho Khiết Tâm. Vương và Tâm nhanh chóng rời đi. Trời cũng ngả về chiều, sắp tới thời khắc Vương yếu nhất, giờ tử của anh. Máu của Khiết Tâm lại có khả năng dẫn dụ ma quỉ, nên anh phải đưa Tâm về dinh thự nhanh nhất có thể.
Họ về đến biệt thự của Vương trời cũng sẫm tối, gió giông thổi vù vù, sấm chớp đùng đùng xẹt sáng cả bầu trời. Vừa chạy xe vào sân, chưa kịp chạy xuống hầm cất xe, Vương vội bước xuống xe, lập kết giới che chắn căn biệt thự. Vương đứng giữa sân, trên người bắt đầu xuất hiện nhiều vết thương, máu từ đỏ chảy ra thấm ướt bộ đồ anh đang mặc, nhiễu giọt xuống sân cỏ đẫm máu. Khiết Tâm bước xuống xe, nhìn thân ảnh nhuốm đầy máu của Vương há hốc kinh ngạc, cô đau lòng bụm miệng ngăn tiếng khóc. Dù có tưởng tượng bao nhiêu, cô cũng không thể hình dung nổi đau anh chịu đựng lại tàn khốc như vậy. Máu của quỉ Vương đã thu hút rất nhiều yêu ma, chúng bu đầy quanh căn biệt thự, nhìn vào bên trong thèm thuồng. Vương quắc mắt quét một lượt. Đôi con ngươi vàng sáng tối dần, chuyển thành màu đen nguyên thủy, linh lực của Vương về mức 0. Anh vội cởi áo ướt máu của mình, choàng lên người Khiết Tâm, ôm cô vào nhà.
Làn da của Vương cũng chuyển màu vàng, chi chít vết thương xuất hiện, riêng ngay tim có một mũi tên như phát ra ánh sáng xanh rực rỡ. Quân nhìn Vương gật đầu, tay Quân nắm vào cây tên chuẩn bị rút ra. Máu từ tim quân Vương nhỏ giọt nhiều hơn, gió tiếp tục vần vũ, sấm chớp liên hồi. Trong nhà, Vương cắn chặt răng cố chịu đau đớn, gương mặt anh nhợt nhạt, mồ hôi rịn ra như tắm. Khiết Tâm cả kinh, chạy đến đẩy Quân ra.
- Anh làm gì vậy hả, muốn giết anh ấy sao?
- Khiết Tâm! Nếu không có mũi tên ánh sáng, chỉ một lúc nữa, khi trăng non xuất hiện, linh lực của Vương tiên tán, ma quỉ sẽ tấn công vào đây.
- Thì kệ họ. Bọn họ sẽ giết được các anh sao. Nhưng anh đang giết Vương đó. Cả ngàn năm qua, các anh làm gì trong ngày này?
- Khiết Tâm! Nhiều năm trước, Vương sẽ ở trong căn hầm bí mật cho máu chảy, do trong hầm nên không yêu ma nào ngửi ra được. Hôm nay, hai người về muộn, bọn chúng đã đánh hơi ra, nên chỉ còn cách này thôi. Bọn anh không sao, nhưng em là người thường, em sẽ bị ăn mất linh hồn, hút cạn máu thuần khiết. Với sức mình anh, không đủ bảo vệ em, Khiết Tâm!
- Em không sợ, em tin em không làm gì họ, họ sẽ không hại em. Vốn dĩ họ từng là người, vì phần số nên ra thể thức khác.
- Khiết Tâm! Không phải họ đều từng là người. Có nhiều loại sinh ra đã là Quỉ, chuyên đi hút máu trinh nữ gia tăng linh lực. Mà máu của em có thể tăng lên cả ngàn năm tu luyện, chúng rất thèm khát.
- Máu trinh nữ thuần khiết có thể gia tăng linh lực cả ngàn năm?
- Ừ.
Khiết Tâm nghĩ gì đó, xoay người nhìn Vương suy yếu ngồi trên sofa. Bất giác mặt cô đỏ lên, đi lại nói nhỏ bên tai Quân. Anh trố mắt ngạc nhiên nhìn Tâm, nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Quân đi tới, dìu Vương vào căn phòng bí mật, đỡ Vương nằm trên giường, chỉ cho Tâm sử dụng những nút điều khiển căn phòng. Quân nắm tay cô kéo ra cửa, dùng móng tay cắt ngang lòng bàn tay của Khiết Tâm, nhỏ máu xuống cửa. Rồi dùng áo thấm máu quả quân Vương nhỏ chồng lên. Hai giọt máu hòa hợp, tạo kết giới che chắn căn phòng khỏi sự đánh hơi của yêu ma. Quân ở bên ngoài, nói vọng vô.
- Em chăm sóc anh ấy cẩn thận, hiện tại Vương chỉ là người thường, bị thương rất nặng, không phải là quỉ Vương bất tử. Ngoài đây dù có xảy ra chuyện gì, em cũng không được ra ngoài, hiểu không?
Khiết Tâm nhìn Quân lòng đầy bất an, nhưng cô phải chăm sóc Vương, ở ngoài đó chỉ tổ làm vướng bận Quân thêm