Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 60: Thận lợn xào




Editor: Kaori Hương

"Cái đó...... Cái đó......"

Vốn là Lâm Khả Tụng muốn nói đó là lúc cô xé túi bánh quy ra không cẩn thận rơi ở trên giường. Nhưng Giang Thiên Phàm là ai, ở trước mặt anh nói dối không có chút ý nghĩa gì!

Giang Thiên Phàm kéo chăn, đứng dậy, "Tối nay em phụ trách làm cỏ hun trứng, để anh làm thận lợn xào."

"Anh làm thận lợn xào ư!" Hai mắt Lâm Khả Tụng sáng lên, miệng chua, bắt đầu thèm ăn.

"Đúng vậy." Giang Thiên Phàm giơ tay lên, ngón tay men về phía Lâm Khả Tụng nói chuyện, đốt ngón tay vừa vặn đi từ từ ở trên trán của cô xuống.

Lâm Khả Tụng nhắm mắt lại cười, "Em sẽ giúp anh!"

Dù sao Giang Thiên Phàm chưa quen thuộc phòng bếp nơi này.

Lâm Khả Tụng đứng ở sau lưng hắn, cầm tay anh, giúp anh quen thuộc từng thứ một trong nhà bếp.

"Nơi này là lò bếp, dao đặt ở nơi này, bên cạnh nước tương là rượu gia vị, tiếp theo là cá còn có dấm......"

Căn phòng bếp này rất nhỏ, căn bản không thể nào so sánh với phòng bếp biệt thự của Giang Thiên Phàm. Nhưng mà muốn thích ứng nơi này nhưng cũng không dễ dàng. Giang Thiên Phàm thưởng thức hết tất cả gia vị, thậm chí cả dầu vừng. Những nguyên liệu này phần lớn là mua được từ thị trường, căn bản không thể đánh đồng với những nguyên liệu mới mẻ đắt đỏ trong kho của Giang Thiên Phàm. Vốn Lâm Khả Tụng có chút bận tâm Giang Thiên Phàm phát tác bệnh hoàn mỹ, không ngờ ngay cả chân mày anh cũng không chau lại

"Chúng ta bắt đầu đi." Giang Thiên Phàm quay về phía Lâm Khả Tụng, vén tay áo của mình lên.

Cô sửng sốt hai giây, rốt cuộc hiểu rõ. Tìm một khăn quàng cổ sạch sẽ, nhón chân lên, đeo nó vào cổ anh, Lâm Khả Tụng hơi quẫn bách. Cô có thể ngửi thấy được mùi vị mỡ trên tạp dệ. Bình thường anh mặc áo đầu bếp chính và tạp dề trắng đến nỗi có thể phát sáng......

Giang Thiên Phàm không có nói bất kỳ lời nào, chỉ hơi dựa về phía Lâm Khả Tụng. Môi của anh gần như chạm vào trán của cô.

Cánh tay Lâm Khả Tụng vòng qua hông của anh, gần giống như tư thế ôm anh làm cô không hiểu sao cảm thấy ấm ấp. Cô cảm nhận được hơi thở của anh, không hiểu sao trong lòng mong cô đợi anh hôn cô. 

"Trên đường mua đồ về, có phải em ăn kem hay không?" Giọng nói của Giang Thiên Phàm quanh quẩn bên tai cô.

Cô tròn mắt lên nhìn tròng mắt bình tĩnh của đphương, "Á...... Đúng vậy....."

Ngay cả ăn gì anh cũng biết, vậy có phải về sao cô ở trước mặt anh không có một chút bí mật nào hay không!

"Hương vị bơ hạt dẻ."

"Đúng vậy."

"Mèo thèm ăn." Giang Thiên Phàm xoay người sang chỗ khác, mặt nhìn về phía lò bếp.

Anh gọi cô là gì? Mèo thèm ăn?

"Rượu gạo chuẩn bị xong chưa?"

"Rồi!"

"Cây nghệ thì sao?"

"Cũng chuẩn bị xong rồi!"

Lâm Khả Tụng phải làm xong tất cả công đoạn phía trước cho hắn. Tỷ như làm sạch eo heo, cắt miếng, theo chỉ định của Giang Thiên Phàm mà điều chế tương chấm và tiến hành ướp gia vị. Dù sao anh cũng không nhìn thấy, thực sự thành thạo chỉ giới hạn trong bố cục giống ý như phòng bếp của anh.

Khi Lâm Khả Tụng bật lửa mạnh, nhìn ngón tay Giang Thiên Phàm cầm lấy mỡ vẽ vòng tròn trong nồi, lòng của cô khẩn trương lên.

Lúc nhìn Giang Thiên Phàm đưa bàn tay đưa đến trên mặt mỡ để cảm nhận, cô càng thêm khẩn trương, chỉ sợ anh sơ ý bị phỏng.

Nhưng mà năng lực thích ứng của Giang Thiên Phàm vượt xa dự liệu của Lâm Khả Tụng. Trộn xào, đảo nồi, dáng người của anh giống như quý tộc đánh gôn, cùng cái phòng bếp nhỏ hẹp này căn bản không cùng phong cách.

Mấy phút sau, thận lợn được xới vào trong đĩa, không có bất kỳ trang trí dư thừa nào, chỉ là ngửi mùi thơm và quan sát sắc màu, cũng biết nó nhất định ngon miệng và rất ngon miệng.

Cỏ khô hun trứng của Lâm Khả Tụng cũng làm gần xong.

Mà chú Lâm và Lâm Tiểu Tuyết đứng ở tại cửa ra vào. Lâm Tiểu Tuyết muốn đi vào nhìn, bởi vì bóng lưng của Giang Thiên Phầm nhìn rất kiệt xuất, mỗi lần anh đảo nồi, động tác không thô lỗ, ngược lại bắp thịt phần lưng kéo căng, sợi tóc rơi nhẹ, loại phong độ như vậy làm cho không người nào có thể rời tầm mắt.

Lâm Tiểu Tuyết muốn tiến lên nhìn cho rõ ràng, chú Lâm lại ngăn cản cô, ý bảo Lâm Tiểu Tuyết đừng qua đấy thêm phiền.

Dù sao phòng bếp rất nhỏ, nếu Lâm Tiểu Tuyết tiến lên, ngay cả không gian xoay người cũng không có.

Mặc dù Lâm Tiểu Tuyết không vui vẻ, nhưng không có giận dỗi trở về phòng của mình, mà là lấy điện thoại di động ra chụp bóng lưng của Giang Thiên Phàm.

Rất nhanh, thận lợn xào, trứng tráng rau hẹ còn có món canh vừng.

Không khí trên bàn ăn mặc dù cũng không phải là sôi nổi, nhưng rõ ràng người nào cũng đều rất vui vẻ. Lâm Tiểu Tuyết mới ăn một miếng thận lợn, mắt liền tỏa sáng, hận không được rót cả khay vào trong miệng, nhưng mà đành chịu vì chú Lâm ở đây, cô chỉ có thể ăn một chút. Vừa ăn vừa tò mò quan sát Giang Thiên Phàm, cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một người không thể nhìn thấy, tại sao có thể làm ra nhiều món ngon như vậy?

Mà chú Thúc chỉ cần nếm một hớp, là có thể cảm nhận được bản lĩnh của Giang Thiên Phàm không bình thường. Bất kể là gia vị, hay là dư vị thận lợn lưu lại, không có mùi tanh, ngược lại sự tươi ngon của thận lợn được bộc lộ ra. Rõ ràng Giang Thiên Phàm sử dụng gia vị như bình thường ông dụng, nhưng hiệu quả đạt được khác nhau. Chú Lâm không nhịn được bèn thảo luận nghiên cứu.

Chỉ là dựa vào cảm giác và trình độ nắm giữ, những thứ này, coi như Giang Thiên Phàm nói, chú Lâm cũng không cách nào tiếp thu được.

Ăn cơm tối, Miller đón Giang Thiên Phàm đi.

Lâm Khả Tụng vừa hát vừa tắm, hôm nay Giang Thiên Phàm, để cho cô cảm giác chính mình đang từ từ tiến vào thế giới của anh

Bình thường cũng không có nghĩa là từ chỗ cao rơi xuống, ngược lại sẽ để cho thế giới của anh thêm rộng lớn.

Vừa lau đầu, vừa đi tới bên cạnh bàn, cầm điện thoại di động lên. vừa nhìn, mới phát hiện ra điện thoại di động của mình thiếu chút nữa bị gọi tới nổ tung. Đều là cuộc gọi tới từ Meire.

Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Giang Thiên Phàm đã xảy ra chuyện?

Lâm Khả Tụng vội vàng gọi lại, "Meire tiên sinh, tôi là Khả Tụng! Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Bây giờ cô vào trang Đan Lưới, vào nick của em họ cô."

Trong chốc lát Lâm Khả Tụng có dự cảm xấu, khi cô mở nick của Tiểu Tuyết ra, đột nhiên phát hiện ra hình ảnh Giang Thiên Phàm hôn cô ở dưới ánh đèn đường bị Lâm Tiểu Tuyết dùng di động chụp, nổi lên ở trang chủ. Thậm chí còn bao gồm video Giang Thiên Phàm nấu ăn ở trong phòng bếp nấu ăn.

Mà số lượt xem đã hơn ngàn lần rồi.

"Tôi lập tức bảo em ấy gỡ hình xuống!"

"Chậm quá rồi, cô biết “Sao Hoa quay chậm’."

"Biết được."

"Cô ta là phóng viên ở 《 Khách ẩm thực ở Newyork 》. Quyển này tạp chí này cũng không phải đơn giản giới thiệu món ăn ngon, mà thường lợi dụng ngôi sao và mánh lới để viết bài, hấp dẫn độc giả đi những phòng ăn kia, từ đó thu phí viết kếch xù. Nói tóm lại, tinh tuý của quyển tạp chí này không ở thức ăn ngon, mà là quảng cáo. Rất nhiều phòng ăn cũng sẽ làm quảng cáo ở quyển tạp chí này. Mà bọn họ am hiểu chính là khiến quảng cáo không giống quảng cáo, rất ‘chuyên nghiệp’."

"Như vậy...... Làm sao bây giờ?"

"Tôi đã thử vào 《 Khách ẩm thực ở Newyork 》 để cho bọn họ không nên tùy ý đăng hình. Nhưng mà tôi lại  nghĩ...... Bất kể như thế nào, ngày mai khi cô tham gia tranh tài, mọi người có thể cũng sẽ biết quan hệ giữa cô và Giang Thiên Phàm, cô cần phải chuẩn bị cẩn thận."

Lâm Khả Tụng cười lạnh trong lòng.

Để điện thoại xuống, cô đi nhanh đến trước của phòng Lâm Tiểu Tuyết  , gõ cửa: "Tiểu Tuyết, em có trong đó không?"

"Có, chuyện gì?" Lâm Tiểu Tuyết mở cửa, trên tai đeo tai nghe, tiếng nhạc rất vang.

"Chị biết em đã upload trên mạng một số, bao gồm...... hình chị và Giang tiên sinh trước của nhà......"

"Cái gì?" Lâm Tiểu Tuyết làm bộ không nghe rõ

Lâm Khả Tụng biết là cô cố ý, trực lấy tai nghe cô xuống, "Em có biết cái gì gọi là quyền sở hữu ảnh không? Cái quyền đó ấy?"

Lâm Tiểu Tuyết thấy Lâm Khả Tụng lộ ra vẻ mặt tức giận, mặc dù biết rất rõ ràng mình đuối lý, nhưng vẫn là hất cằm lên: "Cái gì?"

Lâm Khả Tụng cảm giác đa số mình quá khách khí với nhóc con này, nhưng đã đến thời khắc mấu chốt, vẫn còn cần cứng rắn.

"Em chụp chị không sao. Nhưng mà em cảm thấy post ảnh Giang Thiên Phàm lên mạng, sẽ không có người truy cứu em sao?"

"Anh ta thì sao? Anh ta cũng không phải là ngôi sao gì......"

"Anh ấy là thầy hướng dẫn “Bậc thầy ưu tú” của chú. Căn cứ vào quy tắc của “Bậc thầy ưu tú”, tuyển thủ tiến vào top 3, ban giám khảo cuộc so tài sẽ công bố danh sách thầy hướng dẫn ra ngoài. Nhưng mà trước lúc này, không được thầy hướng dẫn cho phép, tin tức thầy hướng dẫn không được công bố."

"Vậy các anh chị cũng không phải hôn ngoài đường phố!"

"Vậy em cũng không phải post hình lên mà." Lâm Khả Tụng nhún vai, cô biết nói biết chỉ càng làm Lâm Tiểu Tuyết thêm mất mặt.

Cô trở về phòng mình, ngồi ở trên giường, trang mạng vẫn còn lưu hình ảnh cô và Giang Thiên Phàm hôn nhau. Cô biết một khi bát quái như vậy có liên quan tới truyền thông thì sẽ rất nhanh truyền khắp Bậc thầy ưu tú.

Giang Thiên Phàm vẫn là Giang Thiên Phàm, anh vẫn luôn có thể ung dung đi ngang qua ánh mắt của mọi người. 

Mấu chốt là ở chỗ, cô có gánh chịu hết mọi áp lực được hay không.

Lúc này, tiếng nhạc huyên náo của party, Kevin cầm cốc bia đi tới bên cửa sổ, đánh vào bả vai bạn tốt, "Này...... Nhìn dáng vẻ của cậu là thổ lộ thất bại?"

"Tôi không có thổ lộ." Tống Ý Nhiên dựa cửa sổ, nhìn xe bên ngoài lui ra lui vào.

"What, đây không phải là phong cách của cậu mà! Phải là buổi trưa thổ lộ, buổi chiều hôn môi, buổi tối trải ga giường......"

Tống Ý Nhiên nhắm mắt lại bất đắc dĩ cười một tiếng: "Cũng không phải là trò chơi......"

Kevin im lặng, sóng vai dựa vào cửa sổ với Tống Ý Nhiên, "Tôi không tò mò anh thổ lộ thất bại không. Nhớ Trung Quốc các cậu có đôi lời, gọi là ‘người đang đi bên bờ sông, làm sao mà có thể không ướt giày’. Cô ấy cũng cho phép sẽ là sông của anh."

"Những lời này không phải dùng để nói các này." Tống Ý Nhiên nói, "Anh đi chơi đi."

"Tôi rất tò mò vì sao anh không nói. Cái này không giống như anh. Tính cách của anh...... Cho dù là thất bại cũng sẽ oanh oanh liệt liệt."

"Bởi vì tôi có thể thua anh trai tôi, cũng có thể bại bởi bất luận kẻ nào. Nhưng ở trước mặt cô ấy, không có thắng bại. Tôi hiểu biết rõ vào thời điểm mà tôi muốn nói đó, không đúng lúc. Tôi sẽ làm cô ấy cảm thấy áp lực. Mà cô ấy cũng sẽ không bởi đã hơn mười năm mà mềm lòng, bởi vì tôi hiểu rõ suy nghĩ của cô ấy hơn bất luận người nào."

"Anh hối hận không? Để cho tôi an bài cô ấy và anh tới Newyork."