Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 48: Sô-cô-la và hoa hồng




Edit: Thố Lạt

Cô đi tới trước một miếng bánh ngọt, thấy bánh ngọt này có phần đen, giống như bánh kem sô cô la, nhưng nhìn hoa văn trân bánh và mùi tỏa ra, Lâm Khả Tụng biết là không phải. Dùng dao cắt bánh ra trước, sau khi xác định bên trong không có nhân, Lâm Khả Tụng cắt một miếng nhỏ.

Khi vị thơm ngọt có chút mềm xốp tỏa ra trong miệng, cô hoàn toàn ngây dại.

Thật sự không ngờ cà rốt lại cũng có thể dùng làm bánh ngọt, hơn nữa còn là bánh ngọt ngon như vậy!

Lâm Khả Tụn viết lên máy tính bảng: cà rốt, bột mì hạng hai, bột nở, baking soda, bột quế, trứng gà, đường cát trắng, táo, hạt óc chó, nho khô, gừng, đinh hương, tiêu, nhục đậu khấu.

Vừa viết, cô vừa kinh ngạc trong lòng, thật sự không ngờ một chiếc bánh ngọt bình thường lại dùng đến nhiều gia vị và nguyên liệu nấu ăn như vậy!

Vô luận là vị hay mùi cũng đều riêng biệt như thế, hương lưu trong miệng, không hề hợp với món ăn thông thường!

Nhưng muốn dung hòa vị cà rốt với gừng, tiêu, nhục đậu khấu, vẫn cần chút gì đó...

Là cái gì chứ?

Khi Lâm Khả Tụng nhíu mày suy nghĩ, trên máy tính bảng hiện lên thứ tự của cô lại tụt xuống hạng sáu.

Đây quả thật là một cuộc tranh tài!

Bình tĩnh, Lâm Khả Tụng!

Cô hít một hơi thật sâu, tự nhắc mình đừng để ý đến tất cả xung quanh, tiếng bàn tán của khán giả, còn có lời bình luận căng thẳng của người dẫn chương trình để tạo không khí sinh động.

Là muối!

Sao cô lại quên muối cơ chứ?

Rất nhiều người nghĩ, bánh ngọt hẳn có vị ngọt, nên vốn không hề tưởng tượng được trong đó lại có muối!

Sau khi cô viết "muối", trước khi nộp lên bỗng nghĩ đến làm bánh ngọt sao có thể không cho dầu chứ?

Trong bánh này dùng dầu gì đây? Bơ? Dầu ô liu?

Trời ạ, cái này không hề dễ nếm ra như vậy!

Lâm Khả Tụng chỉ có thể xem xét từ độ dày và tính chất cùng với hương vị của bánh.

Đây không phải vị bơ, cũng không phải vị dầu ô liu... Còn có dầu gì được dùng để làm bánh ngọt nữa?

Nhất định không phải dầu đậu phông và dầu đậu nành, càng không phải dầu vùng...

Là dầu hướng dương!

Tuy Lâm Khả Tụng do dự, nhưng cô vẫn nộp đáp án của mình lên.

Hệ thống cho biết đáp án của cô chính xác, cô nhảy từ vị trí thứ sáu lên vị trí thứ tư trong nháy mắt. Cô biết, trong số những thí sinh đứng trước cô trên bảng xếp hạng nhất định có người trả lời sai, nên thứ hạng giảm xuống.

Lâm Khả Tụng thở ra một hơi, tiếp tục nếm thử món tiếp theo.

Bao gồm nước chấm Mexico nào đó, da bò nhồi nấm thịt băm, thịt cừu áp chảo, sủi cảo tôm kiểu Trung Quốc và mì Dương Xuân, vân vân.

Cô bỗng bị giáng xuống vị trí thứ ba từ dưới đếm lên vì nếm nhầm đường nâu trong bánh ngọt kiểu Anh thành đường trắng, sau đó lại nhờ nếm ra đồ hầm Provence, mì Thiên Tằng kiểu Ý, bánh nướng nhân tiêu mà tăng lên lại hạng tư.

Dường như mỗi món ngọt, món ăn ở nơi này, đều nằm trong sách nấu ăn Giang Thiên Phàm đưa cho cô xem.

Nhưng món nào cũng không làm theo cách trong sách, luôn phá cách khác thường.

Nhưng phá cách này không hề lập dị, mà đạt đến trình độ vị giác mới cao hơn.

Nếu không phải vì cuộc thi, Lâm Khả Tụng nghi ngờ bản thân sẽ thoải mái ăn ngấu nghiến, còn gì có thể hấp dẫn hơn vô số món ngon trước mặt nữa đây?

Khi Anna Lisi giơ tay lên, dùng nĩa đánh lên ly rượu một lần nữa, có nghĩa là cuộc thi chỉ còn một phút nữa.

Trong một phút Lâm Khả Tụng có thể nếm ra ít nhất hai món.

Một vài thí sinh đã giảm tốc độ nếm món ăn, trở nên cẩn thận hơn.

Thời gian này chính là lúc thứ hạng lên xuống lớn nhất. Không cẩn thận một chút, có thể rơi từ thiên đường xuống địa ngục.

Lâm Khả Tụng biết, sự khác biệt của mọi người chỉ cách nhau trong khoảnh khắc.

Lâm Khả Tụng vẫn quyết định mạnh tay một lần.

Cô thành công nếm ra mì Dương Xuân, bánh nướng Lochness, thứ hạng đạt vị trí thứ ba.

Thời gian cũng còn lại 20 giây.

Rốt cuộc nên dừng lại, thỏa mãn với vị trí thứ ba hay... nắm lấy cơ hội cuối cùng?

Ánh mắt Lâm Khả Tụng liếc qua tất cả những món ăn chưa nếm thử, lực chú ý tập trung trên một dĩa da lạnh mỏng.

Nó sáng bóng, có vẻ trong suốt khiến Lâm Khả Tụng nhớ đến đậu phụ tôm đông lạnh của Giang Thiên Phàm.

Đầu lưỡi cô vẫn nhớ rõ hương vị của nó, trơn mềm độc đáo như vậy, hài hòa hoàn mỹ, giống như khóa chặt vị gốc của nguyên liệu nấu ăn vậy.

Lâm Khả Tụng quyết định bưng da lạnh tới, cắt ra một miếng, đưa lên miệng.

Nguyên liệu chủ yếu của da lạnh vẫn là da heo hầm ra nước hầm đậm đặc, nhưng phần chính của món này không phải tôm tươi và đậ phụ, mà là sò biển. Để hương vị được độc đáo như vậy hẳn phải xáo qua với tỏi. Còn có bột giao bạch, lòng trắng trứng gà, muối, tiêu, cùng với đậu khấu, quế, hạt cải dầu, bột nghệ, vị nồng nhưng không cay. Mà trong da lạnh còn có một hương vị biển cả nào đó bao lấy sò biển, chiếu lên đầu lưỡi phong tình ven biển nồng đậm.

Nhất định có gì đó đã được hầm chung với da heo... Loại nguyên liệu nấu ăn này đến từ chính biển cả.

Là cái gì đây? Rong biển? Tảo tía?

Lâm Khả Tụng không ngừng suy nghĩ trong đầu, mắt thấy thời gian kết thúc cuộc thi sắp tới.

Khi nguyên liệu nấu ăn nào đó xẹt qua đầu cô, cô liều lĩnh viết: hải sâm.

Giây phút nộp lên, dường như nỗi bất an của cô muốn nổ tung từ trong lồng ngực.

Khi cô thấy thứ hạng của mình từ vị trí thứ ba bay lên vị trí thứ hai, cả người cô như tên lửa suýt nữa đã nhảy dựng lên.

Ngay cả chú trên ghế khán giả cũng đứng dậy vỗ tay, tranh thư màu đỏ càng dễ trông thấy.

Anna Lisi vỗ tay, ý bảo mọi người im lặng, dựa vảo bảng xếp hạng hiện trên màn hình bắt đầu giới thiệu.

Khi giới thiệu đến hạng ba, đó là Hậu Đằng Tín đến từ Nhật Bản. Cậu ấy là một sinh viên du học Mỹ, nhỏ hơn Lâm Khả Tụng hai tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, khiến người ta tôn kính nhưng không thể lại gần.

"Hậu Đằng Tín luôn khiến tôi rất kinh ngạc, bởi vì từ đấu đên cuối cậu ấy luôn đứng trong Top 5, không thay đổi nhiều, hơn nữa còn bay từ hạng năm lên hạng ba chỉ trong năm phút cuối. Nếu tôi là các bạn, tôi sẽ nghiêm túc chú ý vị đối thủ ung dung bình tĩnh này."

"Hạng hai, chính là Lâm Khả Tụng đến từ Trung Quốc! Mọi người nhất định cảm thấy tên của cô ấy rất dễ nhớ phải không?" Anna Lisi chớp mắt với Lâm Khả Tụng, "Thứ tự của Khả Tụng lúc cao lúc tấp, khiến tôi thực sự đồ mồ hôi lạnh thay cô ấy. Nhưng cô ấy có thể chọn tiếp tục đoán đề ở 20 giây quan trọng cuối cùng, dũng khí và sự quyết đoán này rất đáng kính nể. Dù sao, trong 20 giây mấu chốt này, nếu trả lời sai, rất có thể sẽ xuống dốc không phanh. Cho nên nhiều người đã cảm thấy hài lòng với thứ hạng của mình đều chọn ngưng nếm thử. Tuy tôi không phải nhà phê bình chuyên nghiệp, nhưng là người dẫn chương trình của cuộc thi, tôi rất coi trọng cô đó!"

Lâm Khả Tụng xấu hổ cười.

Vậy hạng nhất là ai vậy?

Lâm Khả Tụng rất muốn biết, rốt cuộc ai có đầu lưỡi cao siêu nhất trong số họ?

"Cuối cùng, tôi xin giới thiệu người chiến thắng vòng thứ nhất, cũng là thí sinh đạt điểm tối đa, Timmi • Victor!"

Khi trên màn hình xuất hiện một gương mặt như trẻ con, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

"Victor, nói cho mọi người biết, tuổi của em đi!"

"Mười sáu tuổi."

Trên gương mặt của Victor lộ ra một nụ cười hôn nhiên. Đôi mắt như phỉ thúy, tóc màu nâu nhạt, mũi cao thẳng cùng má lúm đồng tiền có chút không được tự nhiên, khiến cười ta vô cùng yêu mến.

"Mười sáu tuổi? Em chỉ mới mưới sáu tuổi!" Anna Lisi nhìn về phía khán giả, "Không biết các bạn có thể đếm xem trên mặt bàn tửng thí sinh có bao nhiêu món ăn không?"

Không ít khán giả đã duỗi thẳng cổ tay bắt đầu đếm.

"Tổng cộng là 100 loại, không hơn không kém. Nhưng Victor đã nếm ra 90 loại! Chuyện này có nghĩa là mỗi 20 giây, Victor có thể nếm ra tất cả các nguyên liệu nấu ăn và gia vị trong một món ăn. Đừng coi thường món ăn ở nơi này cho dù là bánh pút-đing đơn giản nhất, cũng cất chứa nhiều bí mật diệu kì." Anna Lisi ôm tay, dùng ánh mắt như nhín quái vật nhìn Victor, "Bây giờ chị rất muốn biết, khi sơ loại có phải trong top 10 không?"

Victor xấu hổ sờ mũi, sự đáng yêu này hoàn toàn thu hút ánh mắt khán giả.

"Ngày thi loại, thật ra em bị bạn kéo đến làm nền. Tay nghề của cậu ấy tốt hơn em nhiều, nhưng thật không ngờ vì em làm quá khó ăn mà được chọn. Chuyện này dạy chúng ta, không cần làm tốt nhất, đọi khi tệ nhất cũng là cơ hội."

Khán giả nở nụ cười.

"Victor, em vẫn chưa giải thích nguyên nhân khiến em tiến bộ thần tốc như vây đó!"

"Ha ha! Bởi vì thấy của em rất lợi hại!" Viector chớp mắt

"Được, vậy thì đợi sau khi em tiến vào top ba nhớ phải công bố cho chúng tôi biết rốt cuộc người thầy thần bí của em là ai!"

Lâm Khả Tụng nhìn Victor, người thiếu niên này có vẻ vô cùng tự tin, vẻ mặt cũng không giống như tham gia cuộc thi, mà là hoạt động tập thể nào đó của thiếu niên mưới mấy tuổi vậy.

Tuy họ chưa từng nói chuyện, nhưng Lâm Khả Tụng mơ hồ cảm thấy hơi thở thiên tài trên người cậu ta.

Anna Lisi tuyên bố với họ vòng một của "Đại sư tú" kết thúc.

Mặc dù có biểu hiện quá mức của Victor, nhưng thành tích của Lâm Khả Tụng cũng không thể khinh thường, chiếm được không ít sự chú ý của các đối thủ.

"Vòng thi tiếp theo sẽ diễn ra vào một ngày sau. Cũng chính là thứ tư tuần này, thời gian vẫn giống như ngày hôm nay, mọi người không được ngủ quên đó! Cuộc thi hôm nay, chỉ là khởi đầu, thậm chí còn chưa nói đến độ khó. Mà thứ tư, giám khảo và khán giả sẽ thấy năng thực thật sự của các bạn. Cho dù điểm số các bạn đạt được hôm nay có vừa lòng hay không, cuộc thi tiếp theo đều sẽ có thể tẩy bài một lần nữa. Chúc các bạn may mắn!"

Khi Lâm Khả Tụng rời khỏi hội trường, chú và chóm bạn ông hưng phấn nâng cô lên.

Cô hét to giữa không trung, mỗi khi bị ném lên điểm cao nhất, cô lại tìm kiếm một bóng dáng trong đám người đang rời đi.

Nhưng mỗi lần, đều thất vọng.

Giang Thiên Phàm sẽ không đến đây.

Anh có rất nhiều chuyện phải làm. Nhà hàng mới của anh đã bắt đầu đi vào hoạt động, anh sẽ bận rất nhiều việc.

Hơn nữa thầy của các thí sinh khác cũng không đến trường quay.

Khi nhóm bạn bè thân thiết đặt Lâm Khả Tụng xuống, bởi vì không yên lòng nên cô không đứng vững, suýt chút nữa bổ nhào xuống đất.

Một người nào đó chắn trước mặt cô, đầu Lâm Khả Tụng tiến vào trong lòng đối phương, bàn tay ấm áp đỡ lấy bờ vai cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Hơi thở ấm áp theo giọng nói từ tốn của đối phương vương vấn bên tai cô.

"Hay là, em đang nhớ ai?" Kéo dài âm điệu, khiến người ta phân tâm.

"Tống Ý Nhiên!" Lâm Khả Tụng ngẩng mặt, đối diện với đôi mắt mang ý cười nhẹ của anh.

"Này, em gọi cả tên họ anh như vậy, có gì không vừa ý với anh sao?"

"Sao có thể chứ!" Lâm Khả Tụng đấm vào vai anh, "Em chỉ không ngờ anh thật sự sẽ đến!"

"Em rất nghiêm túc với cuộc thi này, vậy nên anh đương nhiên sẽ ủng hộ em. nếu không em nghĩ anh sẽ thế nào?"

"Lên mạng đặt một bó hoa, nhưng lại không biết xấu hổ chọn "ship code"[1]. Pha một bình cà phê, vểnh chân, phơi nắng, đợi sau khi em thua gọi điện khóc nức nở với anh." Lâm Khả Tụng cực kì vui vẻ nói.

Tống Ý Nhiên nhíu mày: "Trong lòng em, anh chính là một tên đàn ông như vậy?"

"Trong lòng em, anh là bạn xấu có độc. Nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin!"

Tống Ý Nhiên khẽ cười một tiếng.

"Đi thôi! Về nhà nào Khả Tụng! Ba tháng này chú rất nhớ con đó! Chú dê con nghỉ tay! Nhưng chỉ sợ con ăn quen đồ của bậc thầy, không ăn được đồ chú làm nữa!"

"Sao có thể chứ! Con nhớ thịt bò xào tái của chú chết đi được!"

"Biết ngay con muốn ăn cái này mà!" Chú Lâm nhìn về phía Tống Ý Nhiên nói, "ý Nhiên cũng đi cùng đi!"

"Tất nhiên rồi, nhưng con lại nhớ giò heo hầm đậu tương chết đi được."

Lâm Khả Tụng nhìn về phía Tống Ý Nhiên, quả thật không thể tưởng tượng ra bộ dáng người này gặm giò heo.

Trở lại chuồng bồ câu nhỏ của mình, mùi trong phòng quen thuộc như vậy, chú cẩn thận đến nỗi đã đổi xong cả chăn cho cô, vùi đầu vào, ngửi được mùi hương ngào ngạt của mặt trời.

Vùi mặt vào chăn, nhưng trong đầu Lâm Khả Tụng lại nhớ tới Giang Thiên Phàm.

Sau khi video của cuộc thi này được chỉnh sửa xong, tối mai sẽ phát sóng.

Nhưng hẳn ban tổ chức cuộc thi đã báo kết quả cho anh rồi.

Anh sẽ vừa lòng với thành tích của cô chứ?

Giang Thiên Phàm là một người theo đuổi sự hoàn mỹ, liệu anh có cảm thấy cô phải đạt hạng nhất mới được không?

Không đúng không đúng, anh là người không hề coi trọng danh lợi, cái anh theo đuổi là vị giác hoàn mỹ, chứ không phải thắng thua nhất thời.

"Khả Tụng, nấu cơm xong rồi! Mau tới ăn!"

"Đến đây!"

Lâm Khả Tụng đi tới trước bàn ăn, chú bưng mâm lên bàn, mà Tống Ý Nhiên lại bày bát đũa, hoàn toàn giống ở nhà.

Trên cầu thang truyền đến tiếng giày cao gót lộc cộc lộc cộc lộc cộc.

Không cần nghĩ, Lâm Khả Tụng cũng biết đó là Lâm Tiểu Tuyết.

Cô ta đẩy cửa ra, giây phút thấy Tống Ý Nhiên, mắt sáng rực lên.

"Chị họ! Nghe nói chị được hạng hai trong cuộc thi! Thật lợi hại nha! Chị làm món gì vậy?"

Lâm Tiểu Tuyết lại không sáp lại Tống Ý Nhiên như trước, mà biết áp dụng chiến thuật vòng vo, đi tới bên Lâm Khả Tụng, làm như rất thân thiết với chị họ.

"Sáng nay không phải con không có việc gì sao? Đi uốn tóc gì đó với bạn bè cũng không thèm đến xem cuộc thi của chị họ." Chú lại không nể mặt vạch trần cô ta.

Lâm Tiểu Tuyết căng thẳng kéo tay Lâm Khả Tụng, cùng cô ngồi xuống bàn, dùng giọng điệu vô cùng thân thiết nói: "Chỗ hẹn tóc con đã sớm hẹn trước, nếu không đi, cũng không biết khi nào mới có thể đặt chỗ. Chị họ, chị không giận chứ?"

Lông mi dài dài của Lâm Tiểu Tuyết nhấp nháy trước mặt Lâm Khả Tụng, Lâm Khả Tụng cảm thấy rất nực cười.

Lông mi giả nhìn sao cũng rất giả, Lâm Khả Tụng thật sự không hiểu đám đồng bào nam giới thật sự thích thứ hàng giả này sao?

"Không sao, sau này còn vài vòng nữa."

"Vậy à! Nghe nói cuộc thi này được làm thành chương trình phát sóng, em đây đưa chị đi làm một kiểu tóc lộng lẫy một chút!" Lâm Tiểu Tuyết bỗng hứng trí bừng bừng.

"Thật ra Khả Tụng thế này cũng rất tốt. Vốn là tóc ngắn, làm tóc cũng không làm được nhiều kiểu." Tống Ý Nhiên cười nói.

Lâm Khả tụng có cảm giác như được giải cứu, vẫn là Tống ý Nhiên hiểu cô. Cô không thích nhất chính là ngồi ở chỗ nhàm chán kia, tiêu phí thời gian cả ngày để uốn tóc với nhuộm tóc. Khi học đại học, cô cũng từng đi uốn tóc một lần, hơn nữa còn là nhà tạo mẫu tóc được giải thưởng lớn gì đó. Sau khi làm đi làm lại gần cả ngày, đối phương cho cô một "mốt" vượt qua mong muốn của Lâm Khả Tụng, kiểu tóc "tiền vệ. Nhà tạo mẫu tóc cảm thấy hết sức hài hòng với tác phẩm của mình, mà "tác phẩm" này cũng tốn cả phí sinh hoạt nửa tháng của Lâm Khả Tụng.

Cuối cùng suốt một tuần sau, Lâm Khả Tụng trở thành trò cười trong phòng ngủ, cô có không ít "biệt danh". Cái gì mà thịt viên, cừu nhỏ đột biến, tóc xù dài các kiểu. Mỗi lần Tống Ý Nhiên thấy cô, liền chưng ra vẻ mặt không thể nhịn cười. Sau đó anh rất nghĩa khí kéo Lâm Khả Tụng đến một tiệm cắt tóc đối diện trường học, chỉ tốn 100 đồng duỗi tóc, cắt đầu con trai. Trải nghiệm lần đó, đã hoàn toàn trở thành bóng đen tâm lý của Lâm Khả Tụng.

"Vậy chị họ để tóc dài đi! Đến lúc đó chúng ta cùng đi!"

Lâm Khả Tụng cười cười. Đợi tóc cô dài? Đó là "rất lâu rất lâu" về sau sao?

Bữa cơm này thật sự thoải mái với Lâm Khả Tụng, cơm nóng hổi, mùi vị gia đình, Lâm Khả Tụng ăn hai bát lớn, khiến Lâm Tiểu Tuyết ngây người.

Trên bàn cơm, Tống Ý Nhiên bắt đầu nói chuyện phiếm với chú.

"Ý Nhiên à, hai hôm trước chú gọi điện hỏi thăm ba mẹ Khả Tụng, bọn họ đều bảo chú chú ý chuyện học. Đừng thấy chú ở đây nhiều năm như vậy, nhưng chọn trường gì gì đó thật sự không hiểu, Tiểu Tuyết cũng không đáng tin cậy. Ý Nhiên, dù sao con cũng nhiều kiến thức, lại hiểu Khả Tụng, nên chuyện trường học con giúp nó cân nhắc đi!"

"Cái này, con đã sớm nói với Khả Tụng, để em ấy học cùng trường với con, không biết em ấy có bằng lòng không."

Lâm Khả Tụng liếc Tống Ý Nhiên, nghĩ thầm, chú nghĩ tên này chuyên nghiệp à?

"Vậy thì tốt! Vậy là tốt nhất! Chú và ba mẹ con bé đều có thể yên tâm! Khả Tụng giao cho con, nào, chú kình con một ly!"

Lâm Khả Tụng nhìn tư thế kia của chú, nghĩ sao cũng vẫn không bình thường.

Cảm giác như muốn gả cô đi vậy!

"Không khách sáo, uống với chú!"

Tống ý Nhiên lại chạm ly với chú?

Người anh em, anh có biết đó không phải nước lọc, mà là rượu xái [2] không?

Điệu bộ của người này, sao cứ giống như con dâu rất muốn vào cửa vậy?

Ăn cơm xong, Lâm Khả Tụng  giúp chú dọn dẹp bát đũa, vừa quay đầu đã không thấy Tống Ý Nhiên.

Về phòng mình, phát hiện anh lại giúp cô thu dọn hành lí.

Ảnh gia đình của cô được anh đặt ở đầu giường, áo khoác treo vào trong tủ quần áo. Ngay cả áo sơ mi cô vo vún bỏ vào vali cũng được Tống Ý Nhiên ủi phẳng như mới mua về từ cửa hàng.

Khi anh xách túi đồ lót của cô ra, Lâm Khả Tụng lập tức nhào tới, "Cái này để em tự sắp xếp! Tự sắp xếp!"

"À.. anh biết rồi, em để vài ngày không giặt?" Tống Ý Nhiên ôm tay tựa vào tường nhìn Lâm Khả Tụng cười.

Nụ cười của anh luôn dụ người, cộng với đáng đánh đòn.

"Anh nghĩ em là anh à? Đồ mới mua đều chỉ mặc một lần rồi bỏ?"

"Anh không hề bỏ. Hơn nữa tuyệt đối chăm chỉ hơn em!"

"Ha ha." Lâm Khả Tụng nhét túi lớn kia vào ngăn kéo khóa kĩ.

"Em không tin, vậy đến nhà nh xem thử đi."

"Em có thói xấu nhìn xem người ta có giặt đồ lót hay không à?"

"Anh nghĩ em rất muốn xem đấy." Tống ý Nhiên tỏ vẻ "chẳng lẽ không phải vậy".

Lâm Khả Tụng vừa bực mình vừa buồn cười, giống như quay lại thời học sinh châm chọc lẫn nhau. Lúc đó cô và Tống Ý Nhiên có lẽ qua tám trăm năm cũng không thay đổi.

"Anh mệt, ngủ ở chỗ này của em một lát."

Nói xong, Tống Ý Nhiên lên giường của Lâm Khả Tụng, nhân tiện cuốn chăn. Tư thế kia giống như phòng của Lâm Khả Tụng là nhà của anh vậy.

"Này, anh ngủ trong này, em phải ngủ đâu?" lâm Khả tụng tức giận đẩy đẩy vai anh.

Tống Ý Nhiên không biết xấu hổ vỗ vỗ sau lưng.

"Ngủ đi ngủ đi! Ngủ chết anh!" Lâm Khả Tụng trở lại cạnh vali, mở ngăn kéo, lấy ra một cái laptop.

Đó là điều học được mà cô tâm đắc khi ở bên Giang Thiên Phàm.

Tống ý Nhiên đứa lưng về cô dùng giọng nói mang theo chút buồn ngủ nói: "Khi cuộc thi kết thúc... em cùng học bài với anh đi."

Lâm Khả Tụng nghiêng mặt qua, nhìn cái gáy lộ ra ngoài chăn của Tống Ý Nhiên, có chút cô đơn.

Nên nếu em không ở bên anh, anh cũng sẽ cô quạnh.

"ừ."

Lúc này, ngoài của vang lên giọng nói của Lâm Tiểu Tuyết: "Chị họ! Có chuyển phát của chị!"

"Chuyển phát của chị?" Lâm Khả Tụng bắt đầu nghi ngờ.

Không lẽ ba mẹ gửi gì tới? Nhưng nếu là họ, nên chọn vận tải biển chứ không phải chuyển phát... Phí chuyên chở mắc hơn kí gửi nhiều...

Vừa mở cửa, ánh mắt Lâm Tiểu Tuyết liến xuyên vào bên trong. Khi cô ta thấy Tống Ý Nhiên nằm trên giường của Lâm Khả Tụng, sắc mặt rất khó coi.

"Chuyển phát đâu?"

"Dưới lầu."

Giọng điệu của Lâm Tiểu Tuyết không còn thân mật như khi ăn cơm.

Lâm Khả Tụng mặc kệ cô ta, trực tiếp xuống lầu kí nhận chuyển phát. Địa chỉ viết bằng tiếng anh, chữ viết rất xa lạ, xem xét cẩn thận lại là địa chỉ biệt thự của Giang Thiên Phàm.

Anh lại gửi đồ cho mình.

Là gì đây?

Cảm giác không thể khống chế trái tim lại tập kích lần nữa. Giống như Giang Thiên Phàm đang ở cạnh cô.

Cô lấy dao, mở hộp giấy ra, bên trong là một hộp giấy.

Mở hộp giấy ra, bên trong là sô cô la tự làm!

Trên sô cô là, bày một đóa tường vi trắng. Lâm Khả Tụng nhặt lên, mới phát hiện dường như đó là hoa thường xuân trong sân của Giang Thiên Phàm!