Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 47: Cuộc chiến vị giác




Anh đi tới mép bàn ăn, hình như là vì hơi cảm nhận được sự có mặt của Lâm Khả tụng, khẽ nghiêng người về phía cô.

Giây phút ấy, Lâm Khả Tụng như ngừng thở.

Tầm mắt Giang Thiên Phàm vừa vặn ngang với cô, nhưng ngũ quan tuấn mỹ  của anh lại gần sát như vậy, thật sự nổi bật.

Anh đặt đĩa xuống, đó lại là hồ lô đường (mứt quả ghim thành xâu) xếp thành tam giác.

Tất cả những món ăn này, đều là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng tận mắt chứng kiến quá trình Giang Thiên Phàm làm.

Chỉ là lần đó, cô uống tám chén canh bạc hà cải trắng, đừng nói món chính, ngay cả món khai vị cô cũng không nếm đến.

Giang Thiên Phàm không hề nói gì, ngồi đối diện với cô.

Ánh nắng êm ái rơi vào trên mặt của anh, giống như tất cả hờ hững cùng lạnh lẽo vào giây phút này bỗng tan rã.

Lâm Khả Tụng cầm thìa lên, cẩn thận từng li từng tí múc một viên đưa vào trong miệng.

Vị ngọt, vị chua, có chút chát, những thứ này là vị của vỏ bọc đường và sơn tra. Khi Caramen nguyên chất tan ra ở đầu lưỡi thì suy nghĩ phút chốc cũng như phá kén bay ra.

Rõ ràng có chín viên mứt quả, đối với cô mà nói lại giống như chỉ ăn một quả.

Mùi vị giống nhau như đúc, giống như vận mệnh luân hồi.

Khi cô để xiên xuống, đối diện với vẻ mặt như cũ của Giang Thiên Phàm.

"Tôi nghĩ là lần này chính là bài kiểm tra của anh cho tôi."

Lâm Khả Tụng nhìn lên mặt Giang Thiên Phàm, trước kia cô từng cảm thấy anh tựa như sườn treo vách đứng, bình thường khát vọng mà không thể đụng.

Mà nay, anh lại đang gần cô như vậy, mặc dù mặt không chút thay đổi, lại có phong thái khác.

"Vậy em nếm được cái gì? Hoặc là nghĩ tới cái gì?" Giang Thiên Phàm nhàn nhạt hỏi.

"Thật ra thì lần đầu tiên khi tôi ở bếp sau xem anh làm chim cút gan ngỗng, nó thực sự ngon ngoài dự đoán, rốt cuộc anh đã chan thêm nước dùng gì. Hôm nay, tôi ăn vào, mới hiểu được đó vốn không phải nước dùng gì... Mà là nước táo."

"Nếu như là em của ba tháng trước, chưa chắc có thể nếm ra đây là nước táo. Em đã thuần thục hơn, Khả Tụng."

"Sau đó...Tôi bắt đầu suy tư xem rốt cuộc anh làm như thế nào để đưa kem vào trong sơn tra. Việc này cần sự khéo léo rất lớn, nếu như hơi nhiều, vị bơ làm hư sự cân bằng của vị trái cây và vỏ bọc đường. Nếu như ít đi, vị chát của sơn tra sẽ chiếm địa vị chủ đạo."

"Sự cân bằng này cũng không phải một lần là xong, cần không ngừng nếm thử. Nhưng là hôm nay, em chỉ cần cảm thụ mùi vị thôi."

Lâm Khả Tụng lại múc một viên kẹo hồ lô, bỏ vào trong miệng, ánh mắt híp lại.

Ánh nắng ấm áp, đối diện là nam thần đẹp mắt, vị ngọt trong miệng mang theo chút vị chua của mứt quả, cuộc sống hình như không thể nào hoàn mỹ hơn rồi.

"Em đã từng nói, Hồ Lô Đường mang hương vị thầm mến."

"Nếu như mỗi một lần thầm mến đều là mùi vị như vậy, tôi chỉ hi vọng mình vĩnh viễn không cần tỉnh lại." Lâm Khả Tụng nâng bả vai lên, nở nụ cười.

Rất ít khi cô cười như vậy trước mặt Giang Thiên Phàm.

"Vậy hãy nhớ tất cả những mùi vị mà giờ phút này em nếm được. Nhớ được cảm xúc lúc này. Mang theo cảm xúc này đi đối mặt tất cả đối thủ hay vấn đề. Còn có điểm quan trọng nhất, mặc dù em là học sinh của tôi, nhưng không cần thử biến thành tôi."

"Như vậy tôi nên biến thành như thế nào?" Lâm Khả Tụng hỏi.

Cô đối với anh đâu chỉ có kính sợ mà thôi.

Nhiều khi, cô cảm thấy mình giống như xuyên qua tầng mây mù, cuối cùng cũng nhìn thấu hồ nước trong đôi mắt anh.

"Trở thành Lâm Khả Tụng. Còn nhớ rõ tôi nói tôi thích em không?"

Giọng nói của anh nhàn nhạt, giống như nước chảy vào trong ly, một vòng xoáy nho nhỏ, nổi lên rung động không giống bình thường.

""Vâng." Lâm Khả Tụng khẩn trương lên. Anh muốn nói gì? Anh muốn hỏi điều gì?

"Suy nghĩ của em rối loạn. Cho nên tạm thời quên mất nó."

Giang Thiên Phàm khẽ rũ mắt xuống, ánh nắng đan xen trên khuôn mặt anh.

Chỉ là vào giờ khắc ấy, lòng Lâm Khả Tụng như bị kim đâm, nhanh chóng buộc chặt, đau đớn lặng yên không một tiếng động lan tràn ra.

"Bởi vì đây không phải lựa chọn, cũng không phải là dựa vào việc ở chung một chỗ với một người tới quên mất một người khác."

Giang Thiên Phàm vẫn rất thấu đáo.

"Tôi sẽ một mực ở phía sau em. Cho nên dù xảy ra chuyện gì, cũng không cần sợ."

Lâm Khả Tụng khẽ nhếch đôi môi.

Thật ra thì những lời này, thắng được một ngàn mốt vạn lần "Tôi thích em".

Lúc đó, cô hi vọng, bữa trưa hôm nay, vĩnh viễn sẽ không kết thúc.

Trở thành Lâm Khả Tụng...... Rốt cuộc như thế nào mình mới là người mà mình muốn trở thành?

Khi "Bậc thầy xuất sắc" chính thức bắt đầu, Uỷ hội cuộc so tài phái xe riêng đến trước biệt thự của Giang Thiên Phàm đón Lâm Khả tụng đi.

Sáu giờ sáng, cô và Giang Thiên Phàm ngồi ở trước bàn ăn kiểu Trung Hoa ăn sáng, Meire ở một bên đọc tin tức quan trọng hôm nay, Nina thì chờ ngay sau lưng Giang Thiên Phàm.

Không hề khác gì với ba tháng trước.

"Giang tiên sinh, thời gian sắp tới." Nhân viên Uỷ hội cuộc so tài phái tới nhắc nhở.

Giang Thiên Phàm để đũa xuống, không nhanh không chậm lau miệng, đứng lên, đi về phía cửa.

Lâm Khả Tụng theo phía sau anh, đi tới trước cửa, nhìn thấy chiếc xe ba tháng trước đã đưa cô đến đây.

Cảnh tượng như vậy, khiến cho cô cảm thấy thời gian đã qua rất lâu.

"Đi đi."

Giang Thiên Phàm đưa tiễn đơn giản vượt ra ngoài suy nghĩ và dự đoán của Lâm Khả tụng. Cô cho là anh sẽ dặn dò cô cần bình tĩnh ứng đối tất cả, hoặc là ở trên kỹ xảo nấu nướng nên chú ý một ít gì đó. Nhưng biểu hiện của anh đơn giản giống như là đưa cô đi chuyến du lịch một ngày đến Newyork.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, đây mới là Giang Thiên Phàm.

Anh không lề mề chậm chạp vì những chi tiết nhỏ. Anh muốn dạy cô hay muốn nói với cô những gì, trong vòng ba tháng, đã cũng nói với cô rồi.

"Gặp lại sau, Giang tiên sinh."

Lâm Khả Tụng cúi đầu, ngồi vào trong xe.

Ba tháng hướng dẫn kết thúc. Cô sắp trở lại chỗ chú. Trong lúc ở nơi này, cô có thể gặp mặt được người hướng dẫn và nhận được sự chỉ dạy, nhưng trong quá trình trận đấu thì việc đó bị cấm.

Hành lý được đưa vào buồng sau xe, tiếng rơi của vật nặng phía sau lưng giống như chặt đứt thần kinh của cô.

Cô quay đầu, nhìn dáng vẻ hai tay Giang Thiên Phàm chống  gậy dò đường đứng ở cửa, chợt có một dự cảm.

Dù cho cô tự đi tới chỗ nào, người đàn ông này cũng sẽ nhìn cô.

"Đây là □□ mới." Lái xe nam cười liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, "Cô rất hồi hộp sao?"

"Mặc dù người hướng dẫn của tôi hi vọng tôi hưởng thụ quá trình này, nhưng tôi vẫn nhịn không được sự khẩn trương." Lâm Khả Tụng ngượng ngùng nói.

"Ha ha, Giang tiên sinh đúng là một người không màn danh lợi. Anh ấy sẽ không giống những người khác vì một chút xíu ca ngợi mà phí hết tâm tư, nhưng mỗi một lần chỉ cần anh ấy đưa ra một món ăn mới, sẽ tự nhiên làm cho người ta chạy theo như vịt. Chỉ là, trong ngành nghề này, cũng nhất định có không ít người hi vọng nhìn thấy anh ấy từ trên đám mây rớt xuống, lòng ghen tỵ luôn đáng sợ như vậy."

Tay Lâm Khả Tụng nắm chặt thành quả đấm, "Nếu như mà tôi thất bại, sẽ làm mất mặt anh ấy sao?"

"Ha ha, đừng lo lắng. Cô chỉ cần cố hết sức, đừng đứng cuối cùng là được. Nếu có người bởi vì cô thất bại mà công kích anh ấy, như vậy nhất định sẽ càng nhiều người đứng lên bảo vệ cho anh ấy. Mắt của anh ấy không nhìn thấy, nếu để anh ấy dạy như những bậc thầy khác là chuyện không công bằng."

Lâm Khả Tụng há miệng, câu nói kế tiếp vẫn không nói ra.

Danh dự của cô, đã gắn với Giang Thiên Phàm.

Xe rời đi khỏi khu biệt thự yên tĩnh, lái về phía nội thành.

Bọn họ đi tới hội trường tổ chức "Bậc thầy xuất sắc", khách sạn Reid Vinson.

Lâm Khả Tụng nhận được bảng tên của mình. Cô quay nó về phía người mình, đi vào thang máy.

"Này! Khả Tụng! Không nghĩ tới lại gặp cô ở chỗ này!"

"Bruce! Là anh!" Thấy gương mặt quen thuộc, trong lòng Lâm Khả Tụng cũng an ổn rất nhiều.

Bruce cười ha ha, nói với Lâm Khả Tụng: "Ông nội của tôi và Belle phu nhân sẽ đến cổ vũ cho tôi. Còn cô, Khả Tụng?"

Lâm Khả Tụng ngây ngẩn cả người, cô cúi đầu xuống cười cười: "Người thân của tôi chỉ có chú mà thôi. Chú ấy là đầu bếp chính nhà ăn một nhà người Hoa, bình thường rất bận, cho nên..."

Còn có Lâm Tiểu Tuyết, chỉ là nàng không cho là cô em họ này sẽ đến cổ vũ cho mình.

"Không sao, tôi biết một người nhất định sẽ tới." Bruce vỗ vỗ vai Lâm Khả Tụng, nháy mắt mấy cái.

"Ai vậy?"

"Bí mật."

Thang máy đến quán rượu tầng cao nhất. Nhân viên làm việc dẫn họ tới cửa một hội trường.

Khi cánh cửa lớn của hội trường bị mở ra, bỗng nhiên Lâm Khả Tụng cảm thấy khẩn trương.

Ánh đèn sáng ngời, người xem vỗ tay,tất cả những thứ này đều khiến Lâm Khả Tụng khó thích ứng.

Đây là một hội trường dùng để diễn giảng cải tạo thành hội trường tranh tài. Giữa hội trường là mười bàn dài riêng rẽ.

Trên bàn để dao, thớt, phía dưới còn có lò nướng đi kèm.

Hội trường có khán đài bao quanh, điều này làm cho Lâm Khả Tụng nghĩ tới phòng học lúc đại học xếp theo hình bậc thang.

Tuyển thủ dự thi lần lượt được giới thiệu, âm thanh vỗ tay cũng liên tiếp, nhiệt tình của các khán giả hết sức dâng cao.

Lâm Khả Tụng ngắm nhìn bốn phía, chợt có một cảm giác mê mang không rõ ràng mình đang ở nơi đâu.

Thậm chí ánh đèn trên đầu cũng khiến cô chói mắt.

Cô giơ tay lên, ngăn ở trước mắt, dường như trần nhà đang sập xuống.

"Khả Tụng! Khả Tụng! Mỗi một bàn làm việc đều có tên người dự thi! Tìm tên cô đi!" Bruce ở chỗ không xa nhỏ giọng nhắc nhở cô.

Lúc này Lâm Khả Tụng mới hồi hồn, cô tìm thấy tên mình ở hàng cuối cùng, sau đó đến đứng trước bàn của mình.

Lúc này cô mới phát hiện, trừ đồ dùng nhà bếp cơ bản ở ngoài, trên bàn làm việc còn để một máy tính bảng.

Cô hít một hơi, điều chỉnh hô hấp của mình, nghiêng mặt sang bên chờ đợi, vậy mà lại phát hiện trên khán đài có người chợt kéo ra tấm băng rôn màu đỏ.

Mấy chữ Trung Quốc bắt mắt lọt vào mắt Lâm Khả Tụng: Khả Tụng, cố gắng lên!

Cô sợ ngây người, thì ra là chú và các bạn của ông ấy!

Vẻ mặt xem ra vô cùng hưng phấn, không ngừng đưa ngón tay cái với Lâm Khả Tụng.

Cô biết, trường hợp như vậy lên trên ti vi nhất định sẽ có chút tức cười, nhưng lúc này cô lại cảm thấy cảm động.

Mà càng làm cho cô không tưởng tượng được là, ngồi ở bên cạnh chú lại là Tống Ý Nhiên.

Tư thế ngồi của anh thật ưu nhã, chân trái gác ở trên đầu gối phải, mười ngón tay đan xen, lười biếng khoác lên trên đùi.

Mặc dù cách rất xa, cô cũng nhìn ra được anh đang cười.

Nếu như là bình thường, người này nhất định sẽ cảm thấy ngồi ở bên cạnh biểu ngữ rất mất thể diện, giống như là người ái mộ mất lý trí vậy.

Nhưng giờ phút này, anh giống như người canh gác cho cô, lạnh nhạt tự nhiên mà nhìn cô.

Cho tới nay, đều là cô lặng lẽ nhìn anh như thế, dù cho anh làm gì, dù cho bên cạnh anh là ai.

Hôm nay, cuối cùng cô cũng có cảm giác được đứng ở vị trí của anh.

Đó là một cảm giác choáng váng  kỳ diệu.

Chợt vang lên tiếng báo hiệu.

Sự chú ý của mọi người tập trung về phía bàn trên cùng.

MC Anna Lệ Tư của "Món ăn ngon New York" mặc váy liền màu bạc, ưu nhã lại hấp dẫn nháy mắt về phía các nhiếp ảnh.

Cô ấy hắng giọng một cái, hội trường chợt yên tĩnh lại.

"Buổi sáng tốt lành, các tiên sinh, các nữ sĩ cùng với các vị tuyển thủ dự thi  tâm tình thấp thỏm thân mến! Hoan nghênh mọi người đến với cuộc thi "Bậc thầy xuất sắc" do tạp chí "Mỹ thực gia" về các thức ăn ngon cùng với "Món ăn ngon New York" chúng tôi đồng tổ chức.

Anna Lệ Tư ngừng lại, dùng ánh mắt cao thâm nhìn về phía tất cả tuyển thủ dự thi, tiếp theo ngẩng đầu lên nhìn về phía người xem chung quanh, nói năng có khí phách: "Nếu như trong mọi người có ai cho là đây chỉ là một trận đấu lợi dụng danh tiếng của bậc thầy Mễ Lâm, thậm chí cho ràng đã có kịch bản như tiết mục truyền hình, tôi chỉ có thể nói các người đã mười phần sai. Cửa chính ở bên kia, nếu như muốn rời đi, tôi sẽ không ngăn cản. Dĩ nhiên, phí vào cửa đã thu không trả lại."

Lâm Khả Tụng tò mò. Trước đây, cô cũng cho rằng đât thật ra thì chính là một cuộc tiết mục ti vi.

"Bậc thầy xuất sắc" là tuyệt đối chuyên nghiệp. Loại chuyên nghiệp này không chỉ có thể hiện ở các bàn nấu ăn trước mặt các vị là hoàn toàn do các nhà hàng cao cấp phối trí, cũng bao gồm Giám Khảo của cuộc tranh tài này là do mười hai vị nhân sĩ chuyên nghiệp tạo thành. Dĩ nhiên, Chủ Tịch Ban Giám Khảo là chủ biên Winston tiên sinh, người có quyền uy lớn nhất của tạp chí "Mỹ thực gia"!"

Vừa dứt lời, Winston vô tình đi đến bên người Anna Lệ Tư.

Trên mặt của ông không còn là nụ cười hòa ái trong buổi sơ khảo hôm đó, mà có vẻ nghiêm túc mà lạnh khốc.

"Tôi tin rằng, trong những tuyển thủ dự thi hôm nay cũng có người từng bị tôi nhận xét rằng ‘không muốn gặp lại cô/anh’ hoặc là ‘cô/anh không phải người thích hợp với thức ăn ngon’... Chỉ là, đánh giá như vậy chỉ tồn tại ở quá khứ, tôi hi vọng các bạn có thể thay đổi quan niệm của tôi! Tôi là một giám khảo nghiêm khắc, một món ăn, chỉ có bề ngoài tốt là không thể nào chinh phục tôi. Hãy thể hiện hoàn toàn khả năng phân tích đồ ăn, cùng  năng lực và kỹ xảo nấu nướng, là yêu cầu duy nhất của tôi đối với các bạn trong cuộc tranh tài này!"

Lâm Khả Tụng không hiểu sao lại khẩn trương hơn, không chỉ có như thế, ngay cả người xem cũng an tĩnh lại.

Tiếp theo được giới thiệu ra sân bao gồm Chủ tịch Hiệp hội Ẩm thực Davy, Nhà giám định thức ăn Luke, Bronte phu nhân chủ khách sạn 6 sao, khi Anna Lệ Tư đọc lên cái tên "Hàn Bân" thật sự làm cho Lâm Khả Tụng cũng khẽ kinh ngạc.

Trong danh sách ban giám khảo còn bao gồm đầu bếp chính nhà hàng Mexico, đầu bếp chính nhà hàng Hàn Quốc, đầu bếp chính nhà hàng Nhật Bản thậm chí còn có bậc thầy Hồng Bồi đến từ châu Úc.

Đây đúng là ban giám khảo chuyên nghiệp đến làm cho người ta nhìn mà sợ.

"Mỗi một vị tuyển thủ dự thi đều bị yêu cầu chuẩn bị bữa ăn cho mười hai người. Từng bán giám khảo chấm điểm cho các bạn, mười điểm là tối đa. Uỷ hội cuộc so tài phải chọn một người cho điểm cao nhất và một người cho điểm thấp nhất, lấy chia đều chia ra làm điểm cho tuyển thủ dự thi. Trong quá trình diễn ra trận đấu sẽ không có bất kỳ một vị tuyển thủ bị loại bỏ, ai tích luỹ được nhiều điểm thì người đó thắng. Vì bảo đảm ban giám khảo chấm điểm công bằng, bọn họ không ngồi xem quá trình diễn ra trận đấu, mà là ngồi ở độc lập ở bên trong một phòng, không nị người khác quấy nhiễu đối với việc đưa ra đánh giá riêng cho sản phẩm. Tác phẩm dự thi chỉ có đánh số không có ký tên. Ngoài ra, tất cả người hướng dẫn của tuyển thủ dự thi sẽ không được mời trở thành giám khảo. Cho nên người xem cùng với những đồng nghiệp trong giới ẩm thực không cần vì những bậc thầy này không xuất hiện trong ban giám khảo mà cảm thấy tiếc nuối. Bởi vì rất có thể đại biểu của bọn họ làm sẽ do này mười người dự thi đặc biệt thể hiện trước các bạn!"

Anna Lệ Tư hết sức nghiêm túc giải thích quy tắc của trận đấu.

Mới vừa rồi còn mặt nghiêm túc, bây giờ Chủ biên Winston chậm rãi lộ ra một nụ cười, giống như những lời nói lạnh lùng vừa rồi chỉ là một trò đùa quái đản.

"Nhưng hôm nay các bạn sẽ không dùng đến bất kỳ đồ ăn. Bởi vì cuộc so tài thứ nhất của "Bậc thầy xuất sắc" không phải kiểm tra tài nấu nướng của các bạn, mà là vị giác." Chủ biên Winston cười nhìn về phía tất cả người dự thi.

Không có bất kỳ người nào lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngược lại trên khán đài nghị luận ầm ĩ.

Lâm Khả Tụng nhớ lại tám chén canh Bạc Hà cải trắng.

Giang Thiên Phàm gần như dùng một phần ba thời gian để hướng dẫn nàng tìm hiểu về mùi vị khi các nguyên liệu nấu ăn khác biệt hoà trộn lẫn nhau.

"Chúng ta cũng biết, phẩm tửu sư(người phẩm rượu) có thể bằng vào một hớp nhỏ nếm thử mà có thể phân biệt ra nơi làm ra, năm, tính chất rượu vang đỏ. Văn Hương sư(người nghiên cứu các mùi hương) cũng chỉ là ngửi một cái là có thể cảm nhận được trong nước hoa trung hương liệu gì thậm chí biết cả tỉ trọng. Cũng giống như vậy, một vị bậc thầy nấu nướng chỉ cần nếm một chút thức ăn, cũng có thể phân biệt xuất xứ nguyên liệu nấu ăn thậm chí là quá trình cùng thời gian nấu nướng. Dĩ nhiên, hôm nay yêu cầu của chúng ta cũng không cao như vậy. Trên mặt bàn của các thí sinh dự thi có các loại thức uống, ăn thử và phân tích các nguyên liệu có được, dùng máy tính bảng để liệt kê, hệ thống sẽ tự động trả lại đáp án. Cuộc tranh tài này chỉ dài có 30 phút."

Lúc này, có nhân viên làm việc đẩy xe đẩy đi tới trước mặt bọn họ, bưng những loại thức ăn đa dạng bao gồm nước trái cây, bánh pút-đing, bánh ngọt,  đồ nướng đặt lên bàn của các thí sinh.

Anna Lise có ý tốt nhắc nhở mọi người: "Xin mọi người ngàn vạn lần nhớ kỹ, mỗi một loại thực vật được dùng hay nguyên liệu nấu ăn đều phải trả lời chính xác. Cho dù là muối hoặc là nước các loại là nguyên liệu nấu ăn đương nhiên, cũng đừng quên điền vào. Bất kỳ tình huống đáp án đánh sai hoặc là sai đáp án đều không thể coi là làm chính xác. Máy vi tính của chúng ta sẽ chấm điểm chính xác cho các bạn. Nói cách khác, trong thời gian có hạn các bạn đáp đúng càng nhiều, điểm sẽ càng cao."

Lâm Khả tụng nhìn toàn bộ thức ăn, hoàn toàn có cảm giác hoa cả mắt. Những thực vật này, coi như chỉ ăn một ngụm nhỏ là có thể phân biệt ra tất cả thực tài, nửa giờ cũng có thể khiến người ăn quá no. Huống chi có thể giống như Giang Thiên Phàm chỉ ăn một miếng liền hoàn toàn nhìn rõ tất cả thì...  Căn bản không tồn tại thôi.

Lâm Khả Tụng nghiêng mặt sang bên, nhìn thấy Bruce lộ ra vẻ mặt khổ não. Lần trước phân biệt đồ uống ma quỷ  do Montgomery làm ra, Lâm Khả tụng cũng thắng anh ta, không biết hai tháng đã qua, anh ta có tiến bộ hay không.

Lâm Khả tụng vốn cho là người dự thi đại đa số đều là người Mỹ, nhưng không nghĩ đến trừ Bruce ra, còn có người Pháp, người Ý, người Mexico, người Hy Lạp, người Ghi-nê. Mọi người màu da khác nhau, phong cách hành động cũng khác nhau rất lớn.

Anna Lise giơ tay lên, cười với mọi người, nói: "Lúc tôi dùng nĩa gõ ly rượu thì chính là lúc bắt đầu tranh tài."

Cả hội trường đột nhiên an tĩnh lại, yên lặng như tờ.

Lâm Khả Tụng cùng những người dự thi khác thì đã nắm ở cái muỗng cùng nĩa, cúi đầu xuống chờ đợi giây phút bắt đầu.

Trái tim của cô đập dồn dập.

Trong lòng cô không khỏi sợ hãi, bởi vì cô không biết vị giác của mình có còn nhạy cảm như thời gian ở bên cạnh Giang Thiên Phàm.

Âm thanh báo hiệu vang lên.

Tất cả người xem yên tĩnh lại, nín thở trầm ngâm nhìn về phía mười người dự thi.

Tất cả mọi người xung quang Lâm Khả Tụng đều cúi người, bắt đầu thưởng thức thức ăn.

Lâm Khả Tụng đã nhân thời gian Anna Lệ Tư giới thiệu quy tắc tranh tài mà quan sát trên các món ăn trên mặt bàn. Cô biết mình không thể lãng phí thời gian lên các món ăn phức tạp, ví dụ như món Tháp cà chua trước mặt, bên trong chắc chắn rất phong phú, muốn phân biệt được tuyệt đối không dễ.

Cho nên món đầu tiên cô lựa chọn là bánh pút-đing sữa tươi cách đó không xa. Đầu tiên đưa thìa cắt từ trên cao xuống đáy, bảo đảm tất cả mùi vị đều nằm bên trong thìa, Lâm Khả tụng đưa nó ngậm vào trong miệng, một tầng một tầng tách mùi, trong đó: sữa tươi, trứng gà, đường cát, đạm bơ, kẹo đường, việt quất, bách hương quả...... Đợi chút, mùi thơm đặc biệt này là cái gì?

Lâm Khả tụng nhíu mày trong đầu suy tư.

Là hương thơm của lúa mạch! Chính xác là mùi hương của lúa mạch!

Chỉ cần sơ ý một chút sẽ coi thường mùi thơm này.

Trong lòng Lâm Khả Tụng thầm toát mồ hôi lạnh. Cho dù là bánh pút-đing sữa tươi đơn giản nhất trong cũng cất giấu bẫy rập như vậy sao?

Cô lại ăn hai muỗng, xác định không có mùi vị mới khác mới chọn đáp án trên máy tính bảng.

Khi thông báo trả lời chính xác xuất hiện, cuối cùng cô thở ra một hơi. Nhưng là cô kinh ngạc phát hiện, mình xếp thứ sáu trong mười người. Nói cách khác trong thời gian ngắn như vậy đã có năm người phân biệt ra được nguyên liệu của một món ăn.

Cô không thể tiếp tục lo được lo mất, do do dự dự, nếu không cuộc so tài thứ nhất sẽ là bất lợi.

Giang Thiên Phàm nói qua, cô có vị giác cao siêu.

Cô lựa chọn tin tưởng đánh giá của Giang Thiên Phàm đối với mình, cô quyết định phải tin tưởng mình.

Tiếp tục đến donut, đây là một trong những điểm tâm đang lưu hành rộng rãi nhất, nó dùng nguyên liệu dù nhiều hơn nữa cũng không thể phức tạp  ngang món thịt bò bít tết.

Lâm Khả Tụng dùng mười lăm giây nếm được nguyên liệu, khi cô điền hết đáp án, phát hiện mình đã lên đến vị thứ năm.