Đường Huệ có lẽ cũng ý thức được là mình còn một đứa con gái phía sau, vội vàng quay đầu lại đợi nàng. Vừa thấy bà quay lại, Đường Nghiên liền vội vàng rút tay nàng ra khỏi tay cô Kỷ, nhanh chóng đút vào túi, sợ bị nhìn ra cái gì, nhưng có lẽ chỉ có nàng cảm thấy sự tội lỗi. Kỷ Du Thanh bị động tác bất thình lình của nàng làm cho giật mình còn có chút bối rối cùng băn khoăn. "Nghiên Nghiên, Du Thanh, nhanh lên, đứa nhỏ này quá nghịch ngợm." Đường Huệ có chút xấu hổ nói. Đường Nghiên và Kỷ Du Thanh cùng bước nhanh hơn về phía trước, hai tay Đường nghiên trong túi áo nắm chặt, trong lòng phập phồng, rốt cục cũng đi đến trước mặt Đường Huệ. Bà định đưa tay sờ đâu Đường Nghiên, nàng theo bản năng né tránh như phản xạ có điều kiện, nhất thời trên mặt Đường Huệ biểu cảm có chút xấu hổ. "Cảm giác như con đã cao lên không ít." Đường Nghiên mặt vô biểu tình nói như tạt một gáo nước lạnh vào bà " con mười tám rồi, sẽ không lớn được nữa." Đường Huệ thu tay lại, cười xấu hổ nói: " có thể lâu không gặp nên có chút ảo giác, con sẽ không trách mẹ lâu rồi mới đến thăm con chứ?" Đường Nghiên quay đầu lại nhìn thẳng vào bà, trong lời nói có chút oán hận: "Không phải từ nhỏ con đã sống như vậy sao?" Mỗi năm gặp nhau một lần là nhiều, có khi đến cả hai ba năm mới gặp. Một câu nói làm Đường Huệ vô cùng khó xử, Kỷ Du Thanh phải đứng ra giảng hòa: "Được rồi, bên ngoài lạnh lắm, chúng ta nhanh lên xe đi, sau đó tìm một nhà hàng để ăn trưa." Kỷ Du Thanh vỗ vỗ vai Đường Nghiên, Đường Nghiên trở nên ngoan ngoãn mở cửa ngồi vào xe, Đường Huệ mang theo đứa nhỏ ngồi vào ghế sau. Sau khi mọi người lên xe, Kỷ Du Thanh khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi đậu xe sân bay, bầu không khí trong xe rơi vào trạng thái xấu hổ. Kỷ Du Thanh lén nhìn Đường Nghiên, thấy nàng từ nãy vẫn nhìn ra ngoài cửa kính không nhúc nhích, mắt cũng không chớp, không biết suy nghĩ cái gì, nhưng rõ ràng trong lòng đứa nhỏ này đang trách mẹ mình. Nhưng Kỷ Du Thanh biết tất cả những chuyện đã sảy ra tạo nên kết quả ngày hôm nay, cô cũng không thể trốn tránh trách nhiện, chị Đường Huệ, Nghiên Nghiên đều vô tội, nếu phải trách một người thì.. Nghiên Nghiên nên trách cô Kỷ. "Du Thanh, bây giờ em vẫn sống ở chỗ cũ phải không?" Đường Huệ bắt chuyện với cô ấy. Kỷ Du Thanh đang lái xe liếc nhìn gương chiếu hậu, mỉm cười đáp: "Không, em đã chuyển đi từ lâu rồi, có chút tiền nên ổn định hơn." Đường Huệ gật đầu: " Rất tốt, có nhà riêng thì không cần phiêu bạt bên ngoài nữa." Trong xe lại yên tĩnh trở lại. Một lúc sau, Kỷ Du Thanh mới chủ động mở miệng, trong lời nói có chút kiêu ngạo tự hào: "Thành tích ở trường của Nghiêm Nghiên rất tốt, dự kiến học kỳ này sẽ được học bổng."
"Thật sao?" Đường Huệ nghe xong vui mừng, " Nghiên Nghiên, rất giỏi."
Đường Nghiên không nói chuyện cũng không để ý đến bà, nàng hiện tại trong lòng đang rất bực bội, nàng hoàn toàn đã mất đi sự mong đợi hay niềm vui khi gặp bà lúc nhỏ thay vào đó nàng lại muốn biết bà ở đây bao lây, khi nào thì bà sẽ rời đi.
"Nghiên Nghiên rất giống chị, đều có thiên phú, lúc trước chị hằng năm cũng được học bổng còn gì." Kỷ Du Thanh cười nói "Đừng nói nữa, những chuyện xưa không giám nhớ lại, đúng rồi lần này chị có đem theo ít đặc sản, Đương Nghiên chắc lâu rồi cũng chưa được ăn."
"Ồ! Là cái kia sao, lúc đị học chị hay mang đến trường!" Kỷ Du Thanh có chút kích động, nói năng lộn xộn, trong khoảng thời gian ngắn chưa thể nghĩ ra tên.
"Đương nhiên, làm sao có thể quên được? Nhắc đến lúc chúng ta còn học, đồ ăn trong nhà ăn của Đại học Hoa Đô không phong phú như bây giờ, khẩu phần ăn hàng ngày cũng tương đối đơn giản. Thời gian đó đều phải dựa vào đồ ăn chị mang đến, mấy người trong ký túc đều muốn tranh đoạt chị. ... Đường Nghiên ngồi ở ghế phụ, nàng nhìn thoáng qua cô Kỷ, sau đó liếc nhìn gương chiếu hậu, bọn họ đang trò chuyện vui vẻ quan hệ rất tốt. Nàng làm như vậy, biểu hiện như vậy nhất định sẽ làm cho cô Kỷ khó xử, cho dù trong lòng có oán hận hay bất mãn cũng không nên thể hiện ra ngoài, nàng phải học việc không chế cảm xúc tuyệt đối không để cô Kỷ ở giữa phải khó xử. Nghĩ đến đây, Đường Nghiên cuối cùng cũng lấy hết can đảm chủ động nói: "Lần này mẹ định ở lại Hoa Đô bao lâu?" Đường Huệ giật mình, bà không ngờ rằng cuối cùng con gái cũng chịu nói chuyện với bà: " dài nhất cũng chỉ một tuần, em con Hiên Hiên rất nghich ngợm." "Ồ......"
Lúc này, Vương Nghi Hiên đang ngồi cạnh Đường Huệ đột nhiên đứng lên mở miệng gọi: "Chị, chị..." gọi thật vui vẻ. Đường Nghiên nghe xong trong lòng cảm giác rất lạ, nàng nghĩ không nên đem sự oán hận mẹ lên người đứa trẻ này, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đứa em cùng cha khác mẹ này. Trước khi gặp nhau nàng rất ghen tị với nó, thằng bé được ba mẹ yêu thương, kỳ thật tất cả những điều đó như xiềng xích tâm lí mà nàng tự làm ra cho mình. Nó vẫn là một đứa trẻ chưa đầy hai tuổi, ngây thơ đáng yêu, không rành thế sự, Đường Nghiên phát hiện hàng không có cách nào chán ghét thằng bé, thậm chí còn có chút thiện cảm. "Ai là chị gái con?" Đường Huệ kiên nhẫn cúi đầu hỏi thằng bé. Cậu bé đưa tay ra, không chút do dự chỉ vào chỗ ngồi của Đường Nghiên: "Đây là chị gái." Đường Nghiên có thể nhìn thấy tất cả những điều này từ gương chiếu hậu bên phải của xe, nàng đưa tay ra chạm vào đầu thằng bé "Ngoan~" Hành động của Đường Nghiên khiến Đường Huệ thả lòng và thoải mái hơn đôi chút. Bà đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra hai tháng trước, "Du Thanh, lần đó Đường Á Văn gây ra cho em không chút phiền toái, thật xin lỗi". "Không sao, không sao, em cũng ổn rồi." Kỷ Du Thanh vừa lái xe vừa nói. Đường Nghiên phản bác: "Không, tên khốn Đường Á Văn đó đã đánh cô Kỷ phải nhập viện, con sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta." Đường Huệ nghe xong cảm thấy rất có lỗi, "Sau sự việc đó, chị đã gọi điện về nhà nhưng không liên lạc được, họ không trả lời cuộc gọi của chị..." Kỷ Du Thanh vội vàng cười nói: "Không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi, hơn nữa, hiện tại em cũng ổn rồi, mọi người phải nhìn về phía trước." Đường Nghiên rất kính nể sự rộng lượng của cô Kỷ, nhưng nàng không thể quên chuyện này, không thể quên việc xấu mà Đường Á Văn gây ra. "Thật ra, cho dù lúc đó em có tống Đường Á Văn vào tù chị vẫn cho rằng việc em làm là đúng, thằng bé đó bị chị dâu tôi chiều chuộng coi trời bằng vung, từ nhỏ đã gây ra nhiều chuyện," Đường Huệ dừng một chút lại hỏi " việc đó em giải quyết thế nào, cứ như vậy tha cho nó à?" Nhắc đến chuyện này, Kỷ Du Thanh đột nhiên hạ giọng, không có chút tự tin nói: "Em lấy việc đổi hộ khẩu của Nghiên Nghiên làm điều kiện." Đường Huệ nghe xong vô cùng kinh ngạc, "em chuyển hộ khẩu đến nhà em?" Đường Nghiên quay đầu, cảm thấy bầu không khí trong xe không quá thích hợp.