Khi Kỷ Du Thanh và Đường Nghiên đến viện dưỡng lão, họ được biết rằng y tá đang đưa bà cụ đi dạo, hai người tìm một hồi mới thấy bóng dáng bà gần núi giả bên hồ nước, trông bà cụ tinh thần rất tốt sắc mặt hồng thuận, Kỷ Du Thanh bước nhanh hơn về phía bà, Đường Nghiên cũng chay nhanh đuổi theo cô "Mẹ, con cùng Nghiên Nghiên đến thăm mẹ" Kỷ Du Thanh nở nụ cười. "Cô Kỷ tới rồi" Y tá chào cô. "Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn đi học về rồi"bà cụ buông tay y tá ra, một mình loạng choạng tiến về phía trước, không ngờ lại vòng qua Kỷ Du Thanh tiến đến trước mặt Đường Nghiên, nói: " Đoàn Đoàn hôm nay muốn ăn cái gì, mẹ sẽ làm cho con." Đường Nghiên xấu hổ nhất thời ngơ ngác nhìn về phía cô Kỷ cầu cứu, Cô Kỷ trấn định gật gật đầu ý chỉ nàng cứ nói chuyện với bà không có việc gì. Trong lúc Đường Nghiên đóng vai Đoàn Đoàn nàng liếc mắt thấy cô Kỷ và y ta đang thấp giọng nói chuyện với nhau phía cây nhỏ cách họ một đoạn. "Gần đây tình trạng của mẹ tôi có ổn định không?" Kỷ Du Thanh đi thẳng vào vấn đề. "Mỗi ngày đều uống thuốc, nhưng bệnh này là vậy không thể khỏi hoàn toàn, chỉ có thể dựa vào thuốc để duy trì. Kỷ Du Thanh hiểu ý gật đầu: "Mỗi ngày uống thuốc đúng giờ là tốt rồi, có thể sống vui vẻ ngày nào hay ngày đó, sau này còn phải phiền đến cô và di Tần." "Không phiền, không phiền đây là việc chúng tôi nên làm. Chỉ là người già khi mắc bệnh này thật sự không thể làm gì được, là con cái nhìn thấy cũng không đành lòng, cô cũng vất vả rồi." Kỷ Vũ Tình mím môi sụt sịt cố gắng mỉm cười, không muốn lộ ra vẻ bi thương:"Cuộc sống của mẹ tôi trước đây không hề dễ dàng, tôi chỉ cố gắng hết sức để cho mẹ một môi trường tốt nhất mà thôi." "Cô là một người con hiếu thảo, bà Kỷ nhất định sẽ cảm nhận được." Kỷ Du Thanh liếc nhìn bên đó, thấy Đường Nghiên đang vui vẻ cùng bà lão, liền cười vui vẻ, " tôi không mong cầu gì khác, chỉ mong bà ấy có thể trải qua quãng thời gian còn lại ở đây vui vẻ bình yên. " Dù không còn nhận ra mình nhưng ít nhất Bà vẫn nhớ được biệt danh của cô và vẫn nghĩ đến cô như vậy là đủ rồi. Mọi người ở lại bên hồ một lúc, y tá nhìn nhắc nhở thời gian, nói đã đến lúc tập thể dục tập thể, cũng hỏi Kỷ Du thanh có muốn qua đó xem thử không, Kỷ Du Thanh vui vẻ đồng ý, gọi Đường Nghiên theo. Tập thể dục tập thể đúng là dành cho người già, các động tác tương đối đơn giản không quá lớn mạnh. Âm nhạc to nhịp nhàng. Khi họ vừa đến cửa phòng tập thể dục, mẹ của Kỷ Du Thanh đã nhảy múa và ồn ào muốn đi vào, y tá thiếu chút nữa đã không theo kịp. Đường Nghiên đi theo Kỷ Du Thanh, cười nói:"Giống như một đứa trẻ vậy." Kỷ Du Thanh khoanh tay cười nói: "Đúng vậy, đứa trẻ lớn tuổi." Có rất nhiều người già bắt đầu đến, cả nam lẫn nữ, với nhiều dáng vẻ khác nhau, nhưng họ đều trông giống nhau vì đều đã già, tóc ngắn mặc quần áo giống nhau, có vẻ như nghìn bài như một. Mẹ Kỷ Du Thanh đứng ở hàng xa nhất, mọi người đều nhìn nhau trật tự xếp hàng mỗi người cách nhau một khoảng để duỗi tay không chạm vào nhau. Ở nơi này bà không phải người đầu tiên mắc bệnh Alzheimer nhưng cũng không phải người cuối cùng.Khi mới bắt đầu nghe thấy tiếng nhạc, thực sự trong lòng Kỷ Du Thanh có chút lo lắng cho bà cụ sợ bà không làm được nhưng sự thực đã chứng minh, sự lo lắng của cô chỉ thừa.Bà cụ đứng đó và nhảy múa rất hăng hái, trông không khác gì một người già bình thường. Kỷ Du Thanh vẻ mặt vui vẻ liền lấy điện thoại di động từ trong túi ra quay video, cô muốn lưu lại khoảnh khắc đẹp đẽ như vậy. Đường Yên đứng ở phía sau Kỷ Du Thanh, liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, nói thật nàng còn chưa bao giờ nhìn thấy cô Kỷ cười như thế này, hoàn toàn khác với lúc cô đối mặt với nàng. Nhìn thấy vậy nàng cũng lấy điện thoại ra chụp lại hình ảnh cô Kỷ đang quay chụp bà cụ nhảy múa, chớp một cái chuẩn xác chụp được sườn mặt cô Kỷ vừa lòng hạ máy xuống, nàng cúi đầu chỉnh sửa ảnh. "Cuối tuần" Nàng chỉnh sửa ảnh xong đăng trong vòng bạn bè của mình đính kèm bức ảnh nàng vừa chụp. Làm xong nàng hài lòng nhét điện thoại vào túi, tiếp tục đứng bên cạnh cô Kỷ. Kỷ Du Thanh cứ vậy cầm điện thoại quay một đoạn video dài không thấy mệt mỏi đúng vậy, nếu Đường Yên không tận mắt nhìn thấy thì làm sao nàng có thể tưởng tượng được rằng, những người già bị bệnh đều có thể đoàn kết ở đây tập thể dục một cách có trật tự. Cảnh tượng này khiến nàng nhớ lại thời học tiểu học, mỗi ngày có mười lăm phút tập thể dục giữa giờ, người có tuổi cũng giống như những đứa trẻ đó năm đầu còn mắc lỗi nhưng cũng cố gắng tập để giống đại bộ phận mọi người. Những đứa trẻ đó hay người già ở đây thật dễ thương khi họ nghiêm túc làm việc gì đó. Cô y tá đang trò chuyện với Kỷ Du Thanh, miêu tả sinh động một ngày của bà lão trong bệnh viện, Đường Nghiên không thể nói được gì, vì vậy nàng lặng lẽ chờ đợi ở bên cạnh, quan sát, thỉnh thoảng cúi đầu kiểm tra điện thoại di động. Khoảnh khắc WeChat mà nàng đăng cách đây không lâu cũng nhận được một số bình luận. Hàn Sảng: [Không thể nào, Đường Nghiên, sao cậu lại có loại thưởng thức như vậy, cuối tuần còn tham gia khiêu vũ ở quảng trường.] Hạ Tử Hàm: [Đây là Viện dưỡng lão Thanh Sơn phải không? Đó là một nơi rất đắt tiền, nó được gọi là Viện điều dưỡng Money Shredder, mẹ của sếp của bố mình cũng ở chỗ này, Đường Nghiên cậu đến đó làm gì vậy?] Triệu Tiểu Vân: [Mình thấy cô Kỷ, hôm nay cô ấy tết bím tóc à, quá đáng yêu rồi.] Đường Nghiên đang cầm điện thoại, đang định trả lời thì nghe thấy cô Kỷ gọi mình. " Nghiên Nghiên, chúng ta đi ra ngoài đi." "A, vâng!" Đường Nghiên ngẩng đầu, vội vàng cất điện thoại đi. Hai người đi tới hành lang bên ngoài, Đường Nghiên nhịn không được hỏi: "Không..
xem có sao không ạ?" "Sắp xong rồi, đã đến giờ ăn trưa, sau đó cũng là lúc ngủ trưa, chúng ta cũng không cần mãi ở đây, cô đưa con đi ăn trưa" Kỷ Du Thanh nói."Vâng." Đường Nghiên ngoan ngoãn gật đầu. Ra khỏi phòng tập thể dục đi qua một con đường, một tòa nhà nhà hàng độc lập hiện ra trước mắt nàng. Đây là nơi dành riêng người nhà của các ông bà ở đây dùng bữa, bình thường cũng sẽ phục vụ cả nhân viên và bác sĩ ở viện. Kỷ Du Thanh dẫn Đường Nghiên đến nhà hàng trên tầng hai, trang trí sang trọng trang nhã,sạch sẽ. Một người phục vụ đi tới dẫn hai người ngồi cạnh cửa sổ, họ lần lượt lấy ra hai thực đơn. Đường Nghiên liếc nhìn thực đơn phía trên, chỉ riêng giá cả đã khiến cô choáng váng. Một món ăn thường thấy ở các nhà hàng bên ngoài mà ở đây lại đắt gấp mấy lần. Khi người phục vụ bước đi, Đường Nghiên vội nói nhỏ với cô Kỷ:"Đồ ăn ở đây đắt quá, chúng ta ra ngoài ăn đi." "Đắt là có lý do nguyên liệu nhà hàng này dùng đều là loại đắt tiền nhất, tươi ngon nhất, đầu bếp đều là sao Michelin ba sao", Kỷ Du Thanh không có ý định giải thích nhiều như vậy, vội vàng nói "nhìn xem con muốn ăn gì, đừng lo tiết kiệm tiền cho cô." Đường Nghiên mím môi, cúi đầu xem qua thực đơn, thầm nghĩ trong nhà hàng như thế này sẽ không có nhiều người đến ăn. Cuối cùng, sự nghèo đói thực sự đã hạn chế trí tưởng tượng của nàng, một lúc sau đến giờ ăn, Nhiều bác sĩ mặc áo blue trắng cùng đến, cả những người đàn ông mặc vest và phụ nữ khoác tay nhau. Nhà hàng dần trở nên tấp nập hơn, chỗ ngồi cũng được lấp kín. Dù sao Đường Nghiên nếm thử món ăn này cũng không khác gì những gì nàng thường ăn ở bên ngoài, có lẽ đó là điều mà những người như nàng không thể hiểu được, nhìn cô Kỷ ăn uống vui vẻ như vậy, Đường Nghiên biết khoảng cách giữa nàng và cô không chỉ nhỏ tí tẹo, nàng phải cố gắng hơn, cố gắng thoát khỏi những suy ghĩ nghèo khó ăn vào xương tủy nàng. Kỳ thật Kỷ Du Thanh cũng không nghĩ nhiều đến việc đưa nàng đi ăn cơm lần này, cô chỉ cảm thấy đã đến giờ ăn, viện dưỡng lão nằm gần núi, cho dù cô có vội về thành phố ăn cũng rất mất thời gian, cô sợ Đường Nghiên đói bụng, đứa nhỏ này gầy như vậy nếu gầy thêm nữa thì làm sao đây. Nào biết chỉ có một bữa ăn mà khiến nàng suy nghĩ lung tung đủ thứ như vậy. Đường Nghiên đang ăn, nàng không nhịn được hỏi: "Cô Kỷ, cô thường đến những nhà hàng như thế này nên cái gì cũng phải tốt nhất sao." Kỷ Du Thanh sửng sốt một chút, mặc dù cảm thấy câu hỏi này có chút khó hiểu, nhưng cô vẫn kiên nhẫn trả lời: "Không, có lúc cô bận công việc nên ăn bữa trưa do công ty đặt." Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Đường Nghiên, Kỷ Du Thanh không khỏi bật cười: "Cô bé ngốc nghếch đang nghĩ gì vậy? Cô Kỷ của con không phải từ bé đã được nuông chiều đâu, nếu cơm hay đồ ăn ở ven đường cô cũng có thể ăn được." Đường Nghiên gật đầu như đã hiểu, giống như bỗng nhiên từ sừng trâu chui ra mỉm cười nhìn cô, nheo mắt nói: "Con biết rồi!" "Sao tự nhiên con hỏi như vậy?" Đường Nghiên lắc đầu liên tục: "Không, không, con chỉ muốn biết khẩu vị của cô Kỷ như thế nào thôi ." "Khẩu vị như thế nào sao?" Kỷ Du Thanh một tay chống cằm, nhìn lên trần nhà như thể đang nghiêm túc suy nghĩ, suy nghĩ thật lâu, Đường Nghiên cũng đợi thật lâu. Cuối cùng, người ngồi đối diện đưa ra một câu trả lời mà Đường Nghiên hoàn toàn không ngờ tới. Cô cụp mắt xuống nhìn Đường Nghiên, dần dần nở nụ cười: " Cô thích đồ con làm nhất." "Thật... thật sao?" Đường Nghiên lắp bắp, trở tay không kịp, trong lòng sớm nhảy chồm chồm không thôi.