Đường Nghiên cúi đầu cười trộm, lời của cô Kỷ khiến nàng cảm thấy ấm áp từ đầu đến chân vào tận xương tủy.
Kỷ Du Thanh quay mặt qua chỗ khác yên lặng nuốt nước bọt, bầu không khí trong xe có chút xấu hổ, thậm chí cô còn vội vàng duỗi tay phải ra bật nhạc lên mới giảm bớt một chút.
Khi đèn đỏ chuyển sang xanh, cô nhả phanh, đạp ga vượt qua ngã tư, bàn tay cầm vô lăng của Kỷ Du Thanh toát mồ hôi, bỗng nhớ ra việc gì đó, " đúng rồi, hôm nay sẽ ăn tối ở ngoài".
Đường Nghiên sửng sốt một chút, sau đó vội vàng đáp: "...Được!"
Kỷ Du Thanh tiếp tục lái xe mắt nhìn phía trước, "Dì Trương, Trương Mễ Nhã, người mà con đã từng gặp trước đó, hôm nay dì ấy là người chủ trì."
"Con có nhớ, là mẹ của Tiêu Đậu Đậu." Đường Nghiên cười nói.
"Hôm nay là sinh nhật đầu tiên của Đậu Đậu nên mời chúng ta với vài người bạn đi ăn cơm." Kỷ Du Thanh Thanh giải thích.
"Vậy... con cũng cần đi sao?" Đường Nghiên có chút khó xử hỏi.
Kỷ Du Thanh cười nói: "Đương nhiên, con và cô là một."
Câu hỏi này có vẻ có chút ngu ngốc, Đường Nghiên lại hỏi tiếp: " nhưng con chưa có chuẩn bị quà gì..."
"Đừng lo lắng, cô đã chuẩn bị tốt hai món quà." Kỷ Du Thanh trả lời.
Cô Kỷ luôn nghĩ mọi chuyện thật chu đáo.
Điểm đến là một khách sạn, bên ngoài ánh đèn sáng rực, chiếu sáng trước hoàng hôn.
Kỷ Du Thanh đỗ xe, sau đó mở cốp lấy ra hai món quà, đưa một cái đến trước mặt Đường Nghiên, nói: " con cầm theo cái này vào."
Đường Nghiên đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng trả lời: "vâng."
Phòng riêng số 1012 cũng là ngày sinh nhật của Đậu Đậu.
Kỷ Du Thanh đi phía trước, Đường Nghiên theo sát phía sau, cuối cùng tìm được phòng ở góc hành lang, Kỷ Du Thanh giơ tay gõ cửa, có người đi ra mở cửa, chính là một người đàn ông cao lớn, ước chừng cao hơn mét tám, mặc một bộ vest thẳng tắp, tóc cắt tỉa gọn gàng, ngũ quan ngay ngắn, thấy Kỷ Du Thanh đã mỉm cười, "cuối cùng thì cô cũng đến rồi Mễ Nhã nhắc tên cả nửa ngày nay rồi."
"Nghiên Nghiên, đây là chồng của dì Trương, một chuyên gia IT." Kỷ Du Thanh giới thiệu.
Đường Nghiên gật đầu, lễ phép chào hỏi: "Chào chú ạ."
"Quá khen rồi, cũng không phải gì lờn, vào nhanh đi", người đàn ông nói.
"Đây là một món quà nhỏ dành cho Đậu Đậu." Kỷ Du Thanh đưa hộp quà trong tay cho người đàn ông, Đường Nghiên cũng nhân cơ hội đưa quà trong tay nàng: "Chú, là quà cho Đậu Đậu."
Người đàn ông ngại ngùng nhận lấy: "cô xem cô, đến là tốt rồi sao phải khách khí như vậy, lát nữa Mễ Nhã thấy lại nói tôi."
"Không có gì đâu."Kỷ Du Thanh mỉm cười, " đây là chút tâm ý của mẹ nuôi."
"Được rồi, vào đi vào đi, mọi người còn đang đợi cô đấy." Người đàn ông tiếp đón nói.
Trong phòng riêng có một chiếc bàn tròn lớn, có thể ngồi được gần hai mươi người, ngoại trừ hai người vừa mới đến thì đã gần đầy, lúc đó ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Kỷ Du Thanh và Đường Nghiên, phần lớn đều quen biết với Kỷ Du Thanh, một số người là bạn của chồng Trương Mễ Nhã, mọi người càng tò mò xem cô bé mà cô dẫn tới hôm nay là ai.
"Lão Kỷ, cô bé này là ai? Trông xinh đẹp thật đấy." Một người đàn ông ngồi trên bàn ăn trông khá có phúc khí béo ị cười trêu chọc.
"Đúng vậy, không phải cô lừa gạt chúng tôi trộm sinh một đứa con gái đi~" Một người phụ nữ khác mặc váy lộng lẫy mỉm cười với khóe mắt có nếp nhăn.
"Mọi người hiểu lầm rồi, đây là con của bạn tôi đến Hoa Đô học tập, tôi giúp đỡ chăm sóc con bé." Giọng điệu của Kỷ Du Thanh rất bình tĩnh, dịu dàng, cô không hề tức giận vì trò đùa của mọi người. Ngược lại, cô dẫn Đường Nghiên đến chỗ ngồi của mình.
"Đúng, đúng, đừng đoán mò." Trương Mễ Nhã đến giải vây, cô biết rất rõ mối quan hệ giữa Kỷ Du Thanh và mẹ của Đường Nghiên. " Đường Nghiên, có gì muốn ăn cứ gọi nhé, không cần khách khí".
Đường Nghiên im lặng gật đầu.
Trên bàn ăn này, ngoài Tiểu Đậu Đậu ra, nàng có lẽ là người nhỏ tuổi nhất có mặt, dù có nói cũng không nói được gì, chỉ có thể thành thật ăn phần của mình rồi nghe người lớn trò chuyện.
Tuy nhiên, mọi người dường như rất quan tâm đến cô Kỷ, ba cầu thì đến hai câu là thảo luận về dì.
"Khi chúng ta còn đi học, Kỷ Du Thanh là một mỹ nữ nổi tiếng trong trường, là đối tượng được rất nhiều nam sinh ngưỡng mộ, ngay cả những người từ trường khác cũng luôn đến xem cô ấy."
"Tất cả đều đã là quá khứ, chúng ta hiện tại đều đã già." Kỷ Du Thanh ngượng ngùng xua tay.
Đường Nghiên một tay ôm cằm, hóa ra cô Kỷ khi còn đi học là hoa khôi của trường nhưng đúng là danh xứng với thực
"Cậu ngàn vạn lần đừng nói như vậy, người phụ nữ chưa kết hôn có thời gian chăm sóc bản thân với người sớm bước vào hôn nhân lo chuyện cơm áo dầu củi như chúng tôi là không thể so sánh được." Một người phụ nữ ngồi trên bàn ăn tối nói, luận về làn da, vẻ bề ngoài quả thật cùng tuổi với cô Kỷ thì còn cách một khoảng lớn, Đường Nghiên trong lòng có chút kiêu ngạo.
Suy cho cùng, cô Kỷ của nàng quả là một người phụ nữ hoàn hảo.
Hiện tại đã nói đến hôn nhân, tất nhiên phải tiếp tục trò chuyện, dù sao đây cũng là chủ đề không thể thiếu trên bàn ăn, có thể muộn nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt.
Một người phụ nữ mũm mĩm đeo trên cổ sợi dây chuyền vàng sáng bóng liếc nhìn xung quanh rồi hỏi: "Hôm nay trong nhóm chúng ta có người chưa kết hôn không?"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía đó có một người đàn ông gầy gò nhút nhát, ít nói, đeo kính, dáng vẻ tao nhã, sau khi bị mọi người chú ý, mặt lập tức đỏ bừng, tư thế ngồi và động tác có chút không tự nhiên, "tôi...tôi chưa kết hôn."
Kỷ Du Thanh tò mò xem đó là ai, quay đầu nhìn sang.
"Để tôi giới thiệu cho cậu nhé?"
"Đúng vậy, một chiếc giường ấm áp cùng vợ con là mục tiêu lớn nhất của cuộc đời."
"..."
Người đàn ông đeo kính ngượng ngùng cười nói: "Không có người phụ nữ nào có thể yêu tôi, hơn nữa giá nhà ở Hoa Đô đắt đỏ như vậy, cả đời tôi cũng không đủ tiền mua một căn nhà ở đây, vẫn là không nên kết hôn, sống một mình cũng rất tốt".
Nghe được lời này, người đầu tiên không vui chính là Đường Nghiên cái gì mà thử đi quá chiếu lệ và trẻ con. Hơn nữa, người đàn ông đó dường như không hợp với cô Kỷ chút nào, cô Kỷ tuyệt đối không bao giờ thích một người đàn ông như vậy.
Đương nhiên, đây chỉ là Đường Nghiên tự mình tâm lý hoạt động, những lời này chỉ có thể oán trách trong lòng, hiện tại điều nàng quan tâm hơn chính là cô Kỷ sẽ phản ứng như thế nào.
"Đừng đùa." Kỷ Du Thanh nhàn nhạt cười một tiếng, nâng ly rượu trong tay len nhấp một ngụm, không ai có thể thấy được tâm tình thật sự của cô thế nào.
"Chúng tôi nói thật, có giống đùa chỗ nào chứ."
"Đúng, đúng, Từ Chí Cường là một người tốt bụng và lương thiện, anh ấy không hút thuốc hay uống rượu, chỉ kiếm được ít hơn cô thôi."
"Tôi nghĩ phụ nữ cuối cùng cũng nên có một mái ấm, nếu không sau này về già một người hiu quạnh rất đáng thương, không có ai chăm sóc, ai biết được nhỡ có một ngày bị liệt trên giường thậm chí sẽ không có người giúp đỡ đi vệ sinh."
"..."
Trên bàn ăn, mọi người bắt đầu một đợt oanh tạc thúc giục kết hôn, mỗi người đều có lý do riêng, tóm lại mục đích đều giống nhau, là để Kỷ Du Thanh và Từ Chí Cường đến với nhau.
Từ Chí Cường đeo kính xấu hổ cúi đầu, mặt đã đỏ bừng, không dám ngẩng đầu nhìn Kỷ Du Thanh ngồi đối diện.
Kỷ Du Thanh nghe vân đạm phong khinh phản bác: "Khi tôi già đi thì sẽ là một bà già giàu có, có tiền thuê người chăm sóc cũng không có gì khó."
"Cái đó thì khác, giữa gia đình và người ngoài có sự khác biệt rất lớn. Cách đây không lâu có tin tức có một ông glão bị người chăm sóc sát hại, tài sản của ông ta bị cướp mất."
"Lý Kiệt nói rất đúng, người ngoài không thể so với gia đình của mình, một khi đã già người duy nhất có thể dựa vào vẫn chính là bạn già và đứa con."
Kỷ Du Thanh lặng lẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Tóm lại, mỗi người đều có cách sống riêng, cô không giống với mọi người cũng không biện luận cô chỉ làm tốt việc của mình.
Từ Chí Cường chịu đựng một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, đỏ mặt lớn tiếng quát: "mọi người đừng như vậy, dưa xanh hái không ngọt."
"Từ Chí Cường, chúng tôi đây là giúp cậu tại sao cậu không phân biệt tốt xấu?"
"Đúng vậy, nếu chúng tôi có thể giúp được thì cậu phải cảm ơn chúng tôi."
"..."
Cuối cùng, Trương Mễ Nhã người luôn đứng ngoài nhóm thúc đẩy hôn nhân đột nhiên hỏi: "Nhưng, Du Thanh, cậu thực sự không có ý định kết hôn trong tương lai sao?"
"Mọi người hôm nay làm sao vậy?" Kỷ Du Thanh cười lớn, "Sao cậu lại quan tâm đến tôi như vậy? Không phải là tiệc sinh nhật của Đậu Đậu sao? Mễ Nhã, cậu nên biết mình chưa bao giờ có hứng thú với hôn nhân."
Trương Mễ Nhã nhàn nhã gật đầu: "Vậy kế hoạch sau này của cậu là gì?"
"Kế hoạch tương lai..."Kỷ Du Thanh lẩm bẩm, đột nhiên đặt tay lên vai Đường Nghiên đang ngồi bên cạnh cô, "Tôi sẽ chăm sóc cô gái này cho đến khi con bé học xong đại học bốn năm."
Đột nhiên bị cô Kỷ chạm vào, Đường Nghiên vô thức cứng đờ, rùng mình như có một dòng điện chạy qua cơ thể, cứng đờ tại đó.
"Sau khi con bé tốt nghiệp đại học thì sao? Lúc đó cậu đã ba mươi chín tuổi rồi mà vẫn chưa tính đến việc kết hôn?" Một người ở bàn ăn tò mò hỏi.
Kỷ Du Thanh nhàn nhạt cười một tiếng, chưa bao giờ đưa ra đáp án chính xác:"Tôi tạm thời không nghĩ nhiều như vậy, đây là kế hoạch hiện tại của tôi, tôi thích sống từng ngày một, không muốn nghĩ nhiều chuyện điều đó quá xa vời."
"Cô bé, con tên Đường Nghiên phải không?" Ông chú bụng phệ hỏi.
Đường Nghiên gật đầu, có chút rụt rè.
"Con thích mẫu con trai như thế nào? Một chàng trai vui vẻ, trưởng thành hay nghịch ngợm?"
Đường Nghiên sửng sốt: "Hả?"
Lúc này Kỷ Du Thanh không thể ngồi yên, đặt hai tay lên mặt bàn, cười lịch sự nói: "Lão Vương, anh đừng hỏi những vấn đề này, con bé còn nhỏ."