Tim Đập Thình Thịch - Tửu Tiểu Hi

Chương 39




Đây có lẽ là lần đầu tiên Đường Nghiên nhìn thấy cô Kỷ mất bình tĩnh và tức giận như vậy trong hơn một tháng ở cùng nhau, thực ra thì đây cũng hẳn phải là một cơn giận dữ, Đường Nghiên cũng nhận ra đó là lỗi của mình, nàng không nên ở bên ngoài uống nhiều như vậy, thậm chí uống đến bất tỉnh nhân sự, những gì cô Kỷ dậy dỗ nàng đều đúng.

  Cuối cùng, Đường Nghiên cũng không có ý định nói cho cô Kỷ biết anh họ của nàng sẽ đến Hoa Đô, nàng không muốn gây thêm phiền toái cho cô, chuyện nhỏ nhặt như vậy nàng sẽ tự mình giải quyết.

  Hôm nay là 10-7, cũng là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, nói chuyện với cô Kỷ xong, Đường Nghiên một mình trở về phòng, nàng nên thu dọn hành lý để buổi chiều quay lại trường học vì buổi tối 8:30 sẽ có quản lí ký túc đến kiểm tra

 Đang thu dọn hành lý, Đường Nghiên nhận được tin nhắn từ điện thoại di động đang sạc trên bàn, nàng cầm lên kiểm tra thì ra là tin nhắn của cô Kỷ.

  Cô Kỷ: [Những lời cô vừa nói có thể hơi gay gắt, nhưng tất cả đều là vì lợi ích của con, đừng trách cô Kỷ].

  Khóe miệng Đường Nghiên hiện lên một nụ cười, nàng cầm điện thoại gõ tin nhắn trả lời: [ sẽ không ạ].

  Ba chữ vô cùng đơn giản.

  Hài lòng đặt điện thoại xuống, tâm trạng trở nên vui vẻ, cô Kỷ thực sự là một người rất ân cần và ấm áp, đặc biệt biết quan tâm đến cảm xúc của người khác, chuyện này vốn là do chính Đường Nghiên làm sai cô Kỷ phê bình xong còn an ủi nàng, thực sự so với tiên nữ thật giống nhau.

  Nhận được câu trả lời của Đường Nghiên, Kỷ Du Thanh khẽ mỉm cười, sau đó mở danh bạ điện thoại ra, tìm người liên lạc trong danh sách, bấm số của đối phương rồi áp vào tai chờ đợi.

  Một lúc sau, có người trả lời điện thoại.

  "Dì Trần, mẹ con thế nào rồi? Bà đang hồi phục tốt phải không? Được rồi, không sao đâu. Chút nữa con sẽ đến gặp bà, đợi bà khỏe lại. Được rồi, xin hãy chăm sóc bà ấy nhé."

  Khi Kỷ Du Thanh đưa Đường Nghiên đến trường thì đã là khoảng năm giờ chiều, trên đường đang tắc đường nghiêm trọng, lợi dụng khoảng trống này, Kỷ Du Thanh hỏi Đường Nghiên: " con có muốn mua một chút hoa quả đến trường không?"

  Đường Nghiên lắc đầu nói: "Không cần đâu ạ, siêu thị trường học cũng bán trái cây, rẻ hơn ngoài cửa hàng trái cây." Nàng không muốn tiêu tiền bừa bãi, như vậy sẽ khiến cô Kỷ tốn nhiều tiền.

  "Chỉ cần nói với cô Kỷ con muốn ăn gì, cô sẽ mang đến trường cho con."

  "Được." Đường Nghiên gật đầu, đây coi như là khách khí thỏa thuận đúng không? Suy cho cùng, theo tính tình của nàng, nàng sẽ không thực sự yêu cầu cô Kỷ bất cứ điều gì.

  "Lần này đi học sẽ bắt đầu học chuyên ngành, sau này có thể cũng cần mua một ít đồ dùng học tập, đến lúc đó cần gì hãy nói cho cô biết."

  Đường Nghiên lại gật đầu, vội vàng nói: "cô Kỷ...., đi làm đừng quá mệt mỏi..." xem như là một câu quan tâm, dù sao Đường Nghiên cũng có lần dậy đi vệ sinh vào ban đêm đã thấy cô Kỷ vẫn còn ngồi làm việc.

  "Cô biết, cảm ơn con quan tâm." Kỷ Du Thanh khẽ mỉm cười, nụ cười của cô giống như gió xuân cùng nắng ấm mùa đông.

  Cuối cùng cũng đến trường, Đường Nghiên bất đắc dĩ phải đối mặt với cuộc chia ly sắp tới, dù sao tính toán đâu ra đấy thì hai người đã ở chung với nhau bảy ngày, đã quen sớm tối đều nhìn thấy nhau.

  Kỷ Du Thanh bị nàng chọc cười, "đứa ngốc, chúng ta đến trường rồi, còn không muốn xuống xe sao?"

  Đường Nghiên sửng sốt một chút, tỉnh táo lại, vội vàng tháo dây an toàn: "Tạm biệt cô Kỷ."

  Đường Nghiên xuống xe, không quay đầu lại đi vào trong, Kỷ Du Thanh vẫn thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, nói với cô như mọi lần: "Có chuyện gì thì gọi cho cô."

  Bóng dáng Đường Nghiên dần dần mờ nhạt, Kỷ Du Thanh cũng khởi động xe quay đầ rời đi.

  Học sinh xung quanh khuôn viên trường cũng đã mặc quần áo mùa thu ấm áp hơn khi quay lại trường, ai cũng kéo vali lớn nhỏ, tiếng bánh xe dưới đáy vali quay cọ xát với mặt đất vang lên trong tai. Cây sung hai bên đường Lá rụng đầy mặt đất, lá trên cây vàng rực rỡ. Mùa thu đến lặng lẽ và bất ngờ.

  "Này, cậu đến muộn thế, đã lâu không gặp." Một bóng người nhảy ra trước mắt Đường Nghiên, cô đứng đó sững sờ một lúc mới nhận ra đối phương.

  Học tỷ trong câu lạc bộ Thẩm Du Âm, lần này đã đổi màu tóc, từ tóc vàng sang tóc hồng, bắt mắt hơn trước, thường xuyên thu hút sự chú ý của người qua đường.

  "Sao vậy, em không nhận ra chị, màu tóc mới của chị nhìn đẹp không?" Thẩm Du Âm đưa tay hất ngược đuôi ngựa của cô nói.

  Đường Yên ngơ ngác gật đầu: "Rất... đẹp."

  Nhưng nàng không thể đánh giá cao nó, phong cách này thực sự quá cá tính.

  Sau khi quan sát kỹ, nàng phát hiện ra rằng chỗ tóc đuôi ngựa buộc với mái tóc màu hồng thực ra có màu xanh lá, tự nhiên hai màu này rất hợp với nhau.

  "Mọi chuyện thế nào? Kỳ nghỉ Quốc khánh của em có vui không?"

  Đối mặt vị tiền bối này, Đường Nghiên luôn cung kính, giống như cấp dưới đối mặt với cấp trên, nàng rụt rè gật đầu: "Không tệ."

  "Tối nay có tiệc em có muốn đi không? Ở quán bar đối diện trường học." Thẩm Du Âm hỏi.

  Đường Nghiên vừa nghe thấy chữ quán bar, trong đầu nàng lập tức hiện lên lời cảnh cáo của cô Kỷ, cùng với vẻ mặt nghiêm túc của cô, nàng lắc đầu liên tục: "Em không thể đi, em không thể uống rượu."

  "Được rồi, vậy chị cũng không ép em." Thẩm Du Âm giọng nói có chút thất vọng. "Nhưng phụ nữ thời đại mới phải học uống rượu, nếu không sẽ bị mọi người cười nhạo."

  Đường Nghiên ngẩng đầu phủ nhận lời nói của cô: "cô Kỷ nói con gái uống nhiều không tốt."

  "Cô Kỷ, cô Kỷ, cô Kỷ e nói như em rất thích cô Kỷ đó vậy." Lời nói vô tình của Thẩm Du Âm đánh vào trái tim Đường Nghiên.

  Nàng đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, giống như có người phát hiện ra bí mật giấu kín, sau khi bị lộ thì xấu hổ không còn nơi nào để trốn, vội vàng tìm lý do để che đậy.

  "Ừ, đó là vì cô Kỷ chăm sóc và rất tốt với em, e thực sự rất cảm kích".

  Thẩm Du Âm bĩu môi: "Chị cũng có thể đôi sử tốt với em." Nói xong, cô giơ tay đặt lên vai Đường Nghiên, ghé sát vào tai nàng cười xấu xa nói: " chiều e như bạn gái vậy, đến lúc đó e có thể cảm kích chị hay không?"

  Đường Nghiên sợ hãi, đỏ mặt, lùi ra xa, giữ khoảng cách rồi bỏ chạy.

  Thẩm Du Âm không đuổi theo mà nhìn bóng dáng nàng đang chạy trốn, lớn tiếng hét lên: "chịđùa đấy!"

  Đường Nghiên bước chân càng lúc càng nhanh, sau khi rẽ vào góc đường thì nhanh chóng biến mất, Thẩm Du âm chậm rãi bước đi, không khỏi bật cười: "Cô gái này thật buồn cười, thật ngây thơ."


  Leo lên vài tầng, nàng đến trước cửa ký túc xá, cửa không khóa, hình như một số bạn cùng phòng của nàng đã quay lại trường sớm.

  Đường Yên cẩn thận mở cửa đi vào. Một người lao về phía nàng, hưng phấn nắm tay nàng nói: "Đường Nghiên, tớ sẽ nói cho cậu một tin vui thật lớn."

 Đường Nghiên bị cô hù dọa chưa kịp bình tĩnh vô thức hỏi:" tin vui gì vậy?"

  Hạ Tử Hàm nắm lấy hai cổ tay của nàng, hưng phấn không nói nên lời: "Tớ nói cho ngươi biết, nhất định cậu sẽ hâm mộ và ghen tị."

  Đường Nghiên bị nàng giả vờ buồn cười, bình tĩnh nói: "sẽ không."

  "Mình đã thoát kiếp độc thân, trog bảy ngày nghỉ mình đã có cuộc hẹn với đàn anh trong trường. Anh ấy vừa nhắn tin muốn hẹn hò với mình và mình đã đồng ý rồi a a a a a".

  "Chúc mừng cậu." Phản ứng của Đường Nghiên vẫn bình tĩnh.

  Điều này khiến Hạ Tử Hàm nhất thời cảm thấy rất nhàm chán: "Đường Nghiên, cậu như vậy rất nhàm chán, thoát kiếp độc thân không phải là chuyện vui sao?"

  Đường Nghiên trở lại giường, bắt đầu lấy ra những thứ nàng mang theo, đáp lại câu hỏi của Hạ Tử hàm: "Đúng là chuyện tốt, nhưng cậu cũng phải nhận thức rõ đối phương, đừng để bị lừa gạt tình cảm."

  Lời này vừa nói ra, Hạ Tử Hàm chặc lưỡi ngạc nhiên: "Sao cậu lại nói giống hệt như lời mẹ mình nói? Bà bảo mình phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động, không nên dễ dàng tin tưởng con trai."

  Đường Yên nhún nhún vai: "mình cảm thấy dì nói có lý."

  Hạ Tử Hàm vội vàng đi tới, vòng tay qua vai cô nói: "Này, chúng ta đều đang sống trong thời đại mới của phụ nữ thế kỷ 21. Trong thời đại tự do yêu đương, tìm được người nào đó sẽ không giống như trước đây nhất định phải một đời, bà đây mất hứng thì tùy thời có thể đá hắn".

  Đường Nghiên mỉm cười, nếu nàng thật sự có thể mạnh dạn nói như vậy thì tốt quá, điều này cũng có thể bảo đảm nàng sẽ không bị lừa gạt.

  Sau đó, hai người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá cũng lần lượt đến, Hạ Tử Hàn, người mới chấm dứt độc thân vẫn còn phấn khích, lần lượt chia sẻ tin vui của mình với họ, thậm chí còn nói rằng nàng sẽ đãi mọi người trong phòng bữa khuya sau giờ kiểm tra phòng.

  Đường Nghiên sớm tắm rửa rồi đi ngủ, ở trên giường viết nhật ký xong, nàng cầm một cuốn sách đọc, sau khi quản lí ký túc đến kiểm tra phòng nàng tự nhiên từ chối lời mời ăn khuya, " mình không đi đâu, các cậu đi đi".

  "Cậu có chắc là không muốn đi không? Ăn khuya đó, mỹ vị nhân gian đó ~" Hạ Tử Hàm cố gắng hết sức để dụ nàng ra khỏi giường, nhưng Đường Nghiên lại giống như một tu sĩ trên núi, bất vi sở động.

  Sau khi ba người rời đi, ký túc xá trở nên iên tĩnh, chỉ còn lại tiếng Đường Nghiên lật trang sách, nàng đọc có chút mệt mỏi nên cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, đã 9 giờ 30 rồi mà các cô gái vẫn chưa về.

  Đường Nghên đánh dấu cuốn sách, đóng lại, đứng dậy đặt lên bàn dưới giường, sau đó nằm nghịch điện thoại rồi đi ngủ.

  Mẹ nàng đăng tin tức mới vào buổi tối, nội dung: "Thức ăn mà đứa trẻ ăn hôm nay vương vãi khắp nơi, nhưng có thể coi đó là thứ mà cậu bé đã tự mình hoàn thành."

  Hình ảnh kèm theo là hình ảnh một cậu bé ngồi ăn ở bàn trẻ em, cơm vương vãi khắp nơi trên chiếc bàn nhỏ, cậu bé có nhiều răng và đang cười rất tươi.

  Trong lòng Đường Nghiên có chút cảm xúc lẫn lộn, đang chuẩn chuẩn bị kéo xuống, lúc sau vẫn là lại im lặng nhấn một nút like, rồi khen một câu em trai vui vẻ hy vọng e khỏe mạnh mau lớn.

  Sau khi xem tất cả vòng bạn bè, Đường Nghiên đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên điện thoại nàng nhận được tin nhắn liên hồi.

  Đường Á Văn: [Tại sao không trả lời tin nhắn?]

  Đường Á Văn: [ Mày nghĩ mày học đại học rồi thì có thể cắt đứt liên lạc với nhà tao à? Mày là ăn cơm nhà tao mà lớn, vĩnh viễn mày sẽ không thể vứt bỏ tầng quan hệ này đâu.]

  Đường Á Văn: [Được rồi, mày không trả lời tin nhắn cũng không sao, để xem tao có đến trường tìm mày không.]

  Đường Nghiên sợ đến mức điện thoại rơi khỏi tay, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

  Một lúc sau, trên màn hình điện thoại di động nằm trên giường lại có thêm hai tin nhắn.

  Đường Á Văn: [Tao sẽ đến Hoa Đô sớm thôi, mày đợi đấy.]

  Đường Á Văn: [Xem tao dạy cho mày một bài học như thế nào.]