Tim Đập Thình Thịch - Tửu Tiểu Hi

Chương 25: Chương 25





Đường Nghiên gặp ác mộng, mơ thấy mình rơi từ máy bay xuống biển, không biết bơi lại bị một con cá mập lớn nuốt chửng.
  "Nghiên Nghiên, Nghiên Nghiên dậy đi." Một bàn tay nhẹ nhàng đẩy nàng dậy.
  Đường Nghiên chớp chớp mắt, cô Kỷ đứng ở trước mặt nàng nhẹ giọng hỏi: "con gặp ác mộng sao?"
  Đường Nghiên gật đầu vươn tay cởi dây an toàn bên hông, bước xuống ghế phụ, Kỷ Du Thanh đưa khăn giấy ướt giơ tay giúp nàng lau mặt và trán: "Nhìn xem này, ra thật nhiều mồ hôi."
  "Con nằm mơ thấy máy bay rơi xuống." Đường Nghiên lẩm bẩm.
  Kỷ Du Thanh lau mặt, cười ha hả nói: " Sẽ không đâu, chúng ta đi vào thôi."
Vì là kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, ở sảnh sân bay có nhiều người hơn bình thường, chật ních người, Đường Nghiên lần đầu tiên trong đời được lên máy bay, nàng cảm thấy hồi hộp và phấn khích khó tả.
 Nơi bọn họ đến lần này là một thị trấn ven biển nhỏ ở phía nam, sau khi đến bằng máy bay họ phải đi tàu hai giờ, cô Kỷ nói rằng đó là nơi cô đến du lịch một mình lần đầu tiên vì vậy cô ấy cũng muốn đưa Đường Nghiên đến đó.
  Sau khi lấy được vé lên máy bay hai người ngồi chờ ở phòng chờ riêng, Kỷ Du Thanh mua hai vé hạng thương gia trong phòng chờ có cà phê và đồ tráng miệng còn một tiếng nữa mới lên máy bay.
  "Muốn uống chút gì không?"Kỷ Du Thanh hỏi.
  Đường Nghiên xua tay ý bảo không cần, một mình dùng điện thoại di động tìm kiếm trên Baidu, "Người say xe có bị say máy bay không?"
  Có người nói có, có người nói không, mỗi người đều có lý do của mình, Đường Nghiên đọc nhưng không thấy có gì khiến nàng có chút lo âu, đứng ngồi không yên ngẩng đầu nhìn cô Kỷ đang ngồi đối diện với mình, cô tay ôm máy tính cùng người khác bàn công việc.

Nàng quyết định tìm Tiểu Vân tâm sự để thả lòng tâm tình.
  Đường Nghiên: [ Tiểu Vân mình đang hơi lo lắng còn có chút khẩn trương].
  Triệu Tiểu Vân trả lời trong vài giây: [Cậu đã lên máy bay chưa? Mình tưởng cậu đã đi rồi].
  Đường Nghiên: [Chưa...!Còn chưa lên máy bay, đang làm gì vậy].

  Triệu Tiểu Vân: [ Mình có hẹn đi mua sắm với đồng nghiệp nhưng bị bỏ bom rồi, bây giờ tôi đang nằm trong ký túc xá một mình nghịch điện thoại, không giống như ai đó đang đi du lịch, nhớ chụp thật nhiều ảnh đẹp rồi gửi cho mình xem nhé].
  Đường Nghiên: [Tiểu Vân, trước đây cậu đã đi máy bay rồi cảm giác thế nào?]
  Triệu Tiểu Vân: [Không có gì đâu đừng suy nghĩ nhiều về điều đó.

Khi máy bay mới bay lên thì sẽ có cảm giác không trọng lượng tai sẽ hơi ù một chút, sau đấy khi máy bay vững vàng rồi thì sẽ bình thường thôi.]
  Lần đó Triệu Tiểu Vân đi máy bay lần đó cũng phong ba không ngừng, cô cũng từng nói với Đường Nghiên chuyện này, năm đó đang là Tết Nguyên Đán, vé tàu đã bán hết từ lâu Triệu Tiểu Vân không còn cách nào khác đành phải tốn một chút đi máy bay.

Vừa mới đến sân bay cô nhìn thấy tên móc túi nhất thời anh dũng hỗ trợ bắt được tên móc túi, đối phương vì muốn cảm ơn nên mời cô đi chuyến bay này.

  Mỗi lần Triệu Tiểu Vân nhắc đến chuyện này, cô ấy sẽ nói rằng người tốt sẽ được đền đáp vì vậy, bất kể người nghèo hay người giàu đừng quên giúp đỡ người khác.
  Có sự an ủi của cô, tâm tình Đường Nghiên cũng ổn định hơn rất nhiều, ít nhất trong lòng nàng cũng có điểm yên tâm, cô Kỷ ngồi đối diện nàng bận rộn công việc không ngừng nghỉ cốc cà phê bên cạnh Đường Nghiên chưa thấy cô nhấp một ngụm phỏng chừng đã nguội từ lâu.
  Như vậy khiến nàng trông có vẻ hơi nhàn rỗi Đường Nghiên một tay ôm mặt xem video tự học taekwondo thông qua WiFi trong phòng chờ.
  Khi đang nhìn say mê đôi tay của nàng đã tập theo một cách vô thức, Kỷ Du Thanh đã tắt máy tính và đặt nó vào túi xách của cô ấy tay nâng má nhìn nàng cười dịu dàng
  Mãi cho đến khi Đường Nghiên vô tình phát hiện, nàng mới đột nhiên dừng lại luống cuống nói: "Cô Kỷ..."
  "Cô đang nghĩ không biết con làm gì mà hoa chân múa tay vui vẻ như vậy." Kỷ Du Thanh sáng lạn cười nói.
  Đường Nghiên xấu hổ vô cùng, đành phải hướng video trên điện thoại di động cho cô xem: "Taekwondo căn bản."
  "Con thích cái này sao, vậy đợi sau kì nghỉ cô sẽ đăng ký cho con một lớp."

  "Không, không, không, không, không, không, con tham gia câu lạc bộ của trường, không tốn đồng nào cả!" Đường Nghiên đặc biệt nhấn mạnh câu cuối cùng.
  Mặc dù câu lạc bộ cũng phải trả một số phí cơ bản như là quỹ chung, nhưng nó vẫn rẻ hơn nhiều so với việc ra ngoài để đăng ký một lớp học.
  Nói đến đây, Kỷ Du Thanh đột nhiên tò mò: "Bình thường nữ sinh đều thích tham gia một ít câu lạc bộ piano, câu lạc bộ khiêu vũ, v.v.

Tại sao con lại chọn Taekwondo?"
  "Bởi vì...!con muốn trở nên lợi hại một chút, có thể dùng để tự vệ cùng bảo vệ người khác." Đường Nghiên nghiêm túc trả lời.
  "Vậy con cũng sẽ bảo vệ cô chứ?"Kỷ Du Thanh thuận miệng hỏi.
  Đường Nghiên bị hỏi đến đỏ mặt, gãi gãi đầu, thấp giọng đáp: "Đương nhiên sẽ."
  Kỷ Du Thanh có khả năng không nghe thấy cười nói: "Cô chỉ đùa giỡn mà thôi đến giờ lên máy bay rồi, chúng ta đi ra ngoài đi."
  Đường Nghiên chậm hơn nửa bước, kéo vali theo sau.
  Sau khi lên máy bay, nàng lại gặp rắc rối với vấn đề dây an toàn, dây an toàn này khác với dây an toàn trên ô tô phải mất một lúc lâu mới tìm được vị trí khóa.
  Kỷ Du Thanh ngồi bên cạnh nàng nhường cho Đường Nghiên chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cô nói trời xanh mây trắng rất đẹp, khuyên nàng nên xem.
  "Còn sợ không?"
  Đường Nghiên lắc đầu, giả vờ bình tĩnh.
  "Có cô ở đây, đừng sợ." Kỷ Du Thanh vươn tay vỗ vỗ bờ vai của nàng an ủi.
  Máy bay cất cánh, Đường Yên có thể cảm giác được thân thể mình cũng theo đó mà nâng lên hai tay nắm chặt thành ghế cố gắng hít sâu một hơi để điều chỉnh, nàng cảm giác thời gian này trôi qua thật lâu, thật lâu lâu như một thế kỷ vậy

  Lúc này một bàn tay đột nhiên duỗi ra, bao lấy tay phải của nàng, gắt gao đem nắm ở trong lòng bàn tay, sau đó tiếng cô Kỷ truyền đến, "rất nhanh sẽ tốt thôi."
  Với sự khích lệ và trấn an của cô, trái tim của Đường Nghiên nhanh chóng thả lỏng chiếc máy bay cuối cùng cũng dần ổn định và bay trên không trung một cách trôi chảy.
  Không biết tay của cô Kỷ đã rời khỏi tay nàng từ lúc nào, lặng lẽ không một tiếng động nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh ngắt hoàn toàn khác với cảm giác khi đứng trên mặt đất, mây mù rất gần, như thể nàng có thể chạm được vào nó.
  Đường Nghiên hoàn toàn bị cảnh tượng bên ngoài cửa sổ mê hoặc, trong lòng nàng rung động tất cả những gì nàng có thể nghĩ đến là con người quá nhỏ bé, thành phố rộng lớn chỉ như một giọt nước trong đại dương.
  "Tách."
  Đường Nghiên theo âm thanh quay đầu lại, phát hiện cô Kỷ đang lén chụp ảnh mình bằng điện thoại di động, theo bản năng che mặt lại: "Cô Kỷ, cô chụp ảnh con sao."
  Kỷ Du Thanh mở bức ảnh vừa chụp cho nàng xem, trong ảnh chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt nghiêng của Đường Nghiên, khuôn mặt không trang điểm, làn da của hầu như không có lỗ chân lông, thậm chí còn có vài sợi tơ nhẹ, nửa còn lại là bên ngoài khung cửa sổ.

Trời xanh mây trắng có thể nói là sự kết hợp hoàn hảo giữa con người và cảnh vật.
  Đường Nghiên thực sự cảm thấy bức ảnh này rất đẹp, vì vậy nàng hỏi cô Kỷ "Cô có thể gửi cho con ảnh này không, con muốn đổi nó thành ảnh đại diện."
 "Được chứ." Kỷ Du Thanh thu điện thoại lại thao tác một hồi lâu, Đường Nghiên cho rằng mạng di động của cô không tốt.
  "Được rồi, con mở điện thoại lên xem đi." Kỷ Du Thanh nói.
  "Con có thể nghịch điện thoại di động trên máy bay không?" Đường Nghiên không xác định hỏi.
  Kỷ Du Thanh cười cười, vung vẩy điện thoại di động trong tay, "Cô vẫn đang dùng mà, chỉ là lúc cất cánh hạ cánh không được dùng, giữa chừng thì có thể."
  Đường Nghiên gật đầu mở điện thoại lên, đặt tấm ảnh mà cô Kỷ gửi cho nàng làm ảnh đại diện WeChat, sau đó nàng quay lại bảng tin ngoài ý muốn là cô Kỷ thế mà lại đăng tin mới cũng giống như trước không ghi gì mà chỉ có duy nhất một ảnh chụp, đó là ảnh mà cô Kỷ đã chụp cho nàng.
  Không hiểu sao cô Kỷ ại đăng như vậy, Đường Nghiên có chút ngại ngùng âm thầm bấm like rồi ôm điện thoại để cô Kỷ không phát hiện ra.
  Máy bay so với xe lửa nhanh hơn rất nhiều, đi mấy ngàn dặm cũng chưa đến hai giờ.
  Vào tháng 10, nhiệt độ ở Hoa Đô đã thấp hơn rất nhiều, nhưng ở đây vẫn nóng bức giống như mùa hè vẫn còn vương vấn không muốn rời đi, dường như đặc biệt lưu luyến vùng đất này.
  Cả hai ra khỏi sân bay và lên xe vừa đi vừa trò chuyện dọc đường.
  "Khi đó cô cũng trạc tuổi con bây giờ một mình tới nơi này."

  Đường Nghiên rất kinh ngạc, "Cô một mình bay tới đây sao?"
  Kỷ Du Thanh lắc đầu trong mắt cô chứa đầy những câu chuyện, "khi đó cô không có nhiều tiền nên cô đã đến đây bằng tàu hỏa.

Lúc đó vừa thi xong đại học nên cô muốn thư giãn sau một thời gian dài áp lực."
  "Vậy người nhà của cô không lo lắng sao?" Đường Nghiên lại hỏi.
  "Lúc đó mẹ cô không quản được cô, trước khi đi cô và bà ấy còn ầm ĩ một trận."Kỷ Du Thanh vừa nói vừa cười bất đắc dĩ có chút buồn bã nhớ lại chuyện trước đây, " hiện tại cô có muốn cãi nhau với bà.....cũng không có cơ hội."
  "..." Đường Nghiên sửng sốt.
  "Hôm nào cô sẽ dẫn con đi gặp bà ấy." Kỷ Du Thanh hít hít mũi nặn ra một nụ cười, "bà ấy hẳn cũng muốn biết con."
  Đường Nghiên gật đầu.
  Mặc dù cô Kỷ luôn cười, nhưng Đường Nghiên nhận ra rằng nàng khiến cô mất hứng dường như đã đưa ra một chủ đề không nên đưa ra, nàng không biết nhà cô Kỷ đã xảy ra chuyện gì, chủ đề này trước giờ cũng chưa bao giờ nói qua.
  Từ sân bay đến nhà ga nội thành hai người bắt chuyến tàu đến nơi họ sẽ đến, đó là chuyến màu xanh lá cây truyền thống và khá cổ kính, đi qua một cánh đồng rộng lớn bất tận và xanh tươi.
  Đường Nghiên và Kỷ Du Thanh ngồi đối diện nhau, ở giữa có một cái bàn, lúc này, điện thoại di động của Kỷ Du Thanh vang lên là âm thanh của một cuộc gọi video, Kỷ Du Thanh cúp máy không nói một lời đặt điện thoại di động trên bàn.
  Một lúc sau điện thoại lại vang lên, Đường Nghiên liếc nhìn ảnh đại diện người gọi đến hình như là đàn ông.
  Kỷ Du Thanh vẫn không bắt máy thay vào đó cô chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.

Tùy ý đối phương gọi đến thế nào cũng không quan tâm.
  " Cô Kỷ, có chuyện gì quan trọng sao..." Đường Nghiên thấp giọng hỏi.
  "Không có gì, chỉ là khách làm ăn thôi,"Kỷ Du Thanh dừng một chút chuyển đề tài, " con xem phong cảnh ở ngoài thật đẹp." Nói xong, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
  Đường Nghiên nhìn Kỷ Du Thanh, hiện tại cô làm sao có tâm trạng ngắm phong cảnh được..