Tim Đập Đuôi Run

Chương 1: Huyết tộc và Người thú




Edit by Chu

Màn đêm buông xuống. Khung trời đen được trang trí bởi vô số ánh sao lấp lánh, dải ngân hà như ẩn như hiện hòa tan giữa ngàn tầng mây.

Vầng trăng non tựa như chiếc lưỡi liềm màu vàng kim treo lơ lửng trên đỉnh đầu, thắp sáng không bằng một phần ở đêm trăng tròn.

Thiếu nữ lẳng lặng dựa vào thân cây cổ thụ thô to, đôi chân thon dài thả lỏng vắt vẻo trên cành. Tuy rằng dáng điệu lười nhác, nhưng thần trí của cô đặc biệt thanh tỉnh, một đôi mắt màu xanh lam nhạt chứa trọn hết cả ánh trăng lành lạnh, cứ như mọi nguồn sáng trong màn đêm đều nán chân lại nơi đây.

Còn có... Từ trên cành cao, một cái đuôi xù đầy lông buông rũ xuống.

Đúng vậy, cô là Người thú. Nếu không lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn, có lẽ không ai có thể nhìn ra cô là người sói.

"Loạt xoạt."

Thương Kỳ nheo lại hai mắt, tuy thân hình không nhúc nhích nhưng từng thớ thịt trên người đã căng cứng lên. Ban đêm thỉnh thoảng có gió thổi qua, nhưng giờ phút này lại có chút kì dị.

Hơi thở xa lạ gần trong gang tấc, nhưng đã quá muộn để phòng bị. Cánh tay be bé đang gồng lực của thiếu nữ bị một bàn tay lạnh băng đè chặt vào trên cây.

"Huyết tộc." Tròng mắt người nọ đỏ lừ, trong chớp mắt, cô đã bị đè lên thân cây với một tư thế hoàn toàn không thể phản kháng.

Trước mắt là một gương mặt trắng nõn quá mức, đường nét đẹp đẽ mang theo chút ý trêu chọc. Thương Kỳ cảm thấy máu trong người mình bỗng dưng sôi sục, có lẽ là vì nhiệt độ cơ thể của người nọ thật sự quá thấp.

"Chưa từng gặp mặt, mới tới à." Huyết tộc mở miệng, khoảng cách lại được rút ngắn thêm chút, "Không biết mùi vị thế nào nhỉ."

Thoáng liếc qua phù hiệu bên trên tay áo — Năm hai. Mi mới là người mới tới ấy, nhóc ranh.

Cho dù trong bụng nghĩ thế, ngoại hình của cô thoạt nhìn chả giống người già đời tẹo nào.

"Thật là trùng hợp, tôi cũng chưa từng gặp cậu." Thiếu nữ lạnh lùng nói, muốn tránh đi khuôn mặt đang từng bước gần kề, thế nhưng không biết làm sao mà toàn bộ cơ thể đều bị khống chế vững vàng, dốc sức ngửa người ra đằng sau cũng không có hiệu quả gì.

"Muốn làm gì đó với thành viên ban kỉ luật, tốt nhất là nên suy xét đến hậu quả trước." Thấy tên này không có ý định dừng tay, cô bèn bổ sung một câu. Đương nhiên, chỉ là phí công vô ích.

Tuy rằng Huyết tộc trước mặt đang giữ cánh tay Thương Kỳ, có điều lại không dùng hết sức đối với cô. Nghe được lời cô nói, hắn nở nụ cười, lộ ra hàm răng sắc bén, dưới thân Thương Kỳ bất giác run nhẹ lên.

"Hậu quả sao? Có lẽ là rất thơm ngon." Khuôn mặt đẹp trai tỏ vẻ không sao cả, hắn liếm môi, quay đầu chuyển sang cần cổ của cô.

Làn tóc rối bời màu bạc sượt lên làn da mềm mại của thiếu nữ, cảm giác như được lông vũ phớt qua, có chút ngứa.

Âm thanh răng nanh đâm vào da thịt.

Thương Kỳ không phản kháng, thế nhưng từ trong cổ họng phát ra tiếng càu nhàu bất mãn, lỗ tai nhạy cảm dựng đứng cả lên, lông tơ run rẩy. Đôi mắt màu đỏ ngó đến hai cái vành tai bé bé xinh xinh kia, đầu ngón tay lạnh buốt nhẹ nhàng chạm lên trên, sau đó dùng lòng bàn tay xoa vòng vòng đùa giỡn.

Toàn thân tê dại. Hai loại khoái cảm không biết từ đâu ập tới làm cho cô đột nhiên không kịp chuẩn bị. Từ trước đến nay Thương Kỳ chưa từng bị ai xấu xa trêu chọc đến nỗi này, lập tức ửng hồng hết cả mặt, bầu mắt toàn là vẻ xấu hổ xen lẫn giận dữ.

Răng nanh rời khỏi cổ, chẳng qua chỉ một lát.

"Haha, em vẫy đuôi kìa."