Tim Đập Cực Độ

Chương 32: Sau khi tắt đèn




Lúc Quan Yếm đi tới chỗ rẽ giữa hai tầng thì nhìn thấy ánh đèn trên tầng ba có màu xanh lục âm u.

Cô lập tức dừng chân híp mắt lại, đang tự hỏi làm sao mới xác định đây có phải là quy tắc trái ngược hay không, đột nhiên cô thấy ánh sáng khôi phục bình thường.

Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập từ hành lang vang tới chỗ cầu thang.

Cô chạy lên hai bước, chỉ thấy sắc mặt Mã Hiểu vô cùng khó coi đang cố lau mặt mình, cô ta chạy với tốc độ rất nhanh.

Cô không cần hỏi cũng biết, nhất định đã gặp phải chuyện gì đó không tốt rồi.

Mã Hiểu nhìn thấy Quan Yếm, tâm trạng đang căng thẳng chợt thả lỏng, vừa đi vừa nói: “Vừa nãy ánh đèn biến thành màu xanh, có thứ gì đó li3m tôi, ghê tởm muốn chết!”

Cô ta nói xong liền giơ ống tay áo cho Quan Yếm xem.

Cô ta mặc áo thun dài tay màu trắng, lúc này tay áo bị dính một mảng chất lỏng to nhớp nháp màu xanh lục, còn tỏa ra một mùi hôi tanh khó ngửi.

Gương mặt Mã Hiểu bị chà đến nỗi đỏ bừng vì lau sạch thứ này dính trên mặt.

Quan Yếm nhíu mày, suy đoán: “Vì quy tắc không được di chuyển khi ánh đèn chuyển sang màu xanh lục, cho nên khi ấy cái thứ đó sẽ nghĩ cách ép chúng ta di chuyển, nếu tố chất tâm lý hơi kém thì sợ là không chịu được sẽ di chuyển, sau đó chết trong tay nó.”

Mã Hiểu nghĩ mà sợ: “May mà tôi có danh hiệu có thể tăng cường ý chí, nếu không…”

Cô ta không nói nữa, vội la lên: “Nói sau đi, tôi phải tranh thủ đi chép quy tắc!”

Quan Yếm nhắc nhở: “Phía dưới tấm bia đá có một hàng chữ nhỏ, nội dung là có quy tắc trái ngược.”

Mã Hiểu vừa đi xuống vừa hô: “Được, cảm ơn nhé!”

Đồ ăn ở nhà ăn trong trường cũng không ngon lắm, còn hơi không sạch sẽ.

Quan Yếm và Thích Vọng Uyên ngồi trên thềm đá, vừa ăn vừa xem mấy quy tắc đó, một lần rồi lại một lần, cố gắng nhớ kỹ tất cả. 

Trong đó có mấy dòng rất thú vị:

Khi nửa đêm có tiếng chuông vang lên, xin nhớ kỹ phải lập tức đi ra hành lang trước phòng ký túc xá, chờ đợi trò chơi bắt đầu.

Giáo viên quản lý không bao giờ mang giày màu xanh dương đi kiểm tra phòng ngủ, nếu bắt gặp, vui lòng trốn đi ngay lập tức!

Có đôi khi cầu thang sẽ có thêm một bậc, nhất định không được bước lên.

Thật ra cái quy tắc cầu thang này với quy tắc “Lưu ý, nhất định không được đếm số bậc thang” phía trên hơi trái ngược nhau.

Nếu không được đếm số bậc thang thì làm gì có ai nhạy bén phát hiện có thêm một bậc thang?

Tuy nhiên, có cách thử nghiệm để tránh điều đó. 

Sau khi hai người ăn cơm xong, nhân lúc bầu trời vẫn chưa tối đen, hai người đi tới phòng học lấy vài cây phấn rồi gạch một nét nhỏ lên mỗi bậc thang.

Nếu có thêm một bậc thang thì chắc hẳn các nét gạch sẽ không liên tục phải không?

Sau khi hai người cùng chép thêm một bản cho Thích Vọng Uyên, Quan Yếm trở về ký túc xá.

Trong quy tắc về ký túc xá, trừ bỏ những cái quái dị dở hơi ra thì có vài cái tương đối bình thường, ví dụ như không được tự ý đổi phòng, nhất định phải về phòng ngủ trước 8 giờ tối.

Bởi vì nhóm người cầu sinh không có đồng hồ nên vì cân nhắc đến sự an toàn, mọi người đều cố gắng trở về ký túc xá sớm. 

Khi Quan Yếm về, Mã Hiểu đang cầm quy tắc đọc lớn để thuộc lòng, vừa để cho mấy người khác nghe, một công đôi việc.

Đường Thu nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nhìn có vẻ không lo lắng chút nào.

Dường như cô ấy là một người hờ hững lầm lì, hoàn toàn không muốn giao lưu với những người khác.

Mã Hiểu đọc xong quy tắc một lần rồi tạm thời ngừng lại, chào Quan Yếm rồi hỏi: “Chị Giai Giai, chị nhớ kỹ chưa?”

Quan Yếm còn chưa kịp nói chuyện, bên ngoài hành lang đã vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm.

Ngay lúc đó, một giọng nữ hô vang: “Các bạn học mở cửa ra, kiểm tra phòng ngủ!”

Đường Thu lập tức mở mắt ngồi dậy, Mã Hiểu cũng đặt vở xuống, biểu cảm nghiêm túc.

Chỗ Quan Yếm ngủ nằm cạnh cửa, vì thế cô kéo cửa ra, nhân tiện nhìn một cái rồi quay đầu lại nói: “Không phải giày màu xanh dương.”

Mã Hiểu nhẹ nhàng thở ra, hạ giọng nói: “Cái trường học này thật là đáng sợ.”

Cùng lúc đó, ký túc xá nam sinh ở tầng hai đã bị kiểm tra xong, Thích Vọng Uyên nằm ở giường dưới cạnh cửa, anh đang cầm hai trang giấy viết đầy các quy tắc lên xem.

Ở giường bên, Đường Hạ ngồi xếp bằng trên giường, hai tay đặt lên đầu gối, trước mặt đặt hai trang giấy đang mở ra, giống như đang tu luyện công pháp gì đó.

Hồ Chí dụi mắt, ngẩng đầu nhìn hai người, nhẹ nhàng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Cửa sổ phản chiếu ánh đèn sáng ngời trong ký túc xá, còn mọi thứ bên ngoài đều chìm trong bóng tối, khi đến gần mới có thể nhìn thấy vài đường nét mơ hồ. 

Nhưng ngược lại, vầng trăng tròn trĩnh trên bầu trời vô cùng sáng rõ, giống như một mâm ngọc xinh đẹp treo giữa không trung.

Hồ Chí đi WC xong rồi đi ra, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ thì trông thấy vầng trăng kia.

Sau đó anh ta hơi sửng sốt.

“Hai người nhìn đi…”

Thích Vọng Uyên và Đường Hạ đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.

Hồ Chí đứng ngay cửa sổ, đưa tay chỉ ánh trăng bên ngoài, biểu cảm ngập tràn khiếp sợ và nghi ngờ: “Hình như trên mặt trăng đó có người!”

Thích Vọng Uyên nhanh chóng nhớ lại tất cả quy tắc, xác định không có liên quan gì tới ánh trăng, anh mới trở người bước nhanh tới, ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng.

Trên mặt trăng ấy thật sự có hai bóng người nho nhỏ đang chuyển động. 

Đường Hạ cũng qua xem, nhíu mày nói: “Tuy rằng trong quy tắc không có viết, nhưng tốt hơn hết đừng nhìn, coi như không biết là được.”

Hồ Chí gật đầu, trong lòng vẫn hơi kinh ngạc.

Giáo viên quản lý nhanh chóng bước tới trước cửa phòng 302.

Bà ta mặc một cái váy ngủ hồng nhạt, tóc xoăn ngắn ngủn, mang dép lê, dáng người hơi béo, đi trên hành lang vô cùng khí thế.

Nhìn bà ta cực giống Bao Tô Bà trong phim “Tuyệt đỉnh Kungfu” của Châu Tinh Trì, chỉ thiếu điếu thuốc nữa thôi.

Bà ta dựa người vào cửa nhìn đám Quan Yếm: “Đi đánh răng rửa mặt hết rồi à?”

Mặc dù chưa làm gì cả, nhưng các cô đều gật đầu.

Cô giáo hừ một tiếng: “Đi ngủ sớm đi, hơn 10 phút nữa tắt đèn được rồi.”

Bà ta nói xong rồi xoay người đi tới phòng tiếp theo.

Chờ bà ta đi khuất, Quan Yếm đi qua đóng cửa.

Nhưng lúc cô vừa khép cửa lại, nghe thấy phòng cách vách vang lên giọng nói non nớt của bọn nhỏ.

“Chào cô Trương!”

Quan Yếm dừng động tác, sau đó đột nhiên khép cửa lại, quay đầu lại nói: “Không phải quản lý ký túc xá họ Lý sao?”

Mã Hiểu vừa mới thả lỏng nằm trên giường, nghe vậy lập tức ngồi dậy, biểu cảm thay đổi: “Đúng vậy…”

Còn chưa dứt lời, bóng đèn trong phòng đột nhiên phát ra tiếng “xẹt xẹt”, nhanh chóng chớp chớp.

Quan Yếm vẫn đứng kế cánh cửa chưa kịp đi, từ góc nhìn của cô có thể trông thấy rõ ràng, cùng với ánh đèn chớp tắt, một bóng đen lẳng lặng xuất hiện trong phòng từ lúc nào. 

Khi ánh đèn sáng lên, tất cả mọi thứ trong phòng đều bình thường. Lúc ánh đèn tắt, trong nháy mắt luân chuyển giữa sáng và tối, bóng đen mới có thể hiện ra.

Vị trí nó xuất hiện nằm chếch trong phòng, chính là ngay trước giường ngủ Mã Hiểu.

Quan Yếm thấy Mã Hiểu ngồi trên giường cứng đờ, vẻ mặt lộ sự sợ hãi.

Cô cũng thấy Đường Thu mặt không biểu cảm xoay người bước xuống giường, không biết lấy đâu ra một con dao găm, ánh mắt sắc bén bày ra tư thế phòng bị.

Trong đầu Quan Yếm nhanh chóng hiện lên một quy tắc bình thường, sau khi  tắt đèn không được tự ý đi lại.

Cô lập tức phản ứng, thừa dịp ánh đèn sáng lên nhanh chóng lăn lên giường, tiện tay kéo chăn đắp lên người. 

Bỗng nhiên, ánh đèn sáng lên rồi nhanh chóng tắt ngóm. Trong phút chốc, bóng đen hiện ra.

Lúc này, bóng tối dày đặc tràn ngập căn phòng.

“Làm… Làm sao bây giờ?” Mã Hiểu hơi khẩn trương hạ giọng nói.

Quan Yếm không lên tiếng, Đường Thu cũng không.

Mã Hiểu càng thêm sợ hãi, bởi vì giường cô ta ở gần nhất so với vị trí bóng đen xuất hiện.

Cô ta muốn tìm kiếm sự trợ giúp, trong đầu đột nhiên nảy ra một nghi vấn: Rõ ràng trong phòng có ba người, vì sao hai người họ đều không lên tiếng?

Chẳng lẽ là…

Cô ta rốt cuộc mới hiểu ra, nằm thẳng xuống không dám chuyển động, tiếng thở cũng nhẹ hơn rất nhiều.  

Quan Yếm che chăn tới cằm, trong bóng đêm yên tĩnh lặng lẽ nhắm hai mắt lại.

Hình như trong không khí có thêm một mùi hôi thối kỳ quái, giống như bùn lầy, mà cũng giống mùi cây cỏ thối rữa.

Cô yên lặng chờ đợi, nằm không nhúc nhích mà không biết đã qua bao lâu.

Bỗng nhiên, cái mùi thối kia càng ngày càng nồng nặc.

Quan Yếm không dám nhích lông mày, chỉ cảm thấy hình như có thứ gì đến gần mình, thoáng đi tới bên cạnh rồi lặng lẽ nhìn cô chằm chằm. 

Sau một lúc lâu, mùi thối dần dần biến mất.

Một tia sáng chói lòa xuyên qua mí mắt nhắm nghiền, mang theo sự k1ch thích mãnh liệt. 

Quan Yếm đợi một lát mới từ từ mở mắt ra.

Cùng lúc đó, một tiếng khóc khe khẽ xuyên qua bên trái giường cô, là tiếng từ ngoài hành lang vọng vào.

Hình như trong phòng đã an toàn.

Ánh đèn đã sáng lên lần nữa, bóng đen cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Cô vén chăn trở mình ngồi dậy, nhìn Đường Thu vừa mới từ giường đối diện ngồi dậy, sau đó quay sang Mã Hiểu hỏi: “Cô ổn…”

Cô không thể hỏi hết câu, nửa đoạn sau đã nghẹn trong cổ họng, bởi vì không nhìn thấy Mã Hiểu.

Trên giường cô ta trống trơn, chỉ có một tấm chăn mỏng lộn xộn cùng với hai trang quy tắc đặt bừa trên đó.

Ngoài cửa, tiếng khóc thút thít âm u và một luồng gió lạnh chui qua khe cửa bay vào phòng.

Một lát sau Quan Yếm mới phản ứng lại, nhìn về phía Đường Thu: “Đó có phải giọng của Mã Hiểu không?”

Đường Thu nghe thế, cẩn thận lắng nghe kỹ càng, đuôi lông mày nhếch lên: “Phải.”

Giọng điệu và dáng vẻ của cô ấy vô cùng tương xứng, tuy rằng ngoại hình của mọi người đều biến thành trẻ con nhưng hoàn toàn có thể nhìn ra, cô ấy là một nữ thần vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ.

Quan Yếm nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, cô có thể nghe rõ tiếng khóc đau khổ và sợ hãi của Mã Hiểu

“Khỏi mở cửa, do cô ta ngu ngốc thôi.”

Dường như Đường Thu cho rằng cô đang do dự có nên mở cửa hay không, vì thế cô ấy nói ra câu đó với vẻ mặt hờ hững.

Sau đó cô ấy xuống giường đi vào nhà vệ sinh, tiện tay kéo cái khăn lông phơi ngoài ban công đi vào rửa mặt.

Quan Yếm cũng chỉ có thể im lặng thở dài.

Chuyện vừa xảy ra khi nãy không chỉ liên quan tới một quy tắc, trừ quy tắc “Giáo viên quản lý ký túc xá họ Lý” là kỳ quái nhất ra thì còn hai điều bình thường hay xuất hiện trong trường học.

“Yêu cầu sau khi tắt đèn không được tự ý đi lại” và “Yêu cầu sau khi tắt đèn không được nói chuyện để tránh ảnh hưởng mấy bạn học khác nghỉ ngơi”.

Thật ra còn chưa tới thời gian tắt đèn thật sự, cho nên lúc này, đèn trong ký túc xá mới sáng lên lần nữa. 

Nhưng nghĩa đen của chữ “tắt đèn” cũng chỉ là tắt đèn mà thôi, bởi vậy chỉ cần đèn trong phòng ngủ tắt thì bọn học sinh đều phải tuân thủ những quy tắc đó.

Chuyện xảy ra bất ngờ, Quan Yếm và Đường Thu vẫn kịp phản ứng để hành động chính xác, nhưng Mã Hiểu bị chậm nửa nhịp.

Tuy rằng cô ta cũng nhanh chóng hiểu được nên làm thế nào, nhưng lúc nhận ra mình đã lỡ nói một câu sau khi tắt đèn… Tất cả đều đã muộn.

Quan Yếm hơi tiếc nuối.

Dù sao đều là người cầu sinh, suy bụng ta ra bụng người, điều kiện tiên quyết không làm hại mình, nên cô không mong rằng những người khác xảy ra chuyện, luôn cố gắng giúp đỡ.

Nhưng bây giờ, Mã Hiểu ở ngoài vẫn luôn khóc thút thít không ngừng. Rốt cuộc không biết sống hay chết.

Hết chương 32