Vân Yên đưa đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn ca ca. Đúng, chỉ có thể là ca ca say nên mới nhầm tưởng nàng là phi tử của hắn.
Dẫu sao thì, nàng cũng từng hi vọng…
Nhưng, chuyện hôm nay nàng đến gặp ca ca, vẫn chưa đạt được câu trả lời…
- Hoàng huynh ca ca, người thực sự chán ghét ta sao? – Vân Yên vẫn cố nhìn thẳng vào ca ca, đợi chờ câu trả lời.
Hàn Nguyên lại quay sang nhìn muội muội của hắn? Chán ghét nàng? Chưa bao giờ.
Nhưng càng thân thiết với nàng, bản thân hắn thấy càng tội lỗi, hắn không thể nhìn nàng như muội muội được…
- Không có chuyện ta ghét ngươi… – Hắn đáp.
- Vậy tại sao ca ca không muốn gặp, không muốn nhìn thấy ta?
Hắn lại thầm nhủ trong đầu, mấy năm nay nàng càng trưởng thành xinh đẹp, khiến hắn càng phải né tránh. Chuyện này không thể nói ra cho nàng biết.
- Không phải là ta không muốn gặp ngươi, gần đây là ta quá bận rộn, không thể có thời gian nuông chiều ngươi như trước, ngươi cũng đã trưởng thành, đừng cứ như một đứa trẻ như vậy!
Câu trả lời của hắn, như một tia nắng sưởi ấm cõi lòng Vân Yên, thấy ánh mắt nàng ánh lên tia hoan hỉ, đôi môi khẽ mỉm cười, hai má ửng hồng. Thì ra không phải ca ca chán ghét nàng.
- Muộn rồi, ngươi về đi, Yên Nhi!
Dù trong lòng luyến tiếc, Yên Nhi cũng phải đứng lên, cúi đầu chào rồi ra về.
…..
…..
Trở về phủ được mấy ngày, tối tối nàng vẫn ngồi ngẩn ngơ trong thư phòng, nhìn ra cửa sổ.
Hôm đó, tuy là không kiểm soát lý trí, nhưng ca ca và nàng đã hôn nhau…
Nàng cứ thẫn thờ như vậy, mẫu thân của nàng đã bước vào từ bao giờ.
Mẫu thân của nàng, một người phụ nữ có tuổi nhưng vẫn rất đẹp, hồi trẻ chắc chắn người cũng xinh đẹp yêu kiều.
- Yên Nhi!
– Mẫu thân trong người không khỏe, sao còn chưa đi nghỉ sớm? – Nàng vội quay ra phía mẫu thân, thấy người đang bế trên tay một con mèo.
- Lông mèo rất hại, mẫu thân sao lại bế mèo? – Nàng không khỏi ngạc nhiên.
Đó là một con mèo đen kì dị, đặc biệt, hai mắt của nó màu đỏ thẫm khiến nàng chợt có liên tưởng nào đó đến tên quái nhân kia.
- Yên Nhi, lúc chiều có người mang đến phủ tặng ta con mèo này, là phu nhân nhà Bộ binh, không tiện từ chối, hay là con chăm sóc nó nhé!
Yên Nhi nhìn con mèo.
- Mèo đen vừa xấu lại vừa xúi quẩy, chắc chắn mụ ta có ý đùa cợt, ngày mai con sẽ đem sang trả! – Nàng lấy con mèo từ tay mẫu thân – Người mau đi nghỉ đi!
……
Sau khi mẫu thân đi, còn lại nàng với con mèo đen đủi đó. Nàng tính buộc nó ở chân giường, không ngờ vừa chạm vào nó đã hóa thành một nam tử trong sự ngỡ ngàng của nàng. Chính là tên yêu quái đó.
- Ngươi… – Nàng lui lại, hốt hoảng – Ngươi là yêu tinh sao?
Đôi mắt đỏ thẫm ấy không hề giống người, thì ra giáo chủ Hắc Long đúng là yêu ma.
- Vì nàng không cho ta đến, ta mới dùng cách này để đường hoàng ở đây!
Y tiến một bước, nàng lại lui một bước, run rẩy sợ sệt:
- Ngươi định làm gì?
- Ta không phải nói là thích nàng sao, ta đã yêu thích cái gì, là phải có bằng được!
- Yêu ma, nhưng ta không thích ngươi! – Câu nói của nàng rất phũ phàng, như dội thẳng vào mặt y. – Ta không muốn quen biết một yêu ma!
Chợt nàng cảm thấy luồng khí ngột ngạt quỷ dị khiến mình không bước chân được nữa, thân mình đổ mồ hôi lạnh run sợ. Y đã đến sát bên nàng, lấy tay nâng cằm nàng lên, giọng thâm trầm ma mị đáng sợ:
- Yêu ma? Đúng vậy, đừng tưởng con người mới là tốt đẹp… để ta cho nàng biết… – Y lại lấy một tay khi vuốt ve mặt nàng, nàng cảm thấy bủn rủn khi những móng tay của y lướt qua – Hơn một trăm năm trước, ta cũng từng là con người, bộ tộc của ta, vì mê tín đã nhẫn tâm giết hại một đứa bé như ta, moi lấy trái tim làm vật tế, còn quẳng xác ta vào một con suối ở rừng Nam Cương sâu… hãy nhìn mắt ta… đó là màu máu thù hằn…
- Ngươi… ngươi không phải là người… – Nàng run sợ tột cùng.
Y nắm lấy bàn tay nàng, nắm quá chặt làm nàng đau, sau đó đặt lên ngực trái:
- Nàng hãy cảm nhận đi… một kẻ như ta phải sống vào quả tim thay thế của một người khác, chính giáo chủ đời trước đã hồi sinh cho ta…
Y tuyệt nhiên không phải là người, không có trái tim, một kẻ tàn nhẫn mất nhân tính, cớ gì nàng phải dính líu vào loài yêu nghiệt này chứ…
- Yên Nhi… – Hắn đổi giọng dụ dỗ – Chỉ cần nàng theo ta, ta sẽ yêu thương nàng mãi mãi, ta sẽ cho nàng một cuộc sống vĩnh cửu… nếu nàng tiếp tục cự tuyệt ta như vậy, ta chỉ còn cách giết nàng, lấy trái tim của nàng thay cho trái tim này, để ta mãi mãi có nàng…
Nàng vô cùng hoảng sợ. Yêu ma, là yêu ma muốn chiếm đoạt hay giết hại nàng. Nàng phải làm sao chứ?
Không được, loài ma quỷ này nhất định không có nhân tính, tâm tính lại điên loạn bất ổn, nếu nàng thẳng thừng cự tuyệt, không biết sẽ làm sao?
- Ngươi muốn lấy ta?
- Đúng, nàng đồng ý sao?
- Ngươi phải theo phong tục của bọn ta, phải chấp nhận thách cưới!
- Ta có thể cho nàng mọi thứ…. – Đôi mắt màu đỏ của y chợt dịu đi đôi chút.
- Ta muốn có ngọc trai màu xanh ở biển Đông! – Nàng thầm nghĩ trên đời này không có loại ngọc trai nào như vậy.
- Được, nàng đợi ta, ta lập tức đi lấy cho nàng!
Nói rồi y vội vã thi triển tà pháp biến mất. Nàng được một phen hoảng hồn. Chí ít cũng được yên lành một thời gian, cho đến lúc y nhận ra yêu cầu của nàng không có thật. Y chắc từ nhỏ sống ở rừng sâu nước độc, chắc không biết chuyện ngọc trai gì đó.
Nghĩ đến chuyện tên yêu ma này, nếu ca ca muốn trấn áp tà phái của y thật không dễ, sức người không thể đấu chọi với tà giáo yêu nghiệt, muốn trấn áp phải biết nhược điểm và cách để thắng ma pháp của bọn chúng…
Hai ngày sau, nàng chỉ quanh quẩn trong phủ chăm sóc hoa, tên yêu ma kia chưa thấy quay lại. Lúc này đã là sẩm tối, nàng lên đi mời mẫu thân cùng dùng cơm.
Khi vừa bước vào phòng mẫu thân, đã không thấy người, nàng tìm khắp phủ, đến phòng khách, chợt thấy có người đang cùng mẫu thân trò chuyện.
- Công công à, Yên Nhi nhà chúng ta không thể gả đi được! – Giọng mẫu thân của nàng van nài.
Đó hình như là Lâm công công thân cận với thái hậu.
- Thái phi, công chúa đâu phải là gả đi đâu khổ cực chứ? Chỉ là Đại Lịch tộc ở xa xôi nơi này một chút, tộc đó rất mạnh, trấn giữ một vùng, công chúa đến đó làm vương hậu, cả đời sung sướng không kể hết!
- Không được, xin đừng bắt Yên Nhi rời xa ta! – Mẫu thân của nàng đã quỳ xuống van nài.
- Thái phi, người phải biết tình hình hiện nay, di huấn tổ tiên phải khai thiên lập quốc, mở mang bờ cõi, không thể tránh được các công chúa phải đi cầu thân với các tộc khác, chuyện này không phải mình thái hậu hay bệ hạ quyết định được… người đừng làm ta khó xử.
Vân Yên đứng lặng nhìn ra. Họ muốn biến nàng thành một con cờ. Muốn gả nàng đi cầu thân với phỉ tộc.
Không được, ca ca của nàng sẽ không nhẫn tâm như thế, nàng nhất định phải vào cung tìm ca ca.
Vân Yên không thiết gì, một mực chạy đến hoàng cung, tìm hoàng đế ca ca.
Lúc này hắn đang bận việc thảo luận với một vài cận thần trong thư phòng.
Nàng chạy đến, bất chấp can ngăn của thị vệ, xông vào thư phòng.
- Các người lui ra một chút! – Hoàng đế ra lệnh.
Lúc sau chỉ còn nàng và hắn trong thư phòng. Có lẽ là nàng vội vã chạy đến đây, bộ dạng vô cùng thảm thương, mồ hôi lấm tấm trên gương mặt.
- Vân Yên, tại sao ngươi lại vô lễ như vậy? Có biết ta đang bàn chuyện hệ trọng? – Giọng hắn nghiêm khắc.
Vân Yên vội lại gần, quỳ xuống, ngước đôi mắt đẫm lệ cầu xin:
- Hoàng huynh ca ca, xin đừng gả ta đi! Ta van xin người…
- Vì chuyện đó sao? – Hắn nhắm mắt, lấy lại bình tĩnh, rồi lại nhìn nàng – Ta cũng không muốn gả ngươi cho tộc đó, nhưng ngươi cũng không còn nhỏ, sớm muộn gì cũng phải xuất giá, ta sẽ tìm cho ngươi một vương tử tốt, có thể yêu thương ngươi thật lòng…
Vân Yên nghe một nửa câu thấy có chút nhẹ nhõm, nhưng vế sau, vẫn là làm nàng đau lòng.
- Ca ca, ta không muốn bị gả đi đâu cả!
- Tại sao ngươi vẫn trẻ con cố chấp như vậy?
Vân Yên hai hàng nước mắt trào ra, diễm lệ mà bi thương, nhất thời suýt làm Hàn Nguyên không thể cầm lòng.
Trong lòng nàng thầm nghĩ, nếu ngày hôm nay không cương quyết bày tỏ cảm xúc với người ấy, có lẽ sớm muộn gì cũng phải cách xa. Nàng, thực sự không muốn lấy bất cứ ai ngoài ca ca, nàng không yêu thích ai ngoài ca ca.
- Ca ca… – Nàng lấy mọi can đảm, đứng dậy, bất ngờ ôm chầm lấy hắn – Ta không muốn lấy ai cả, ta chỉ muốn ở bên ca ca, dù ca ca không chấp nhận ta được, cũng xin đừng đẩy ta đi, ta chỉ yêu ca ca!
Hàn Nguyên nhất thời giật mình bất ngờ. Không ngờ có ngày muội muội của hắn không kìm lòng được mà nói ra những lời này.
Hương thơm của nàng, làm hắn trong phút chốc si mê, ngỡ ngàng…
Nữ nhi này… nếu như không phải muội muội của hắn…
Muội muội…
Hắn kìm lòng, khẽ gạt nàng ra, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc:
- Yên Nhi, ta đã nuông chiều khiến ngươi có thể nói ra những lời vô luân này sao?
- Ca ca, nếu như ta không phải muội muội ruột của người, ta cũng có thể yêu người! – Nàng lúc này đã không còn kìm chế nổi cảm xúc trào dâng.
- Ngươi thật là không còn luân thường đạo lý gì! – Hắn càng nhìn nàng nghiêm nghị hơn, ánh mắt làm nàng có điều sợ sệt.
- Ca ca… người ta đồn đại ta không phải con của phụ hoàng, ca ca cũng biết điều đó…
- HÀM HỒ! – Hắn tức giận ngắt lời nàng – Ngươi là công chúa muội muội của ta, nếu thực tình ngươi không phải công chúa, ta và triều đình nhất định sẽ dùng vương pháp trị tội chết ngươi và mẫu hậu! Ngươi là công chúa, vì vậy hãy biết thân phận của mình!
- Ca ca… – Môi nàng run rẩy, cõi lòng hết sức đau đớn.
- Lui ra ngoài! – Hắn lạnh lùng hạ lệnh.
Vân Yên run rẩy, mắt đẫm nước mắt, từ từ lui ra, vừa đến cửa đã vừa chạy vừa khóc. Hình ảnh đó cũng xé nát cõi lòng hắn, như tan ra trăm mảnh.
Yên Nhi – muội muội của hắn.
Người con gái hắn yêu thương nhất…
Khi hắn mười sáu tuổi, Yên Nhi mười một tuổi, hắn đã biết mình yêu thích muội muội, cũng biết chuyện đồn đại đó. Thậm chí hắn từng mong ước Yên Nhi là người không chung huyết thống với mình.
Vào ngày phụ hoàng hấp hối, hắn đã lấy hết can đảm, một mình lẻn vào hoàng điện.
“ Phụ hoàng, Yên Nhi là muội muội của ta đúng không”
“ Đúng…” – giọng phụ hoàng của hắn thều thào.
“ Phụ hoàng cũng biết tin đồn mà…”
“ Nguyên Nhi, ngươi không yêu Yên Nhi được đâu… người đàn ông đó… hắn ta vốn không thể sinh con… cho nên… Yên Nhi là…nhất định là…”
Câu nói của phụ hoàng năm đó… nỗi ám ảnh của hắn cho đến giờ.
Yên Nhi nhất định là muội muội của hắn!
…….
…….
Lại trôi qua ba ngày nữa, hôm nay Hàn Nguyên họp bàn với các đại thần, cũng vừa đề cập đến chuyện cầu thân.
Chợt thị vệ báo có Vân Yên công chúa đến, nói là muốn trực tiếp thỏa thuận chuyện cầu thân của nàng.
Hàn Nguyên vô cùng ngỡ nàng, Vân Yên xuất hiện trước mặt hắn và các vị đại thần, không phải nữ nhi yếu đuối, vội vã đến tìm hắn như hôm trước.
Hôm nay, trông nàng hoàng toàn bình thản, mình toát lên cốt cách thanh tao, trang nhã của một công chúa. Gương mặt, ánh mắt cũng không hề nao núng.
- Hoàng thượng, các vị đại thần, hôm nay ta đến vì chuyện cầu thân! – Nàng dõng dạc nói.
- Nàng muốn nói gì? – Một vị đại thần không khỏi thắc mắc.
Hàn Nguyên vẫn im lặng quan sát.
- Không phải ta là công chúa sao? Ta thấy mình có trách nhiệm của một công chúa…
“ Đúng vậy, ca ca… ta là công chúa muội muội của người…” – trong đầu nàng thầm nghĩ, nàng đã có quyết định.
- Thay vì để ta đi cầu thân với Đại Lịch tộc, ta sẽ cầu thân với Hắc Long giáo!
Hắc Long giáo? Ánh mắt tất cả thảy mọi người đều kinh hãi, nằm trong dự đoán của nàng. Nàng bình tĩnh nói:
- Không phải Hắc Long giáo là mục tiêu lớn nhất, cũng là trở ngại và nỗi lo lớn nhất của vương triều ta sao? Các ngài đều biết đó tà tà ma ngoại đạo, không dễ dàng trấn áp, không thể dùng cách thông thường chiến thắng tà pháp, ta là muốn tiến vào hang địch, nhất định sẽ thăm dò ra điểm yếu của chúng!
Nàng không hề nao núng, mắt đối mắt với ca ca.
“ Ca ca, Yên Nhi một lòng một dạ yêu thương người… ca ca, hãy nhìn những gì Yên Nhi làm, ta sẽ vì ca ca, sẽ dùng cách này để chứng minh cho ca ca… dù không được yêu, ta nhất định bắt ca ca nhớ đến ta như thế này…ta nhất định giúp ca ca…”
Trong đầu nàng chỉ có một tâm niệm duy nhất đó.
- Không được! – Hàn Nguyên thẳng thừng bác bỏ – Ta không để ngươi đến nơi đó!
Các vị đại thần thì nhiều ý kiến bất đồng, cũng có người bán tín bán nghi. Yên Nhi đã một mực kiên quyết:
- Hãy để ta tự quyết định con đường của ta! Ta nhất định vì triều đình này, vì người, hoàng đế ca ca. Ta nhất định không đổi ý, hôm nay ta đến đây cũng là cáo biệt!
Nàng nói vậy rồi lập tức bỏ đi. Hàn Nguyên lập tức đuổi theo, hắn tuy không chấp nhận, nhưng cũng không thể để nàng vào nơi đó.
Nhưng khi đuổi theo, hắn không tìm được nàng. Vân Yên ắt cũng tính toán để hắn không tìm được nàng, nàng đứng lặng lẽ nấp sau một cây cột, nhìn bóng dáng hốt hoảng lo âu của ca ca.
Ca ca, nàng không có duyên phận với ca ca…
Ca ca, nếu nàng cứ cố chấp, có khi sẽ vĩnh viễn mất tình huynh muội này…
……
…….
Để rồi hơn một năm sau.
Nam Cương, đại bản doanh Hắc Long giáo.
Từ lối vào bí mật cho đến đại tế đường, quân triều đình đã kéo đến, một cuộc thảm sát đầy thương tâm, quân số hai bên đều thương vong không ít.
Nhưng là quân triều đình đông hơn, nắm được điểm yếu, càng về sau càng dễ áp chế người của tà đạo.
Vân Yên bi thương nhìn cảnh máu me kinh hãi vương đầy.
Tà giáo, nhiều kẻ đã luyện thành ma, khi chết máu rơi xuống cũng biến thành nước độc, hễ chạm vào là khắp người bị thiêu cháy.
Khắp chân nàng, chỉ một màu đỏ thẫm phủ lấy kinh hoàng.
Huyết Mặc cầm lưỡi kiếm, đôi mắt đỏ thẫm còn kinh ngạc trước những gì xảy ra quá nhanh, vừa chém giết, vừa căm hận nhìn về phía nàng.
- Ta cho nàng một cơ hội, lại với ta, ta sẽ tha thứ cho nàng! – Y xoáy ánh nhìn từ đôi mắt đỏ thẫm đắng xa về phía nàng, vừa như vô cùng căm phẫn, vừa như lại có chút chờ đợi.
Quay lại ư? Yêu ma tàn ác, nàng đã biết điểm yếu của y, lát nữa ca ca của nàng có thể đấu lại với y…
…….
……..
Những cảnh về sau, cảnh trước mắt Vân Anh và Tử Thiên hiện ra là cảnh nàng đã một lần nhìn thấy trong mơ.
Huyết Mặc đang nằm trên mặt đất, lưỡi kiếm cắm ngập vào trái tim, đôi mắt đỏ thẫm bi thương nhìn nàng oán hận.
Vân Yên bước lại gần, ánh mắt cũng vừa như xót thương, vừa căm hận. Nàng cúi sát xuống bên y, chạm và khẽ vuốt nhẹ vào gương mặt y.
Dù sao cũng là nàng lừa dối, dùng cách không minh bạch này tiêu diệt tà ma ngoại đạo. Huyết Mặc, từ lúc nàng theo y, nàng đã dường như không hề khiến y nghi hoặc gì. Y yêu nàng đến cuồng điên, phải… nhưng y dẫu sao cũng là loài yêu nghiệt vô nhân tính…
- Ta xin lỗi, đã phụ ngươi kiếp này… kiếp sau ta nhất định dùng chân tình để yêu thương ngươi…
- Ha ha… – Y cười, miệng cũng đã ộc ra nhiều máu, cố gắng những giây cuối đưa đôi mắt đỏ thẫm hận thù nhìn nàng – Ta nhất định bằng mọi giá sẽ quay lại… hủy hoại ngươi, hắn và cả thiên hạ này… ta không bao giờ ta thứ cho ngươi…
Hắn chết để lại lời nguyền rủa ác độc đó…
…..
…..
Huyết Mặc đã chết, lãnh thổ của Đông quốc được mở mang, liệu số phận của Vân Yên và Hàn Nguyên sẽ ra sao?
Hàn Nguyên dẫn quân trở về, đã chiến thắng tà giáo, nhưng thật không may, loài yêu nghiệt đã tu luyện trăm năm thành ma Huyết Mặc, lúc giao đấu đã khiến Hàn Nguyên nhiễm phải một loại tà ma độc tính vô cùng thâm hiểm.
Đó là điều duy nhất Vân Yên vô tình chưa khám phá ra.
Hàn Nguyên tuy được coi là thiên nhân tái thế, có khí chất phi phàm, cơ thể con người cũng không trụ nổi bao lâu với độc tính.
Ba năm sau, hắn dường như suy kiệt. Vân Yên chỉ biết đau lòng ở bên săn sóc.
Những ngày tháng của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Vân Yên trong một lần vào cung chăm sóc hắn, vô tình nghe được lời than khóc của thái hậu.
“ Ông trời ơi, làm ơn hãy trừng phạt lên mình ta, xin đừng hủy hoại Nguyên Nhi”
“ Thái hậu, xin bớt đau lòng! Tất cả là do độc tính của tà ma…” – Đám cung nữ không ngừng khuyên giải.
“ Không, là một mình oan nghiệt do ta, chắc chắn tiên đế lên trên trời cũng đã biết nên mới trừng phạt ta và Nguyên Nhi… Nguyên Nhi… nó là oan nghiệt do ta… nó không phải là hoàng tử của tiên đế…” – Thái hậu đã hoàn toàn mất bình tĩnh, chỉ biết than khóc ai oán.
Hàn Nguyên, không phải ca ca của nàng!
Dù thế nào cũng không phải!
……..
Cảnh ở đại điện tang thương mà Vân Anh đã mơ thấy lúc Tử Thiên trúng độc chết…
……..
Cảnh cuối cùng trước mắt nàng.
Hoàng đế băng hà do ma độc, buộc phải hỏa táng.
Vân Yên công chúa đứng trước tang lễ, nhìn ngọn lửa bùng lên tàn nhẫn đang thiêu đốt thân xác người nam nhân nàng yêu thương nhất…
Ngọn lửa đỏ rực, tựa như ánh mắt Huyết Mặc cũng như trêu ngươi…
- Ca ca… người không phải ca ca của ta! – Môi nàng khẽ cười, ánh mắt đờ đẫn – Ha ha, người không phải ca ca của ta! – Nàng cười mỗi lúc một lớn.
Bất ngờ trước mắt mọi người, nàng chạy lao vào đám lửa oan nghiệt, thân mình cũng đã tẩm đẫm dầu từ bao giờ. Không ai dám và có thể lao vào ngăn nàng, những đôi mắt bi thương bất lực và nghi hoặc nhìn bóng dáng mảnh mai của nàng đang bị ngọn lửa dữ dội bao phủ…
“ Hàn Nguyên, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau… ”