Editor: Nguyễn Thủy
Ngày tiếp theo, đoàn phim bắt đầu quay, mọi người lặng lẽ quan sát Thường Tranh và Chung Tình.
Đa số đều nhìn Thường Tranh.
Mọi người trong showbiz ngày ngày lên weibo, tất nhiên cũng biết lời nói Thường Tranh tạo ra sóng gió lớn như nào.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, mọi người đặt mình vào tình huống của cậu ta, nếu mình bị chửi rủa như vậy, có lẽ tức giận đên mức cả tối không ngủ được.
Nhưng vẻ mặt Thường Tranh bình thường, tinh thần phấn chấn, giống như cũng không có vấn đề gì cả?
Nếu nói cậu ta là diễn viên nổi tiếng có tâm lý vững chắc thì còn hiểu được.
Nhưng cậu ta lại là người mới, lần đầu tiên được mọi người chú ý nhiều như vậy. Lần đầu tiên bị chửi rủa, thế nhưng lại có thể bình tĩnh như vậy, thật sự không thể tin được.
Không ít nhân viên trong đoàn phim thầm nghĩ, có ít người trời sinh ăn chén cơm này.
Chung Tình nhìn Thường Tranh như vậy trong lòng lại dâng lên cảm giác tự hào quỷ dị.
Cô vui vẻ nói với hệ thống: " Hệ thống à Thường Tranh không hổ là nam chủ, mặc kệ làm người vẫn là tính cách đều là số 1, hơn nữa cậu ta trời sinh làm diễn viên, nếu cậu ta không nổi tiếng quả thực không có thiên lý."
Hệ thống trả lời: " Đúng vậy ký chủ mời, ký chủ cố gắng lên, nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ."
Chung Tình: "...... hệ thống Tôi cảm thấy ngươi vẫn là nói nhiều để đáng yêu hơn thì càng tốt."
Hệ thống vô tình từ chối: " Ký chủ, tôi nói cho cô biết, mỗi người chỉ có cơ hội một lần thay đổi phong cách hệ thống. Ký chủ không có cách nào sửa đổi phong cách ngôn ngữ của hệ thống nữa."
Chung tình: "..... được rồi!"
Cô tự an ủi bản thân ít nhất hệ thống như vậy nhìn vô cùng đáng tin cậy ở thời khắc mấu chốt nhất định sẽ không tuột dây xích.
Lúc này nam nữ chính thay y phục, chuẩn bị bước vào cảnh quay của hai người.
Chung Tình suy nghĩ vẫn là nói với Thường Tranh: " Những lời nói bình luận trên mạng, cậu không nên nghĩ đó là thật. Những fan đó thích thích tác giả Cần Phong. Đến lúc đó cảnh quay của cậu được phân phát ra ngoài bọn họ nhất định sẽ thích cậu."
Thường Tranh quay đầu nhìn cô gái đang cố gắng làm cho mình thoải mái, cảm thấy trong lòng nhiều ấm áp.
Hắn mỉm cười: " Cảm ơn chị... Đào Yêu."
Chung Tình không để ý hắn tạm dừng, vô cùng vui mừng nam chủ có thể nghĩ thông suốt.
Cô vui mừng nói: " Cậu có thể nghĩ thông suốt liền tốt, chúng ta làm diễn viên, quan trọng nhất chính là diễn tốt, cứ để phòng bán vé giải quyết, còn lại cậu không cần để ý quá. "
Thường Tranh nghe vậy chỉ cười cười.
Câu nói đơn giản nhưng nhìn những diễn viên đóng phim trong toàn bộ Trung Quốc, diễn viên làm được như vậy có mấy người.
Chỉ có Đào Yêu mà thôi, cô như được trời cao sủng ái mới có thể nói ra lời nói hồn nhiên như vậy.
Nhưng mà chính là phần hồn nhiên này giống như hương thơm của mật hoa hấp dẫn bươm bướm, khiến người khác không khống chế được mà muốn lại gần cô.
Tại sao showbiz này vẫn còn có một người tốt như cô.
Hắn chỉ muốn bản thân mình sớm cường đại lên, cố gắng mở rộng cánh chim của mình, đem cô bảo hộ dưới thân khiến một phần ngây thơ này vĩnh viễn không biến mất.
Trong lòng Thường Tranh nghĩ gì không có ai biết.
Người bên ngoài thấy hai người nói chút gì nhìn nhau cười bắt đầu quay chụp.
Nháy mắt đã hết một buổi sáng.
" Cut."
Quách Đạo nhìn hai người phối hợp ăn ý, cả buổi sáng các cảnh NG của hai người không vượt quá 5 trong đó hơn nửa là Quách Đạo muốn diễn tốt hơn.
" Bảo trì trạng thái như vậy. Mọi người tạm dừng công việc nghỉ ngơi ăn trưa đi."