Tiểu Yêu Truy Tìm Tình Yêu (Tiểu Yêu Tinh)

Chương 119: Kiếm hồn lãnh diễm 16




Edit: Diệc Linh Pisces

Hỏng rồi!

Lăng Trầm hận không thể vả miệng mình mấy phát: Ai bảo ngươi lắm lời!

Hắn vội vàng ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy Tam gia đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.

Trong lòng Lăng Trầm thấp thỏm, Sương Hàn tiểu thư là người phụ nữ Tam gia thích, có khi nào ngài ấy sẽ vì tức giận mà xé xác hắn không?

Hắn vội vàng thanh minh: "Tam gia, ngài đừng hiểu lầm, không phải tôi đang nghĩ về Sương Hàn tiểu thư, mà là nghĩ về chuyện liên quan đến Sương Hàn tiểu thư, tôi....."

Lăng Hoàn Vũ thâm ý ngắt lời hắn: "Ngươi thích nữ nhân như Sương Hàn?"

Thật ra hắn chỉ hỏi vậy chứ không có ý gì, nhưng vào tai Lăng Trầm lại thành ---

Tam gia đang tức giận!

Nếu là trước kia, Tam gia sẽ không bao giờ quan tâm đến mấy việc này!

Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt thấy chết không sờn: "Tam gia, ngài đừng hiểu lầm, thuộc hạ thề rằng bản thân không hề có suy nghĩ vượt khuôn phép với Sương Hàn tiểu thư!"


Ngoại hình hắn nho nhã, giọng điệu lại nghiêm túc, rất có tính thuyết phục.

Chỉ là cách dùng từ có chút kỳ quái.

Vốn dĩ Lăng Hoàn Vũ cũng chỉ thuận miệng hỏi, nhưng nghe Lăng Trầm trả lời như vậy, trong lòng đã chắc chắn đến 6 phần là cấp dưới đang có tình cảm với Sương Hàn.

Vì thế hắn nhẹ nhàng nói: "Ngươi không cần phải phủ nhận, Sương Hàn đúng là một người phụ nữ không tồi."

Nói xong hắn liền quay lưng rời đi.

Lăng Trầm: ".....!!!"

Hắn ngây ngốc đứng sau, ánh mắt dõi theo bóng dáng Tam gia lạnh lùng nhà mình, chỉ cảm thấy --- Toi mạng rồi!

------

Trong phòng Chung Tình.

Người hầu làm việc rất hiệu quả, chưa gì đã chuyển đồ sạch sẽ.

Căn phòng dành cho khách quý, thật ra cũng không khoa trương hơn căn phòng cũ bao nhiêu, nếu phải so sánh thì cũng chỉ lớn hơn một ít.

"Sương tiểu thư, đây là thứ Tam gia phân phó tôi đưa tới cho cô."


Có người gõ cửa phòng, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ dài tạo hình cổ xưa.

Chung Tình không cần nhìn cũng biết bên trong là thứ gì.

Cô vừa nhận vừa nói cám ơn, chờ người đó rời đi liền đóng cửa lại.

Chung Tình lộ ra một nụ cười, đem chiếc hộp trong tay đặt lên bàn, nhẹ nhàng mở ra.

Một thành kiếm không có vỏ lẳng lặng nằm giữa đống nhung tơ trong hộp.

Thanh kiếm này được bảo dưỡng khá tốt, mỗi một vị trí đều có người lau chùi sạch sẽ, không có nơi nào bị gỉ sắt.

Nhưng cũng chỉ có vậy.

Dù sao cũng là đồ cổ mấy ngàn năm, phần kim loại không còn toả ra ánh sáng, mũi kiếm cũng không còn sắc bén như xưa.

Chỉ có chuôi kiếm vẫn giữ lại được hoa văn tinh xảo.

Đối với một thanh kiếm như vậy, người ta sẽ coi nó là một kiệt tác nghệ thuật hơn là một vũ khí gϊếŧ người sắc bén.


Chung Tình nhẹ nhàng nâng nó lên.

Cô vươn tay ra, chạm nhẹ ở mũi kiếm.

Có máu tươi chảy ra ở giữa ngón tay, nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn.

Những giọt máu đó cũng không chảy xuống, mà từ từ thẩm thấu tiến vào bên trong thân kiếm.

Giống như phong ấn bị phá vỡ, chuôi kiếm ở trong tay Chung Tình không ngừng chấn động.

Chung Tình có thể cảm nhận được luồng cảm xúc kích động đến từ nó.

Cô khẽ cười một tiếng: "Nhiều năm như vậy, nghẹn hỏng ngươi rồi."

Trường kiếm "Ong" một tiếng, như thể đáp lại lời Chung Tình.

Ngay sau đó, toàn bộ thân kiếm loé sáng, lộ ra hình ảnh thật sự của trường kiếm sau khi được lột ra lớp bọc bên ngoài.

Thần khí tuyệt thế cuối cùng cũng hiện ra ánh sáng loé mắt vốn thuộc về nó.

Từng tia sáng chiếu lên trên mặt Chung Tình.

Giờ phút này, trước mặt Chung Tình, trường kiếm đã hoàn toàn biến đổi hình dạng.
******

17/10/2021