Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế

Chương 50: 50: Tôn Nghiêm Của Tổng Giám Đốc Phong Thị Đâu Hết Rồi






Rõ ràng là bị mắng, nhưng Phong Thừa Vũ không có ý gì tỏ ra là mình sẽ tức giận cả.

Ừ thì lưu manh, anh cũng không có ý định làm chính nhân quân tử trước mặt cô.

Vô liêm sỉ một chút thì đã sao, ai bảo cô cứ như cửu vỹ hồ biết hớp hồn đoạt phách.
Bữa tối ấm cúng.

Hàn Giai Tuệ cũng không rõ thế này có phải là hẹn hò lãng mạn giống như mấy bộ phim ngôn tình mà Lộ Khiết hay rủ cô xem không nữa.

Chỉ biết rằng, mỗi hành động ôn nhu anh dành cho cô, đều khiến trái tim non nớt của cô lỡ nhịp.
Ngọn đèn nhỏ trên trần nhà toả thứ ánh sáng ấm áp, soi chiếu hai bóng hình một nam một nữa, càng lúc càng kề sát lại gần nhau, cho đến khi giữa họ không còn chút khoảng cách nào.
**************************
Ở nhà, Phùng Lộ Khiết mang theo bình nước ra ban công.

Dạo này có người thường xuyên đi sớm về muộn, chẳng đoái hoài gì đến mấy chậu cây đang ra nụ bên bậu cửa sổ.

Vừa đưa tay ngắt mấy cái lá úa, miệng thì không ngừng than thân trách phận
"Số phận của chúng ta đều là bị cô ấy bỏ rơi, thật đáng thương quá mà"

"Thấy không, cô ấy chẳng thèm đoái hoài gì đến chúng ta cả, giờ này cũng chẳng thèm về xem chúng ta thế nào"
Lúc 6 giờ chiều, vừa về đến nhà, Hàn Giai Tuệ đã sửa soạn xinh đẹp, khoác lên mình bộ váy thanh nhã, buông hờ mái tóc xoăn nhẹ, vừa đứng trước gương tô lên chút son đỏ quyến rũ vừa nói sẽ ăn tối ở ngoài.

Lộ Khiết đành nhàm chán ở nhà một mình, ngoài chăm cây tưới hoa, cũng không biết làm gì khác.

Đành xuống cửa hàng tiện ích mua chút đồ ăn vặt.
Phùng Lộ Khiết lúi húi bên quầy bày bán những loại đồ ăn vặt đẹp mắt, vừa ngẩng mặt lên đã bị một cảnh tình tứ làm cho không thể đứng vững.
"Trời ơi, yêu đương thôi mà có cần phải ngọt vậy không?
Qua cửa kính, cảnh tượng ngọt đến nỗi không cần thêm đường cũng khiến con dân cảm thấy khé cổ.
Chiếc siêu xe sang trọng phiên bản giới hạn dừng lại cạnh hoa viên.

Bước xuống là nam nhân tinh anh tuấn tú, nhan sắc xuất thần, dáng cao vai rộng.

Anh ta đi vòng sang bên cạnh, tao nhã mở cửa cho cô gái.

Động tác đặt tay che chắn, tránh để cô vì bất cẩn mà va đập vào cửa xe.
Người đàn ông này vẫn luôn chu đáo với cô như vậy, giống như là đã sớm hình thành nên một thói quen khó bỏ.

Còn tự nhiên cầm bàn tay thon mảnh của cô lên, lưu luyến
"Thật chẳng muốn để em về chút nào"
Phong Thừa Vũ cúi xuống, khuôn mặt mang theo đầy vẻ giận hờn.

Khiến cô gái trước mặt không khỏi bật cười
"Xem anh kìa.

Tôn nghiêm của Tổng giám đốc Phong thị đâu hết rồi?"
"Bị em ăn hết rồi"
Ủa? Thứ đó cũng ăn được sao?
Hàn Giai Tuệ vòng tay qua eo, kéo anh lại gần.

Rồi mắt trước mắt sau lia quét xung quanh.


Xác định không có ai gần đó, liền kiễng chân chạm môi vào má anh một cái thật nhanh rồi đỏ mặt chuồn mất.
Lúc đó, cơ mặt ai kia mới giãn ra, trên môi thấp thoáng một nụ cười cong như vầng trăng khuyết đang lơ lửng ngắm nhìn đôi trai gái tình thâm.
Vừa bước vào lối lên thang máy, Hàn Giai Tuệ đã bị một bóng đen chặn đường.
Sau vài giây hoảng hốt mới định hình được người vừa doạ mình là ai.
"Lộ Khiết, cậu làm mình hết hồn"
"Người làm hết hồn phải là cậu mới đúng"
Phùng Lộ Khiết hai tay chống nạnh, nghiêm mặt như Bao Công lúc xử án
"Giai Tuệ, nói mau, cậu là đang hẹn hò với đàn ông đúng không?"
Chẳng lẽ cô ấy nhìn thấy hết rồi sao?
Hàn Giai Tuệ hơi xấu hổ, gật gật đầu.
"Với ai vậy?"
Vừa rồi, do trời tối, lại ở khoảng cách xa, cho nên Lộ Khiết không thể nhìn rõ đôi trai gái tình tứ kia, chỉ biết rằng cô gái đứng đó đích thị là chị em tốt thân thiết mười mấy năm của cô.

Còn người đàn ông quả thật rất hoàn mỹ, chỉ nhìn bóng lưng cũng đủ thấy khí chất anh tuấn, phi phàm toát ra từ xương tủy.
Hàn Giai Tuệ hơi ngại ngùng, cô gượng cười
"Là Phong...!Phong..."
"Cậu đừng nói với mình là Phong Thừa Vũ, Phong tổng đấy nhé"
Lộ Khiết nhanh nhảu.

Cũng có thể lắm, người đàn ông đó quay đi, dáng vẻ bất phàm, rất giống phong thái của Tổng giám đốc Phong thị.
"Trời ơi, người chị em thân thiết của tôi ơi, sao cậu vừa mới lần đầu hẹn hò, đã ngay lập tức va phải Tổng tài cao cao tại thượng vậy chứ.

Hạnh phúc quá đi"

Hàn Giai Tuệ lúc này giống hệt một đứa trẻ lần đầu bị bố mẹ bắt quả tang lén lút yêu đương, chỉ biết cúi gằm mặt, hai má như hai quả cà chua, đỏ ửng.
"Không thể nào, tên tổng tài mặt lạnh đó, lúc nào cũng đằng đằng sát khí, sao lại có những hành động ấm áp vậy chứ? Hàn Giai Tuệ, cậu liệu có bị anh ta bắt nạt không?"
Giai Tuệ phì cười, cô e rằng người sẽ bị bắt nạt là anh mới đúng.

Người đàn ông ấy, bên ngoài lạnh lùng như gió, trước mặt người ngoài luôn uy nghiêm, lạnh lùng.

Vậy mà trước mặt cô lại có thể bày ra một vẻ mặt ủy khuất như đứa trẻ con vừa mới lớn giống vừa nãy.
"Không, không đâu.

Mình không bị bắt nạt"
Bị Phùng Lộ Khiết túm lấy không buông, căn vặn đủ điều, Giai Tuệ đành ngồi xuống sofa, kể cho cô bạn nghe vài việc đã xảy ra lúc ở Thành phố A.
Lộ Khiết ôm mặt, tựa đầu vào vai bạn mình, hai mắt long lanh.

Cô như được nghe chuyện ngôn tình ngoài đời thật, chân thực gấp vạn lần mấy bộ phim nổi đình nổi đám trên truyền hình.
Tất nhiên, có một số chuyện Hàn Giai Tuệ không tiện nhắc tới, một phần vì tế nhị, một phần vì có những khoảnh khắc bên anh cô chỉ muốn giữ riêng trong tim mình.

Mãi mãi..