Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế

Chương 44: 44: Cô Ấy Không Thích Đồ Ngọt






Bị Phong Thừa Vũ liếc xéo, chủ nhà trước khi rời đi còn ngoảnh lại
"Uống một ly chứ?"
Cảnh Nghi bước vào nhà, đứng dựa bên tủ rượu, anh ta lấy một chai Mortlach lâu năm rót vào ly đế cao.

Đưa cho Phong Thừa Vũ một ly sau đó vừa lắc lư ly rượu vừa thoải mái nói
"Tôi quả thực vô cùng tò mò, không biết cô gái kia đã dùng cách gì mà có thể khiến một người cuồng công việc như cậu lại rảnh rang đến thăm tư gia của tôi thế này"
Phong Thừa Vũ hờ hững cười nhẹ, đưa đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ sát đất, nhìn về phía khu vườn, nơi cô gái vừa tiện tay hái thêm một trái dâu nữa, xoa xoa rồi đưa lên miệng cắn một miếng rồi nở một nụ cười thanh khiết như giọt sương mai còn vương trên những chiếc lá xanh mướt kia.
Sau khi thưởng thức một hớp rượu, anh liền để ly rượu xuống
"Luật sư Cảnh trước khi quản chuyện của tôi, chi bằng nên lo cho bản thân trước thì hơn"
Không ngờ lại bị người bạn thân lâu năm thản nhiên châm chọc như vậy, Cảnh Nghi cười khổ
"Cậu có chắc là mình hơn tôi, nhìn dáng vẻ của hai người vừa rồi, e là mối quan hệ này vẫn chưa tiến triển lắm nhỉ"
Phong Thừa Vũ ghét bỏ cầm ly rượu lên nhấp một hớp nữa.


Thấy vậy, Luật sư Cảnh nhướng mày, đặt ly rượu xuống, không nhịn được cười, nói
"Xem ra tôi đoán không lầm thì bạn thân của tôi vẫn chưa thể khiến trái tim thiếu nữ kia tan chảy, dùng nơi riêng tư của tôi để dỗ dành người đẹp, tốn công tốn sức như vậy mà cô ấy vẫn thờ ơ với cậu như thế, hoặc là cô ấy thực sự không có tình cảm gì với cậu, hoặc là cậu đã làm chuyện gì đó khiến cho cô ấy chưa thể tin tưởng để bước vào mối quan hệ với cậu."
Ngón tay thon dài cầm ly đế cao, đưa lên miệng tu một hơi cạn sạch.

Phong Thừa Vũ không muốn đáp lời, chuyện tình cảm không thể đơn thuần nói một câu yêu là yêu, không yêu là không yêu, dù thế nào anh cũng tôn trọng mong muốn của cô, nhất định không tham không luyến.
Nhìn rõ thái độ của người bên cạnh, Cảnh Nghi cũng không muốn chọc thêm nữa, anh rót thêm một ly rượu chìa về phía Phong Thừa Vũ
"Chuyện bên kia giải quyết thế nào rồi?"
"Cũng hơi phức tạp, chắc mấy hôm nữa phải bay sang đó một chuyến"
Thật ra, công ty con của Phong thị bên Mỹ đang dính vào một vụ kiện, bị công ty đối thủ cố ý nhắm vào.

Bắt buộc Tổng giám đốc phải đích thân sang đó một chuyến, tuy nhiên gần đây Phong Thừa Vũ vẫn chưa quyết định khi nào sẽ đi.
"Cậu chần chừ như vậy, là vì không nỡ xa người đẹp à?"
Cảnh Nghi buông lời trêu đùa, xoá tan bầu không khí trầm lắng trong phòng.
Phong Thừa Vũ nhìn ra ngoài, nơi người con gái yêu kiều đang thoả mãn vị giác bằng những trái dâu đỏ mọng.

Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt trong sáng tựa lưu ly, đôi môi chúm chím thoáng nét cười, thì mọi muộn phiền cũng theo đó mà trôi thành mây bay.
Anh uống cạn ly này rồi một bước đi thẳng ra ngoài, Cảnh Nghi đi theo sau, cầm một vỉ sữa đặc đưa cho Phong Thừa Vũ
"Loại dâu này không chăm bón bằng chất hoá học cho nên không được ngọt lắm, không phải con gái thường ăn dâu tây với cái này sao?"
"Không cần, cô ấy không thích đồ ngọt"
Đây có còn là người đàn ông cao ngạo lạnh lùng anh ta từng quen không vậy? Sao bỗng chốc lại có thể thay đổi thành một con người hoàn toàn khác? Phong Thừa Vũ chưa từng để tâm đến người khác cao thấp gầy béo ra sao, chứ đừng nói là để tâm đến cả sở thích ăn uống.

Xem ra, đúng là đã rơi vào lưới tình rồi.
Thấy Phong Thừa Vũ vừa quay trở lại, Hàn Giai Tuệ xách theo giỏ dâu vừa hái được, hớn hở bước tới.

Nhận ra bên cạnh anh còn có một người khác, cô gật đầu lịch sự chào hỏi.

"Chào cô, tôi là Cảnh Nghi"
"Gọi tôi là Hàn Giai Tuệ.

Khu vườn này của anh rất đẹp, chỉ có điều căn nhà này thiết kế mang nhiều nét cổ xưa.

Nếu thay bằng lối kiến trúc hiện đại thì sẽ rất hợp với phong cảnh xung quanh"
"Cô là kiến trúc sư đấy à?"
Hàn Giai Tuệ gật đầu.
"Vừa hay tôi cũng có ý định sửa lại ngôi biệt thự này.

Lúc đó, chắc phải làm phiền cô Hàn lên ý tưởng thiết kế"
"Không thành vấn đề, để cảm ơn anh cho tôi hái dâu, sau này tôi sẽ thiết kế miễn phí cho anh"
Cảnh Nghi nghe thấy vậy cười lớn
"Hoá ra, vụ làm ăn này tôi có lời à? Chỉ một rổ dâu đã có thể đổi lại được một bản thiết kế của Kiến trúc sư Hàn.

Chắc sau này tôi nên xin từ chức, ở nhà chuyên tâm trồng dâu, còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn là làm công việc hiện tại"
Cứ thế, hai người thoải mái trò chuyện, đến lúc Cảnh Nghi quay sang đã thấy ánh mắt người đàn ông bên cạnh chuyển một màu u tối

"Tôi nghĩ rằng, đứng đây thêm nữa sẽ trở thành bóng đèn công suất lớn mất.

Nhưng mà tính hiếu kỳ lại thôi thúc tôi nán lại để hỏi xem cô gái đây bằng cách nào đã làm tan chảy tảng băng nghìn năm này vậy"
Cảnh Nghi liếc về phía Phong Thừa Vũ, bày ra dáng vẻ ba phần nghiêm túc, bảy phần đùa cợt.
Phong Thừa Vũ thấy vậy không nể tình
"Cậu bớt nói lại được chưa?"
"Thông cảm, bệnh nghề nghiệp.

Cô Hàn, gần ba mươi năm nay, người bạn này của tôi mới lại gần phụ nữ, mong cô đừng bạc đãi trái tim mong manh của cậu ấy."
Cảnh Nghi vừa nói xong đã bị Phong Thừa Vũ giơ chân đá một cú đau điếng.
"Em đừng để ý cậu ta.

Về thôi".