Phong Thừa Vũ thầm tự nhủ không thể để cô giữa đường giữa phố say xỉn làm càn làm quấy tiếp được.
Một cơn gió vô tình thổi qua, mang mớ tóc dài của cô vò rối tung lên.
Phong Thừa Vũ sợ cô bị lạnh, cởi áo vest trên người khoác lên vai cô.
Chỉ tiếc là ý tốt của anh lại bị người ta lập tức quẳng sang một bên.
Nồng độ men trong người tăng cao, chỉ khiến Hàn Giai Tuệ cảm thấy nóng, cô mong có vài cơn gió như vừa nãy thổi tới chứ lúc này không hề cần áo ấm.
Nhìn chiếc áo vest bị gạt ra nằm chỏng chơ ở đó, Phong Thừa Vũ sa sầm mặt mày.
Kẻ nào dám bán rượu cho cô, tốt nhất đừng nên để anh biết, nếu không anh nhất định sẽ không tha cho kẻ đó.
Từ giờ về sau trong danh sách những thứ Hàn Giai Tuệ phải tuyệt giao, đứng đầu chắc chắn sẽ là rượu.
Con đường cạnh lối vào quảng trường trung tâm thành phố vắng vẻ, thỉnh thoảng có vài người qua lại.
Họ nhìn hai người đang giận dỗi nhau.
Nam thanh nữ tú yêu đương rồi giận hờn cũng chẳng phải chuyện gì lạ lùng hiếm thấy.
Nhưng dù cho cô gái có ngang ngược, khó chịu, điên cuồng đến thế nào thì sự dịu dàng của người đàn ông bên cạnh cô ấy vẫn không chút thay đổi.
Điều này mới là thứ khiến mấy trái tim thiếu nữ kia không ngừng thổn thức.
"Trời ơi, cực phẩm mỹ nam mà dịu dàng như vậy có tồn tại trên đời sao?"
"Đúng là kẻ ngang bướng lại gặp người yêu chiều.
Hai người thế này là đang nhét cẩu lương đầy miệng chúng tôi đấy nhé"
Có cô gái đi qua, nhìn bàn tay lớn nắm chặt bàn tay nhỏ, nhưng bị vô tình gạt ra, lắc đầu cảm thán
"Cô gái ơi, nếu cô không cần anh ấy nữa, thì tôi cướp anh ấy đi nhé"
Không ngờ Hàn Giai Tuệ lại hào phóng nói lớn
"Cho cô đấy"
Bây giờ cô đâu còn tỉnh táo để biết mình đang nói gì.
"Cho tôi thật sao? Cô sẽ không hối hận chứ?"
"Một chút.
Anh ấy rất xuất sắc, cho không thì thiệt thòi cho tôi quá, vậy tôi bán cho cô, được không?"
Cô gái bật cười, có ai say khướt rồi vẫn lo tính chuyện làm kinh tế như này không.
"Được rồi, cô ra giá đi"
Hàn Giai Tuệ giơ hai ngón tay, trả lời bằng chất giọng trầm khàn hơi lè nhè
"Hai trăm, hai trăm ngàn nhé"
Trời!
Xuất sắc đến đâu mà cô lại đi rao bán với cái giá hai trăm ngàn vậy chứ.
Quá rẻ mạt rồi.
Trên mặt người đàn ông, một màu đen tối phủ lên, giữa trán hằn một dãy núi nhỏ, đôi hàng lông mày cau chặt.
Anh đanh mặt liếc sang, doạ người ta ba hồn bảy vía chạy mất.
Người ta chỉ định đùa vui một chút, đâu nhất thiết phải nhìn như muốn lấy mạng người thế.
Hàn Giai Tuệ thấy cô gái kia rời đi, vội vàng gọi với theo
"Đừng đi, tôi sẽ giảm giá cho cô mà"
Phong Thừa Vũ cảm thấy kiên nhẫn với một người say thật vô ích.
Liền đem cô vác lên vai bế về, mặc cho cô có giãy giụa thế nào cũng không buông.
Dung túng cho cô thêm chút nào thì cô liền ngông cuồng chút ấy.
Hàn Giai Tuệ bị anh bế vác trên vai rất khó chịu, liên tục đòi xuống, cô dùng hết chút sức lực đấm vào lưng anh, lại bị anh giữ chặt cổ tay.
Anh ra sức dùng lực khoá tay không cho cô gào thét.
Đến nỗi vô tình nắm chặt khiến cô thấy rất đau.
"Đau"
Cô trong vô thức muốn rút tay ra, nhưng anh lại càng nắm chặt, còn nghiêm giọng
"Hàn Giai Tuệ, em đừng vô lý nữa"
...
Vô lý.
Hàn Giai Tuệ cười nhạt, đưa mắt lên nhìn thẳng vào tròng đen thăm thẳm kia.
Ánh mắt cô vô hồn, đỏ hoe.
Từ đó trào ra những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau lăn xuống
"Là em vô lý sao?"
Chợt nhận ra mình hơi lỡ lời, Phong Thừa Vũ ôm chặt cô vào lòng, đưa tay xoa đầu
"Em vô lý.
Còn cô ấy thì có lý.
Kỷ niệm thời niên thiếu giữa anh và cô ấy, sở thích chung của hai người, anh mua bánh quế cô ấy muốn, cô ấy hái hồng đỏ anh thích ăn, nhà cũng xây theo gu thẩm mỹ của cô ấy, công ty cũng đặt ở thành phố cô ấy sống lúc nhỏ...!Tất cả đều có lý, chỉ mình em là vô lý thôi đúng không?"
Hàn Giai Tuệ cố gắng để không rơi nước mắt, nhưng chúng cứ như hai dòng thác nhỏ không ngừng tuôn.
Cô uất ức nén lại những tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, lại khiến chúng bật ra to rõ hơn.
Giống như một cốc nước đầy, "tách" một cái liền tràn ly.
Tâm trạng của Hàn Giai Tuệ cũng vì một câu của anh thành ra tổn thương sâu sắc.
Cô chợt cảm thấy tình yêu mà cô cứ ngỡ là xuân hoa thu nguyệt, thực chất lại giống gió thoảng mây bay.
Có cố đưa tay với nhưng thứ nắm bắt được thì lại chẳng có gì, mở bàn tay ra vẫn rỗng tuếch.
"Em cảm thấy em thật ngốc, mới một chút như vậy đã tự mình tháo bỏ từng lớp, từng lớp phòng bị của bản thân, để yêu anh một cách đơn thuần nhất.
Đến khi bị tổn thương lại không có bất kỳ một lớp áo giáp nào bảo vệ"
Cô thả lỏng, không cố vùng vẫy thoát khỏi anh nữa.
Bàn tay đưa lên ngực trái, cảm thấy nơi đó như thắt lại.
Đôi mi dài hờ hững khép vào.
"Em đau, ở đây, rất đau"1.