Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế

Chương 11: 11: Cô Gái Này Sáng Nay Chắc Ăn Sáng Bằng Gan Hùm






Hôm nay, trong phòng họp, các quản lý cấp cao đều phát hiện ra Tổng giám đốc của họ tâm tình có vẻ phấn chấn hơn thường ngày, không còn lạnh lùng và uy nghiêm như trước.

Ngay cả lúc phía đối tác báo cáo phương án thi công, bên khóe môi anh vẫn phảng phất chút dịu dàng ôn hòa.

Bọn họ thầm suy đoán trong đầu không biết đây là bình yên trước giông bão hay có chuyện gì đã xảy ra khiến ông sếp khó đăm đăm bỗng trở nên vui vẻ hiếm thấy.

Mãi đến khi cuộc họp kết thúc, mọi người nối đuôi nhau rời khỏi phòng họp.

Hàn Giai Tuệ cũng thu dọn mấy tập tài liệu trước mặt rồi đứng dậy.

Cô lấy tay gõ gõ lên trán vài cái, kéo lý trí trở về.

Hàn Giai Tuệ ơi là Hàn Giai Tuệ!
Hôm nay đầu óc này có sợi dây nào nối nhầm chỗ mà cứ toàn ẩn hiện hình ảnh của anh ta vậy chứ.

Phòng họp phút chốc trở về trạng thái tĩnh lặng, mọi người đã ra ngoài hết.

Bỗng một bóng đen cao ngất che khuất tầm mắt cô.

"Chờ chút"
Chuyện gì nữa đây?
Vậy mà vẫn chưa chịu buông tha cho cô sao?
Cô bắt đầu cảm thấy mình sai lầm khi xin tham gia vào dự án lần này.

Thường thì mấy dự án hợp tác với các Tập đoàn lớn như này sẽ được những nhân sự cấp cao đảm nhiệm, để tránh gặp phải những sai sót ảnh hưởng đến uy tín của công ty.

Người mới như cô chỉ ở vòng ngoài giải quyết những vấn đề nhỏ phát sinh.

Hàn Giai Tuệ rất muốn thử sức với dự án lần này nên đã đề nghị được tham gia.

Vì thành tích của cô khá tốt nên ban phụ trách dự án đã phê duyệt.


Nhưng giờ nghĩ đi nghĩ lại, sao cô cứ cảm thấy dường như quyết định đó của cô lại là một quyết định sai lầm.

Hàn Giai Tuệ thực sự không muốn dây dưa gì với người đàn ông này nữa.

Chi bằng hôm nay giải quyết dứt điểm tại đây.

Tránh để lại hậu họa sau này.

"Tôi xin lỗi...!Vì đã đến công ty anh làm loạn, nhưng tại vì loại người như anh ta rất xứng đáng bị như vậy.

Cũng xin lỗi anh vì lần trước đã mạo phạm anh.

Nhưng tôi thực sự không biết anh là Tổng giám đốc Tập đoàn Phong thị"
Cô gái này đúng là bướng bỉnh, xin lỗi thôi cũng phải cao giọng thanh minh rằng mình đúng.

"Ừm, tôi đúng là Tổng giám đốc của Phong thị.

Đó là công việc duy nhất của tôi.

Ngoài công việc này ra, tôi không làm thêm bất cứ công việc nào cả"
Hả?
Không hiểu.

Hàn Giai Tuệ mất hẳn sự kiểm soát nội dung của câu chuyện, anh ta có làm thêm việc gì không thì kệ anh ta chứ? Liên quan gì đến cô.

Nhìn thấu sự ngây ngốc hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo, Phong Thừa Vũ cầm tay cô lên, đặt vào đó hai tờ tiền màu xanh hôm trước kèm ba tờ tiền màu đỏ mang mệnh giá cao nhất.

Đây là ý gì? Muốn thanh minh với cô rằng anh ta không phải hạng đàn ông đó.

Thế là được rồi.

Còn thêm mấy tờ mệnh giá cao kia, là coi cô giống như vậy sao?
Quá đáng!
Thật là quá đáng mà!
"Vậy mà tôi cứ tưởng để có đươc kỹ thuật điêu luyện như vậy.

Phong tổng phải ra ngoài luyện tập nhiều lắm chứ.

Hóa ra là bản năng sẵn có à?"
Gương mặt xinh đẹp sắc sảo của Giai Tuệ phủ một lớp giễu cợt mỏng manh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại pha lẫn nửa phần lạnh lùng.

Đôi bàn tay thon dài đặt ba tờ tiền màu đỏ xuống mặt bàn, không mạnh không nhẹ.

Mạnh đủ để đối phương nhận ra cơn giận trong người cô, nhưng cũng đủ nhẹ để bộc lộ sự xã giao lịch sự.

Trước giờ tính cách của cô vẫn vậy, tuyệt đối không để người khác đè đầu cưỡi cổ.

Cái miệng này không lúc nào chịu thua thiệt.

Cô gái này sáng nay chắc ăn sáng bằng gan hùm!
**********************
Quán bar Huyền Mị,
Hàn Giai Tuệ bước vào quán bar.


Hôm nay cô mặc chiếc váy cúp ngực ôm sát cơ thể, để lộ đường cong ba vòng hoàn mỹ.

Chiếc váy may từ nhung lụa màu đen tuyền đính đá lấp lánh, dưới ánh đèn ẩn hiện của quán bar thì như được rót lên cả một dải ngân hà.

Bờ vai gầy cùng chiếc cổ trắng ngần khiến cho bao gã đàn ông trong quán bar lúc này phải chộn rộn, lòng nhen lên những đốm lửa thiêu cháy rừng rực.1
Đôi chân thon mảnh kiêu hãnh bước về phía khu VIP với những căn phòng riêng biệt.

Cánh cửa phòng mở ra, bên trong tiếng nhạc cùng tiếng hò hét của những cô gái.

Phùng Lộ Khiết vội kéo cô tới bàn, cầm lên một chút đồ ăn giơ trước mặt cô
"Mình còn tưởng cậu vì công việc mà không cần cả mạng sống nữa chứ"
"Đâu có, mình còn chưa nếm trải hết mỹ vị nhân gian nữa mà"
"Ngày nào cũng ở lại công ty đến khuya.

Ai không biết sẽ nghĩ anh trai cậu ngược đãi em gái đó"
Ai bảo, cô tham vọng muốn danh chính ngôn thuận ngồi lên chiếc ghế Trưởng phòng Thiết kế.

Đây là thời điểm thuận lợi nhất.

Thành tích của cô cũng rất nổi bật, nhưng vì thân phận của cô quá đặc biệt, thăng chức lúc này e là sẽ khiến những đối thủ cạnh tranh vị trí đó không phục.

Chỉ có thể cố gắng nhiều hơn để khẳng định bản thân.

Nghe cô bạn thân than vãn giúp mình, Hàn Giai Tuệ cười trừ hòa vào bữa tiệc sinh nhật sôi nổi.

Tiệc rượu toàn con gái, đều là bạn học cùng lớp với cô nên mọi người uống khá thoải mái.

Hàn Giai Tuệ cũng uống không ít.

Lâu lắm rồi cô mới có thể tham gia một bữa tiệc vui như thế này.

Vả lại rượu uống ngày hôm nay cũng là loại rượu nhẹ, hoàn toàn không thể say.

Tiệc tàn, Hàn Giai Tuệ hai má đỏ như hai trái cherry.

Tửu lượng của cô không cao cũng không thấp.

Loại rượu đó cơ bản không thể làm cho cô say được.


Nhưng chút men cũng làm đầu óc chuếnh choáng.

Ra đến cửa, Hàn Giai Tuệ đứng sát Lộ Khiết, cả người ngả vào vòng tay cô bạn, làm nũng.

"Tiểu Khiết, giá như cậu có thể trở thành đàn ông nhỉ? Mình nhất định sẽ yêu cậu"
Lộ Khiết không nhịn được, không ngờ Hàn Giai Tuệ lại có một mặt bá đạo này.

Hàn Giai Tuệ nghiêng đầu dựa vào vai cô bạn, tầm mắt cô phóng ra đường, nơi những chiếc xe sang đang đỗ bên kia đường.

Một người đàn ông khoác áo vest quần âu chỉnh tề, dáng dấp phong sương nhưng vẫn mang vẻ hào hoa, lịch thiệp.

Khu phố này là tổ hợp vui chơi giải trí lớn nhất thành phố.

Hai bên đường đều là nhà hàng, quán bar sang trọng.

Ở đây, loại người nào cũng có, từ các công tử ăn chơi trác táng đến các thương nhân đến để tiếp đối tác làm ăn.

Một người đàn ông như vậy xuất hiện ở nơi đây chẳng có gì là lạ.

Chỉ là ông ấy nhìn rất quen mắt.

Hàn Giai Tuệ cố gắng lục lọi ký ức nhưng mà hình như cô không quen ai như thế cả.

Ánh đèn hoa lệ từ những quán bar rơi trên gương mặt hằn vài nếp nhăn phong sương.

Đôi mắt ưng nâu đen thăm thẳm, sắc bén nhưng trầm ổn.

Ánh mắt ấy?
Sao cô nhìn kiểu gì lại thấy giống anh trai của cô vậy?.