Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế

Chương 105: 105: Tâm Tư Rõ Ràng Là Đang Ghen





Cũng may, đây không phải lần đầu tiên người đàn ông của cô nói ra mấy lời kiểu thế này, cho nên Hàn Giai Tuệ cũng không cần tỏ ra quá sốc.

Cô lắc đầu cười trừ nhìn theo bóng Lục Nghị dần dần khuất xa.
"Lái xe cẩn thận"
Chiếc xe sáng đèn, rồi xé màn đêm vút đi, Hàn Giai Tuệ đang định xoay người bước vào nhà thì lại bị ôm chặt lấy.

Cô cảm nhận được có hai cánh tay rắn chắc kẹp lấy eo cô, nhấc bổng lên.
"Thả em xuống, em buồn ngủ, muốn đi ngủ rồi"
Hàn Giai Tuệ vừa hét toáng lên, vừa khua tay khua chân lung tung.

Cuối cùng, cô cũng được thả xuống, nhưng là trên một mặt phẳng êm ái.

Cảm nhận được sự dễ chịu nơi chốn ngủ quen thuộc, cô gái xoay người, theo phản xạ tự nhiên vơ một mớ chăn mềm mại ôm vào lòng rồi lăn ra ngủ.

Ngay sau đó, đã nghe tiếng thở đều đều.
Thật là ngoài việc đứng nhìn khuôn mặt yêu nghiệt kia chìm dần vào trạng thái ngủ say rồi khẽ lắc đầu, thì Tổng tài tại thượng của Phong thị cũng không biết phải làm gì hơn.

Hàn Giai Tuệ trong cơn mơ hồ cảm nhận có một làn hương thanh sạch quen thuộc bao quanh, có một bàn tay lớn hơi xoa đầu cô, một nụ hôn nhẹ điểm trên trán rồi sau đó tất cả luyến tiếc rời khỏi.
Bóng lớn khuất dần sau cánh cửa thư phòng dưới tầng.
Nơi ánh đèn vàng hắt ra suốt đêm.
*************************
Tuy không xuất hiện ở Trụ sở chính, nhưng Tổng giám đốc tất nhiên vẫn phải làm việc, thậm chí còn phải làm việc gấp mấy lần bình thường.

Việc điều hành từ xa một tập đoàn lớn như vậy, không dễ dàng gì.

Ngoài việc cả ngày nhốt mình trong thư phòng với mấy chiếc máy tính màn hình bật sáng liên tục không tắt, Hàn Giai Tuệ cũng không thấy Phong Thừa Vũ bước chân ra khỏi nhà, cũng không đến Công ty con Thành phố A.

Khiến cô cũng quên bẵng đi việc ở đây có một bóng hồng vẫn luôn nhung nhớ người đàn ông ưu tú của cô.

Cho đến khi, Hàn Giai Tuệ dọn nhà lại vô tình nhặt được một tập hồ sơ, chắc Phong Thừa Vũ mang ra xem rồi để quên ngoài phòng khách.
Cô tò mò mở ra xem thử.

Hồ sơ thành lập Phong thị Thành phố A.

Nhìn danh sách nhân sự cấp cao điều hành công ty mà không khỏi thán phục, đều là những người có học vấn xuất sắc, rất xuất sắc, bảng thành tích và kinh nghiệm viết kín cả một trang giấy.

Bàn tay cô dừng lại trên một bản profile, trong tấm ảnh thẻ đính kèm, một gương mặt phụ nữ đoan trang, sắc sảo, đôi mắt ngập tràn sự quyết đoán.

Hàn Giai Tuệ đọc một lượt, xem ra đối thủ của cô cũng không phải kiểu phụ nữ dễ đối phó, tay yếu chân mềm, tư duy thiển cận như Nhị tiểu thư nhà họ Cố.

Tốt nghiệp Đại học kinh tế ở nước ngoài, đang là một trong năm nhân sự cao cấp của Phong thị Thành phố A.

Thảo nào, nhân viên ở đấy có vẻ nể cô ta như vậy.
Rất có khả năng cô ta giỏi thực sự, chứ cô cũng không nghĩ đến chuyện cô ta nhận ưu ái của Tổng giám đốc để ngồi vào vị trí đó.

Dù sao thì Phong Thừa Vũ cũng là kiểu đàn ông công tư phân minh, anh sẽ không vì một lý do cá nhân làm ảnh hưởng tới công việc.


Xã hội bây giờ người trẻ tuổi tài giỏi đâu phải hiếm, hơn nữa cô ta còn có nền tảng giáo dục ở nước ngoài.
Hàn Giai Tuệ pha một cốc nước cam, bước về phía phòng sách, mở cửa đi vào.

Ba chiếc màn hình máy tính trước mặt Phong Thừa Vũ liên tục nhảy nhót những biểu đồ số liệu.

Cô lại gần đặt cốc nước trên bàn.

Không chờ Phong Thừa Vũ ôm lấy cô kéo lại như mọi lần, mà trực tiếp ngồi lên đùi anh, hai tay vòng trên cổ, ôm người đàn ông, gương mặt cách nhau chỉ trong gang tấc.
"Em thấy, mấy chiếc máy tính này đã cả ngày không được nghỉ ngơi rồi, thật xót của"
Thì ra là xót của, còn người thì sao? Phong Thừa Vũ đưa tay ngắt nhẹ trên chóp mũi cô, hơi thất vọng nói
"Người của em, cả ngày cũng chưa được nghỉ ngơi, sao không thấy em xót vậy?"
Hàn Giai Tuệ rướn người, mấy ngón tay lướt trên bờ môi bạc
"Anh không mệt à?"
"Tất nhiên là có rồi.

Nhưng mà vợ anh nói với anh trai của cô ấy rằng phải đặt tiêu chí kén rể thật cao, không còn cách nào khác anh phải cố gắng nhiều hơn thôi"
Không ngờ, mấy lời của cô với Hàn Đông Quân, Phong Thừa Vũ lại nghe hết cả.

Hai má cô hơi hồng lên, có chút ngại ngùng, cô cũng chỉ nói đùa thôi mà.


Dù sao Hàn Giai Tuệ cũng không muốn anh nghĩ rằng cô có ý tư lợi gì.

Cô ngồi đó, trong lòng có điều muốn hỏi, nhưng miệng khó khăn lắm cũng không thể mở ra.

Mãi một lúc sau mới hỏi nhỏ
"Dạo này không thấy anh đến công ty?"
Phong Thừa Vũ hơi bất ngờ, đang đâu lại hỏi anh đến công ty, là cô vô tình hỏi thăm hay có ý gì khác? Bàn tay đang đặt trên eo cô khẽ xiết, luồn vào trong lớp áo mỏng, lướt trên da thịt mịn màng.

Như con rắn nước, mọi phân tấc đều chạm qua, không bỏ sót chỗ nào.
Đang đâu có người chạy tới, lại chủ động trèo lên đùi anh, chủ động thân mật tiếp cận anh rồi hỏi tới hỏi lui, cuối cùng cũng chỉ là muốn thăm dò anh.

Tâm tư rõ ràng là đang ghen.
"Có con mèo nhỏ quấn người, anh còn chưa ra khỏi nhà mà đã ghen rồi.

Làm sao anh dám đi đâu nữa chứ".