Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế

Chương 10: 10: Tôi Chưa Từng Nói Mình Là Người Quang Minh Chính Đại Trước Mặt Em Lại Càng Không Thể






"Là cô? Công ty tôi lại có nhân viên nào gây thù chuốc oán với cô à?"
Giọng nói của phong Thừa Vũ trầm thấp nhưng cô ghe thế nào cũng cảm thấy thấp thoáng có ý cười.

Rõ ràng là cố tình cười nhạo cô mà.

Thù dai nhớ lâu.

Loại đàn ông gì mà thù dai vậy chứ!
Nhưng mà lúc này gây sự với anh ta e là không chỉ mình cô gặp bất lợi, mà cả công ty cô cũng sẽ rất thảm.

Vì chuyện lớn phải nhẫn nhịn.

Vì chuyện lớn phải nhẫn nhịn.

Vì chuyện lớn nhất định phải nhẫn nhịn.

Hàn Giai tuệ đưa ngón tay thon dài lên vén nhẹ lọn tóc, nhanh chóng lấy lại tinh thần.

"Phong tổng, tôi đến trình bày bản thiết kế của QT"
Nụ cười thương mại đúng tiêu chuẩn xã giao nở trên môi Giai Tuệ.

Đẹp, nhưng hoàn toàn mang ý xã giao, xa cách.

"Vậy sao?"
Phong Thừa Vũ nhàn nhạt đáp lại, mắt nhìn về vết xước trên xe.

Đôi lông mày hơi nhíu lại nhưng sắc mặt vẫn không có gì thay đổi.

Chỉ là một va quệt nhỏ thôi mà.

Cô xin lỗi là được chứ gì, cùng lắm là cô đền tiền sửa xe cho anh ta.

"Xin lỗi Phong Tổng, là do tôi...!"
Dù sao lỗi cũng là do cô bất cẩn làm xước xe của anh ta, nên cô mở lời xin lỗi trước.


"Quả thực rất khó coi"
"Anh cứ mang xe đến trung tâm sửa chữa.

Mọi chi phí tôi sẽ thanh toán"
Trời ơi, Hàn Giai Tuệ ơi là Hàn Giai Tuệ.

Một chút bất cẩn thôi mà trả giá bằng cả tháng lương.

Mà không biết tiền lương một tháng của cô có đủ sửa xe cho anh ta không nữa.

Cũng không phải là cô không có tiền, nhưng mà chi một số tiền lớn vào một việc không đáng thế này vẫn khiến cô cảm thấy tiếc.

"Nhưng mà tính tôi lại rất cầu toàn, tôi chỉ thích những thứ hoàn hảo, chỉn chu.

Những thứ đã bị sửa chữa, tôi sẽ không thấy thoải mái"
"Chỉ là một vết xước nhỏ thôi mà"
Lại là chiêu trò gì đây? Nhà tư bản như anh ta thì thiếu gì tiền mà phải đi gây khó dễ cho cô để đòi mấy đồng tiền sửa xe chứ.

Thời gian anh ta đứng đây tranh cãi với cô, không khéo anh ta có thể kiếm được cả mấy tỉ ấy chứ.

"Tôi không thích những thứ có khiếm khuyết"
Giọng điệu của người đàn ông trước mặt cô vô cùng bình thản, giống như đang nói một điều rất hiển nhiên.

"Vậy anh muốn thế nào?"
Hàn Giai Tuệ cao giọng, cô bắt đầu thấy bực mình.

Rõ ràng, tên tổng tài này cố tình làm khó cô.

"Nụ hôn của cô tôi lại thấy rất hứng thú"
Thì ra là một tên háo sắc.

"Vô lại"
Cô không kìm được, liền buông một câu.

"Trước giờ, tôi chưa từng nói mình là người quang minh chính đại.

Trước mặt em lại càng không thể"
Mặt Hàn Giai Tuệ đỏ như quả cà chua chín.

Cơn tức giận dồn hết lên mặt, đôi mắt hằn lên những tia đỏ.

Hai hàng lông mày thanh tú cau chặt lại.

Cô đang đứng là khe hở giữa hai chiếc xe, chắn trước mặt là thân hình cao lớn của Phong tổng, Anh ta không tránh ra, cô chẳng có cách nào rời khỏi đây được.

Với lại nếu cô cứ đứng đây dây dưa thế này, sẽ muộn giờ mất.

Chắc hẳn lúc này mọi người đang đợi cô.

"Tôi sẽ đứng đây chờ cô suy nghĩ, nhưng mà nếu muộn giờ họp mà ảnh hưởng đến dự án hợp tác giữa hai công ty thì tôi cũng không biết phải làm thế nào đâu."
Phong tổng dựa lưng vào chiếc Bugatti đắt đỏ, dáng vẻ ung dung, nhàn nhã.

Nhìn qua thì như đang chờ đợi cô gái trước mặt đưa ra quyết định.

Nhưng thực tế là đang áp chế tâm lý người đối diện.

Điện thoại trong tay Hàn Giai Tuệ rung, là Lộ Khiết chờ mãi không thấy cô lên nên gọi điện.

Cô ấn nút "bận" rồi nhìn vào chiếc đồng hồ hàng hiệu lấp lánh trên cổ tay.


Đã trễ năm phút.

"Sao rồi, cô nghĩ xong chưa?"
Phong Thừa Vũ vẫn thản nhiên đút tay trong túi quần, nhàn nhã ngắm những lọn tóc rơi trên vai cô.

"Được"
Dù sao cũng đã từng hôn rồi.

Giờ cô chỉ muốn nhanh thoát khỏi tên ác ma này.

Chỉ mong không ảnh hưởng đến dự án.

Phong Thừa Vũ cúi đầu ghé sát khuôn mặt trắng hồng của cô, đôi môi cong lên lộ ý cười.

Hàn Giai Tuệ đặt lên má anh ta một nụ hôn như chuồn chuồn đậu nước.

"Không phải chỗ đó"
Hàn Giai Tuệ nhắm mắt, cố kiềm chế cơn giận.

Quá đáng, đúng thật là ức hiếp người quá đáng mà.

Cô đặt đôi môi mềm mọng của mình chạm lên môi anh, nhẹ như chuồn chuồn đậu nước rồi nhanh chóng lùi về.

Kết quả cô vừa mới lui về sau thì eo cô đã bị siết chặt, nụ hôn của anh rơi chuẩn xác xuống môi cô chiếm trọn đôi môi anh đào đỏ mọng.

Nụ hôn dịu dàng, triền miên, khiến cho trái tim Giai Tuệ mềm đi.

Tư thế này khiến cô hơi mất đà, vô thức bám vào áo vest của anh.

Hơi thở của cô ngày một yếu dần bởi sức lực của anh.

Đôi mắt to tròn như pha lê chớp chớp nhìn gương mặt tuấn tú thật gần trong gang tấc.

Hôn một lúc, chút lý trí của cô chợt quay trở lại.

Hai má cô ửng hồng vì xấu hổ, theo bản năng đẩy mạnh anh ra.

Giai Tuệ lừ mắt nhìn tên tổng tài xấu tính trước mặt
"Anh điên hả? Đây là công ty đấy"
"Đây là công ty của tôi.

Tôi sẽ cho người vô hiệu hóa camera ngày hôm nay, nhất định sẽ không có ai thấy được"
Hai từ "của tôi" được anh nhấn mạnh.


Như muốn ám chỉ nơi này là lãnh địa của anh ta, cô đã sa vào hang sói rồi.

Đôi mắt anh như cơn sóng cả mãnh liệt của vùng biển bao la không bờ bến, sâu thẳm và lắng đọng lại trên người cô.

Thế nào lại hóa vài tia dịu dàng.

Anh lùi lại mấy bước rồi xoay lưng rời khỏi.

**********************
Hàn Giai Tuệ bước vào phòng họp, ngồi xuống trên chiếc ghế còn trống.

Không hề phát hiện ra có một đôi mắt ưng âm trầm mang ý cười nhàn nhạt chú ý cô từ lúc bước vào đến giờ.

Trên màn hình lớn là bản thiết kế dự án tổ hợp thương mại dịch vụ giữa trung tâm thành phố.

Suốt cuộc họp, Hàn Giai Tuệ không thể tập trung được.

Đầu óc cô quanh quẩn toàn là hình ảnh của tên Tổng giám đốc kia.

Cô cảm nhận mùi hương nam tính của hắn vẫn còn phảng phất trong miệng cô.

Người đàn ông khí thế bức người đang ngồi trên ghế chủ tịch chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra sự mơ màng trong tâm trí cô lúc này.

Đôi mắt mang ý cười nhàn nhạt cất giọng
"Nghe nói dãy căn hộ Shophouse dịch vụ thương mại nằm ở mặt tiền Khu tổ hợp là do một Kiến trúc sư rất trẻ của QT thiết kế.

Có phải là cô không, cô Hàn?"
"....."
"Tuệ Tuệ!"
Lộ Khiết ngồi bên cạnh khẽ níu tay người bạn đang mơ màng, kéo cô về thực tại.

Từ lúc bước vào phòng họp đến giờ, cô cứ như người mất hồn vậy..