Về Du Tử Tu
Hắn đã không thể nói chuyện.
Nhìn Mặc Ngưng Sơ cười híp mắt dạy ách ngữ thủ thế (dạy động tác tay cho người câm) cho mình, hắn chỉ nhàn nhạt cười, lẳng lặng nghe.
Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô ở dưới cây hoa Đào.
Nàng gầy teo, lùn đến độ chưa đứng tới eo của hắn, mà bây giờ, nàng đã là mẹ của bốn đứa bé.
Nàng hình như có chút kích động, chút ngây ngốc.
Vào mấy năm trước, hắn không nghĩ tới nàng sẽ là muội muội của hắn, cũng chưa từng nghĩ tới, cái cô gái vẫn đi ở phía sau hắn, sôi nổi nói: "Ta thích ngươi", có một ngày, sẽ gả cho người khác.
Là hắn quá kiêu ngạo, quá tự phụ, quá đặt nặng chuyện báo thù
Nhưng quay đầu lại, thì ra nàng là hoa trong nhà kính, một cuộc tình hư mộng, buồn cười khi bị lừa gạt, buồn cười kia bị lợi dụng.
Thân thế bí mật, hắn cũng không có tư cách trách bất luận kẻ nào.
Nhưng khi hắn lưu lại trên mảnh đất này, sẽ có lúc nhớ đến tất cả những chuyện này, như thế làm cho người ta khó ngủ.
Một giọng nói trong trẻo đã biến mất, điều này cũng xen như giúp đỡ, vì hắn từng phạm sai lầm nên phải trả giá thật lớn.
Hắn đứng rất lâu trước mộ Hải Đường, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mộ phần bóng loáng.
Nếu như tất cả có thể làm lại, kết cục có lẽ sẽ không giống nhau.
Thế nhưng cái thế giới lên, không có nếu như.
Mà hắn đã đi xa chân trời, vĩnh viễn sẽ không trở về nữa.