Thành phố Thượng Hải về đêm, bật lên muôn ngàn ánh đèn màu lung linh rực rỡ, vừa choáng ngợp, vừa bí ẩn.
Tòa nhà Kim Mậu, khách sạn Grand Hyatt, bên trong một căn phòng xa hoa tiện nghi, một người đàn ông ngồi ở cuối giường, ôm trong lòng một cô gái xinh đẹp đang khóc rấm rứt, hai tay của cô câu lấy cổ hắn, tiếng nói nỉ non thật mềm mại
_Bác Văn, xin anh mà, đêm nay ở lại với em được không ? Em không thể xa anh được đâu
Gia Hân càng nói càng bám dính lấy cơ thể hắn, những ngón tay nõn nà luồn vào trong áo sơmi, vuốt ve vòm ngực săn chắc. Thấy hắn không phản ứng lại, cô tiếp tục vùi mặt vào cổ hắn hôn hít, ɭϊếʍ nhẹ lên vành tai của hắn, cất lời dụ dỗ mê hoặc
_Bác Văn, em muốn anh..
Gia Hân cắn nhè nhẹ quanh vành tai của hắn, bờ môi ʍút̼ lấy phần dái tai, hơi thở nóng rực, tràn đầy nhục ɖu͙ƈ. Khi cơ thể sắp không chịu được nữa, Gia Hân đứng dậy, bạo dạn ưỡn người áp bộ ngực căng tròn mê người vào mặt hắn, một chân co lên, để trêи mép giường, ngay giữa hai chân của hắn, cố tình khiêu khích. Bác Văn siết chặt lấy cô, vừa hôn vừa ɭϊếʍ trêи ngực cô, hai tay lần xuống phía sau, luồn vào trong váy, bóp mạnh hai bờ ʍôиɠ cong, còn cố tình nhào nặn, xoa bóp, ép chúng vào nhau. Sự cọ xát trêи dưới cùng lúc khiến đầu óc Gia Hân như nổ tung, hơi thở dồn dập, bật ra những tiếng rêи rỉ kɧօáϊ cảm.
Hai tay cô luồn vào tóc của Bác Văn, vòng tay siết nhẹ, ngâm nga thỏa mãn, cô đang mong chờ hắn sẽ cho cô nhiều hơn nữa. Cô cuối đầu tìm môi hắn, nhưng khi vừa sắp chạm vào, hắn bất ngờ quay mặt né tránh, đẩy cô ra, lạnh nhạt
_Đủ rồi Hân, để anh đưa em về.
Gia Hân hụt hẫng, cô nhìn hắn nghi ngờ.
_Anh làm sao vậy ?
Bác Văn nhìn cô, gương mặt không để lộ cảm xúc gì, hắn đang nói chuyện nghiêm túc sao
_Gia Hân, em tỉnh táo lại đi. Một tháng nữa là đến lễ cưới của em và Hạo Thiên rồi. Em không nên dây dưa với anh như vầy. Đối với em và gia đình 2 bên, sẽ là điều không hay ho. Còn anh thì càng không muốn phiền phức.
Lời nói của Bác Văn kéo Gia Hân về thực tại mà cô không hề muốn tiếp nhận. Đúng vậy, cô sắp kết hôn rồi. Đây là mối liên hôn đã được định sẵn từ lúc cô 16 tuổi.
Vốn dĩ cô cũng đã chấp nhận. Xét về gia thế là môn đăng hộ đối, hai nhà họ Phạm và Lý đều sở hữu tập đoàn kinh doanh đa quốc gia, bao gồm nhiều lĩnh vực từ ăn uống, hàng không, thời trang đến giáo ɖu͙ƈ.
Mối nhân duyên này đã được thông báo chính thức trêи truyền thông cách đây một tuần. Còn nói về Hạo Thiên, là con người tài giỏi, đẹp trai, tuổi còn trẻ nhưng đã là CEO rồi dần nắm luôn vị trí chủ tịch của tập đoàn Horizon, là niềm ao ước của biết bao cô gái. Anh đối đãi với cô rất tử tế, luôn luôn chiều chuộng, chưa bao giờ làm cô phiền trách gì, cả hai cũng đã vượt quá giới hạn, nên lễ cưới này là điều tốt đẹp nhất cần phải diễn ra.
Thế nhưng, ông trời khéo trêu ngươi. Một năm trước, trong một lần đi bar mừng sinh nhật bạn, cô có hơi quá chén nên lúc vào phòng vệ sinh thì bị kẻ lạ lợi dụng sàm sỡ. Bác Văn lúc đó tình cờ nhìn thấy đã giải vây cho cô. Thấy cô đi đứng không vững, còn nhiệt tình bế cô ra ngoài và đưa cô về nhà.
Mọi chuyện đáng lẽ chỉ nên dừng ở đó, nhưng Bác Văn hắn, là kẻ được thừa hưởng vẻ ngoài hơn người. Gương mặt điển trai, râu quai nón nam tính, từ ánh mắt, sống mũi đến bờ môi đều đẹp tự nhiên và vô cùng lôi cuốn. Lại thêm mái tóc màu nâu tối, dài, hơi xoăn nhẹ, rất lãng tử. Vóc hình cao lớn, cân đối, giọng nói trầm ấm như rót mật vào tai. Dường như chưa đủ, chính tính cách của hắn mới càng làm cho hắn nổi tiếng là yêu ma quỷ mị.
Phong thái của Bác Văn đặc biệt rất tao nhã, lịch thiệp, lại vô cùng dịu dàng với phụ nữ. Dù là cứng rắn đến mấy, chỉ cần nhìn hắn, trái tim phụ nữ đều lỗi nhịp. Không cần hắn mở lời gạ gẫm thì họ cũng tự nguyện được trầm luân. Hắn đích thực là yêu hồ trong truyền thuyết, chuyên đi dụ dỗ mê hoặc lòng người.
Gia Hân đã tự đa tình, cô bị hắn hớp hồn từ lần đó. Khi cô tìm đến ngỏ lời, hắn vô cùng bình thản
_Nếu muốn tôi thì em phải trả tiền, đó là quy tắc trước giờ.
Tiền thì Gia Hân không thiếu, chỉ cần hắn chấp nhận, cô đã thấy mãn nguyện. Vậy là cô lao vào hắn như con thiêu thân, bất chấp Hạo Thiên, bất chấp gia đình, bất chấp bản thân là tiểu thư cành vàng lá ngọc, lại phải bỏ tiền ra bao nuôi đàn ông. Cô chỉ biết là vô cùng hạnh phúc khi ở bên hắn, càng ngày tính chiếm hữu càng lộ rõ, u mê không lối thoát, cô nhận ra hình như đã yêu hắn mất rồi.
Bác Văn thì hoàn toàn khác, hắn chưa từng yêu ai cả. Cái mã ngoài đẹp đẽ gần như siêu thực này nhiều lúc khiến hắn thấy rất phiền. Phụ nữ cứ đâm đầu vào hắn, si mê cuồng nhiệt. Hắn phải giả làm kẻ không ra gì, bất tài vô dụng, lại còn bắt họ trả tiền. Như vậy mới mong được yên thân.
Bác Văn ấy vậy mà lại rất kén cá chọn canh, không phải là kẻ sống bằng nửa thân dưới, số người từng nằm dưới thân hắn rất ít, mà Gia Hân là người duy trì được mối quan hệ lâu nhất, đến nỗi cô đã nghĩ đến chuyện từ hôn với Hạo Thiên, để cô và hắn bên nhau mãi mãi.
Bác Văn sau khi cài lại cúc áo cho mình, liền dìu Gia Hân ngồi xuống bên cạnh, đưa tay chỉnh lại chiếc đầm của cô cho ngay ngắn, hắn vuốt lại tóc cho cô, còn lau mặt cho cô nữa, mọi cử chỉ đều thật tự nhiên, ấm áp như tình nhân nhưng giọng nói lại đều đều, vô cảm
_Gia Hân, ngay từ đầu, em đã biết là chúng ta không thể nào mà.
Gia Hân đối với hành động yêu chiều của hắn lại yếu lòng muốn khóc, cô lắc đầu ấm ức nhìn hắn
_Nhưng mà em yêu anh mà Văn. Em sẽ từ chối Hạo Thiên, anh..
Lời chưa thoát ra, đã bị ngón tay của Bác Văn chặn lại nơi cửa miệng. Hắn kiên nhẫn dỗ dành
_Em không hề yêu anh, Gia Hân. Em nghe và nhớ cho kĩ, đó là do em ngộ nhận. Người em yêu trước giờ chỉ có Hạo Thiên mà thôi. Em quên lý do chúng ta đến với nhau rồi sao ?
_Em không quên, Văn nhưng mà em đã yêu anh thật rồi, em không hề dối lòng mình. Em rất cần anh mà
_Vậy em có nghĩ đến hậu quả không ? Nếu em từ hôn, Phạm gia và Lý gia sẽ trở thành kẻ thù, em sẽ là tội đồ của gia tộc. Chưa kể đến các mối quan hệ làm ăn của cả hai tập đoàn. Hạo Thiên chắc chắn sẽ không bỏ qua nỗi nhục lớn như vậy. Em không thể ích kỉ vì tình cảm cá nhân mà gây liên lụy cho hàng trăm người được.
_Vậy tại sao em phải hy sinh bản thân mình vì họ chứ ? Gia Hân khóc nấc lên
_Vì em chính là Phạm Gia Hân! Cuộc đời của em từ khi sinh ra đã được định đoạt sẵn rồi, đó là số mệnh của em, em phải chấp nhận nó.
Bác Văn gần như đã hết kiên nhẫn với cô, đứng dậy tiến về phía cửa lớn, hắn phải đi ngay, không thể cứ ở đây dùng dằng mãi được, Gia Hân nghe hắn nói vậy thì càng đau lòng hơn, nước mắt cứ tuôn ra không ngăn lại nổi.
Bác Văn đã đặt tay lên nắm cửa, nhưng quay lại nhìn thấy Gia Hân đau khổ vật vã như vậy, hắn vô cùng ngao ngán
_Gia Hân, anh chưa bao giờ yêu em cả.
Gia Hân ngẩng đầu lên, cõi lòng tan nát, cứ tưởng hắn sẽ mềm lòng mà ở lại, nào ngờ lại nói ra lời vô tâm như vậy rồi bỏ đi. Cô nằm gục xuống giường, không còn kiềm nén nữa mà càng khóc to hơn
_Bác Văn, em hận anh !