- "Cô là Dương Dương của Tổ chức Sát thủ Italy?"- Người họ Tần kia vào thẳng vấn đề lúc ban đầu.
Dương Dương từ lúc hai người họ bước vào đã rất ngạc nhiên, cô nghĩ rằng đó người của tổ chức, láo nháo, định trốn dưới bàn, nhưng không phải.. Có vẻ họ còn quyền lực hơn Tổ chức nhiều.... Dương Dương sau một lúc suy nghĩ thông, lại ngước đầu lên......
Aaaa... Cô biết người đàn ông vừa bế Viên Viên... Đó là Lam Khúc... Người được tổ chức được uỷ thác giết..... Là nhiệm vụ Cấp A.. Cấp thật cao a~ Hẳn là những người trong tổ chức sẽ tập trung về Hồng Kông đó nha.... Lần cuối rời tổ chức là lúc cô nhìn thấy Lyn treo bảng nhiệm vụ.... Chờ một chút.... Từ ngày đó đến bây giờ... Là 3 Ngày Rồi??? Hôm nay nhất định một trong những người làm nhiệm vụ sẽ tìm giết ông ta..!! Dương Dương cẩn trọng nhìn về phía người họ Lam kia..
Nếu ông ta bị giết trong hôm nay thì cô nhất định phải trốn... Nếu không may gặp phải người quen " cũ " của cô thì phải làm thế nào?? Nhưng mà còn Viên Viên và chị Châu thì phải làm sao..? Cô vừa gặp, nói chuyện thì lại có cảm tình với hai người họ. Hơn nữa hai người bọn họ còn giúp cô thoát khỏi vòng vây của Tổ chức, bây giờ cô giúp lại họ cũng coi như huề rồi. Còn chuyện trên máy bay, một bữa ăn ngon đối với cô là trả được tất cả rồi, còn cũng vì hai tên kia làm náo loạn trên máy bay, không cho cô một tý yên tĩnh thì cũng phải nhận kết cục thảm như vậy..
Dương Dương tuy là Sát thủ, nhiệm vụ là giết người nhưng chưa bao giờ giết người thiện lương, làm ăn đàng hoàng, một khi cô nhận nhiệm vụ giết một ai đó, hẳn người đó đã gây nên Ác đồ. Nay, ngoài Lâm ra thì chưa ai vừa gặp đã tốt với cô như vậy, tất nhiên, chuyện này có lẽ không dính dáng gì đến việc cô giúp Viên Viên trên máy bay, có lẽ là vậy.
Được! Cô quyết định giúp họ. Ánh mắt của Dương Dương kiên định hẵn lên, ánh mắt sắn bén của cô làm người nào đó chú ý:" Chị Châu, Đây là chồng của chị có phải không? " Dương Dương nghiêm mặt hỏi.
-" Đúng vậy, anh ấy là Lam Khúc, chồng của chị, là baba của Viên Viên." Chị Châu nghĩ cô hỏi vì ngạc nhiên hay tò mò, giới thiệu người đàn ông kia, mỉm cười tươi như hoa.
Dương Dương nhíu mày, vậy người họ Tần là ai????:" Vậy.. Anh ta.." Cô vừa hỏi vừa chỉ tay về phía hắn.
- " Cô nghĩ có thể hỏi tên của lão đại dễ dàng như vậy ư??" - Giọng nói mang vẻ khiêu khích từ ngoài cửa nhà hàng đi vào.
-" Nhị Gia, Tam gia đại nhân!!" - Ở phía ngoài lại có người cung kính chào hỏi với hai người vừa vào kia.
Hai người mới vào sải 3 bước dài tiến đến chỗ "Hắn", hơi cúi đầu, cung kính thưa:" Lão đại, chúng tôi trễ ".
-" Ừm.!" - Hắn không trả lời, chỉ " ừm " một cái, ít lời. Dương Dương đang thầm nghĩ thì cái người Tam Gia gì gì đó lại nói với cô:" Cô có tư cách gì, là ai mà lại dám hỏi thông tin về lão đại?"
Cô nhăn mặt, nhìn một cái khinh thường, cao sang lắm nhỉ?, cũng chỉ được tới đây, khinh người như vậy, có phải là hơi sớm quá hay không đây?:" Tôi cần có tư cách mới có thể hỏi tên? Muốn biết tên tôi phải không? " Dương Dương nói dập dờn, không nói một hơi mà lại nói hơi lên xuống, điệu bộ giả sợ giả hãi.
" Vậy.. Anh nói thử xem ". Cô thay đổi sắc mặt 360 độ, khuôn mặt sợ hãi của cô trở lại ánh mắt sắc bén, có điều, những cử chỉ của cô đều được thu vào trong một ánh mắt, ánh mắt lạnh như băng khẽ nhếch lên, mang theo ý cười, Hắn rất thích những người thông minh, có điều..... Cô nhóc này từ thông minh quá hoá Tiểu Yêu Tinh rồi.. Lần đầu tiên Hắn có hứng thú với một người đến như vậy....
-" Tần Mặc ". - Hơi nói lạnh lẽo lan ra cả căn phòng, Dương Dương từ tên Tam Gia kia nhìn qua Hắn, ôm vai, hình như có một chút lạnh....
-" Được, có chí khí, tôi là......" Dương Dương hơi ngưng lại một chút, lúc đầu Hắn gọi thẳng tên cô thì hẳn là đã biết cô ở Tổ Chức Sát thủ, nếu Hắn đã biết thông tin về cô thì cô cũng không cần tốn hơi giới thiệu cho Hắn..." Anh tìm tôi có việc gì?" Sau một tràng suy nghĩ, Dương Dương quyết định hỏi câu này, dù sao thì cũng phải nhanh vào vấn đề chính.
Hai tên Tam gia và Nhị gia này cảm thấy cô muốn vào vấn đề chính, nhìn qua Hắn. Tần Mặc hơi gật đầu nhẹ, hai tên này nghe theo, vào vấn đề chính cần nói:" Âu Dương Dương của tổ chức Sát thủ? " - Tam Gia nói một câu, nhìn như ý muốn xác nhận nhưng thực ra lại mang ý dò hỏi.
-" Đúng là tôi " - Dương Dương không ngại ngùng cho bọn họ biết thân phận của cô."
Tam Gia hơi nghiêm mặt lại, hỏi sâu hơn:" Vậy khoảng một tuần trước, cô nhận một nhiệm vụ, giết BOSS của khu vực Trung Đông? "
-" Tôi làm sao có thể nhớ rõ ràng, tôi không thể nhớ hết tôi đã giết bao nhiêu ngươi đâu.!" - Dương Dương hơi giật giật mi mắt, bảo cô nhớ người đã giết.. Thà bọn họ bảo cô nhớ ăn món gì a~ cô sẽ nhớ rõ hơn rất nhiều.
Hai người kia cau mày:" Đừng vòng vo nữa, cô muốn điều kiện gì?". Dương Dương ngây ra suy nghĩ thì hai người kia lại nghĩ cô không muốn lỗ nên lại cho cô ra điều kiện.
Cô không ngờ bọn họ lại nghĩ cô lại là hạng người như vậy.. Cô từ nhỏ đến giờ đều giúp người khác mà không cần điều kiện gì cả, bây giờ bọn họ nói như vậy, có nghĩa cô là hạng cần tiền lắm à??:" Các anh là ý gì đây? Tôi là thực sự là không thể nhớ, điều kiện? Không cần, tôi không cảm thấy mình đang thiếu thốn điều gì, cảm ơn." Dương Dương vừa nói xong thì Lam Khúc vẻ mặt hốt hoảng, nghiêm trọng.
-" Thật xin lỗi, Tần lão đại, đã làm phiền Tần lão đại rồi, chúng tôi sẽ tìm cách khác.." Người tên Lam Khúc kia cúi đầu với Hắn rồi lại quay qua phía Dương Dương:" Tuy rằng cô đã có công cứu con gái của tôi nhưng tôi biết cô làm vậy cũng vì chi phiếu, bây giờ lại có thêm cơ hội nhận chi phiếu, cô còn giả vờ giả vịt làm gì, ở đây không ai muốn xem cô diễn kịch nữa đâu, mau nói những chuyện Tần lão đại cần nghe nhanh đi.!!"
-" Baba, baba nói như vậy là có ý gì, là chị Dương cứu con, con còn sống là nhờ chị ấy, là nhờ chị ấy!!! Baba!! - Viên Viên còn rất nhỏ nhưng khi nghe những người kia nói chuyện lại cảm nhận được mọi người đang ức hiếp chị Dương Dương, trẻ con cũng không phải ngốc, Viên Viên nhăn mặt đi.
-" Viên Viên, con để cho ba của con nói chuyện một chút, đây là chuyện của người lớn, Viên Viên không nên tham gia vào nhé?!" - Chị Châu vốn ngồi yên nghe rõ sự tình thì đã biết người họ Tần kia có thế lực rất lớn, không thể tranh chấp nên đành ngồi yên mà giữ Viên Viên, thực sự rất xin lỗi cô..Dương Dương..
-" Mama!!!?? Sao lại!??" - Viên Viên thấy mama ngăn cản thì tức giận không thôi. Dương Dương sau khi nghe Viên Viên nói đỡ cho mình thì lại rất rất cảm động...Cảm động đến mức muốn ôm ngay cô bé vào lòng.. Xoa xoa cái má mủm mỉm của Viên Viên.
Dương Dương định nói một câu bát bỏ câu nói " Vì chi phiếu " của Lam Khúc thì đèn điện ở trong cả nhà hàng đột nhiên tắt, cả nhà hàng náo loạn..