Tiểu Yêu Lưu Lạc

Chương 8-1: Đá Thanh Khương (1)




Tiểu Chi ngồi cạnh ta trên bậc. Ta nhìn mái tóc của cô ấy liền sinh cảm giác thú vị. Mái tóc kia rất lạ, kì thực không giống mái tóc của mấy người ở đây, trái lại còn ngắn ngắn buộc lên như kiểu người ở phàm giới. Ta thường ngày gặp nàng đều thấy nàng đội mây che kín, hôm nay lại để hở mới tạo cho ta cơ hội thấy được.

Đưa tay vuốt vuốt mái tóc kia, tò mò hỏi nàng:

”Lan Chi, mái tóc của ngươi sao...”

Ta vẫn đang cân nhắc xem nên dùng từ thú vị hay kì lạ đã nghe thấy tiếng nàng cười. Nàng nhấc hẳn chiếc mũ mây trên đầu ra, vui vẻ khoe với ta:

”Cái này là cô nương không biết...”

Nàng nhìn trước nhìn sau, dịch lại gần ta nói:

”Tóc của ta thực ra ban đầu cũng giống với những người khác..”

Lại cẩn thận ngó nghiêng lần nữa:

“..Hôm ấy ta vào phòng Thượng thần dọn dẹp lại thấy căn phòng sạch quá, cơ bản không cần quét dọn gì liền nhàm chán mà ngó nghía xung quanh. Kết quả là thấy cái này..”

Tiểu Chi chìa cuốn tạp chí ra trước mắt ta. Ta đưa tay đón lấy. Người trong hình ta nhớ không nhầm chính là ngôi sao Hàn Quốc nổi tiếng Lee Min Ho.

Ta liếc nàng bằng ánh mắt dò hỏi:

”Ngươi bắt trước kiểu tóc anh ta?”

Tiểu Chi ngượng ngịu nhìn ta gật đầu:

”Khi đó ta thấy rất mới lạ liền lém thử mới thành ra như bây giờ”

_

Hồi ta ở trần gian kì thực ngày nào cũng nghe mấy nữ sinh bàn tán về diễn viên này thế nên bây giờ nhìn thấy mới nhanh chóng nhớ ra.

_

Ta cầm lấy chiếc mũ mây của tiểu Chi đội lên đầu mình, tiện miệng hỏi nàng:

”Ta thấy tóc kia như vậy cũng rất được, vì sao lại phải che đi?”

Tiểu Chi trong lòng có nỗi khổ nghe ta hỏi liền rầu rĩ nói:

” Thực ra sau khi ta đem cuốn sách kia đi Thượng Thần hỏi tới nó...Ta sao dám thú nhận mình vào phòng Người lấy đồ? Như vậy sách này không thể đưa ra mà tóc người khác cũng không thể thấy”

Ta nghe nàng nói liền gật đầu:“ Ra là vậy”

Lại nghĩ có gì không hiểu liền hỏi tiểu Chi:

” Thượng Thần nhà ngươi vì sao lại có cái này? Không lẽ hắn không dưng lại rảnh rỗi chạy xuống phàm giới thưởng sách?”

Tiểu Chi cẩn thận giải thích:

”Lần Thượng Thần đi lịch kiếp bọn ta muốn nhờ ngài mang về chút quà. Có lẽ là cái này...”

Lịch kiếp? Cái này ta đã đọc trong sách ngôn tình của phàm nhân. Không ngờ là có thật. Ta không hiểu:

”Vậy không phải vốn là cho các ngươi sao?”

Tiểu Chi lắc đầu:

”Ngài còn chưa đưa vẫn không thể tính”

Nàng nói xong nhìn ta chằm chằm. Ta hiểu ý liền cười:

”Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không nói lại với hắn”

Tiểu Chi nghe vậy liền cảm ơn ta sau đó đội mũ mây,chuẩn bị dời đi. Ta bỗng dưng nghĩ ra một chuyện liền đứng lên cùng nàng đi một đoạn lại hào hứng khoe với nàng:

” Ở phàm giới còn có một loại bánh rất thơm ngon. Khi nào có cơ hội ta làm cho ngươi ăn”

Tiểu Chi hai mắt sáng bừng, xúc động kéo tay ta:

” Cô nương thật là tốt!”

.....

Ánh mắt ta tràn đầy hi vọng nhìn Thần Thiên Phong:

” Sao? Ngon chứ?”

Hắn đã ăn đến đĩa bánh thứ năm của ta rồi nhưng mỗi lần mỗi khác. Ta kiên nhẫn làm, hắn bị phải 'kiên nhẫn' thử. Lần này hi vọng có chút tiến bộ.

Đáp lại sự hi vọng của ta, hắn gật đầu:

” Có tiến bộ”

_

Thật ra bánh ta làm không phải không ăn được mà còn có chút ngon nhưng cái ta muốn là hương vị bánh chưng truyền thống của Hoa Diên. Kì thực ban đầu ta tự mình nếm thử, về sau thấy nhàm chán liền kéo hắn cùng ăn.

_

Nghe Thần Thiên Phong nói vậy cảm thấy rất vui, vội vã mang đến chỗ tiểu Chi...

_ _ _

Ta giận dữ nhìn Thần Thiên Phong:

” Chuyện nhỏ như vậy, hà cớ gì ngươi nhất định phạt nàng?”

_

Ta là đi tìm tiểu Chi lại thấy nàng bị phạt chép nội quy của Lục Hải điện. Nguyên do là việc cuốn tạp chí kia bị hắn phát hiện.

_

Mắt hắn từ cuốn sách trên bàn chuyển tới nhìn khuôn mặt tức giận của ta, lạnh lùng buông mấy chữ:

” Đó là quy tắc”

Ta bĩu môi nhìn hắn:

” Quy tắc của các ngươi với tiên nhân thì dùng, với yêu bọn ta căn bản không cần coi trọng đúng không?”

Kì thật nhắc đến chuyện trước kia, ta không khỏi cảm thấy khinh thường.

Bỗng dưng ta nhớ lại mình trước đây nguyên bản chỉ là một hòn đá, sống tự tại, căn bản không hề biết đến hai chữ “quy tắc“.

Ta hỏi hắn:

” Ngươi trước đây đã từng đi qua núi đá Thanh Khương chưa?”

Câu hỏi này hình như thật là thừa thãi. Hắn sao có thể chưa thấy qua?

Quả nhiên hắn gật đầu. Ta vui vẻ ngồi xuống ghế:

”Ngươi có muốn nghe cuộc sống của ta khi chưa thành người không?”

Hắn im lặng, ta xem như hắn muốn nghe liền hào hứng kể lại.