Tiểu Yêu Lưu Lạc

Chương 30-4: Vũ khúc cáo biệt (4)




Qua mấy ngày yên tĩnh lại thấy Liêm Trương tới tìm ta. Ta khi đó đang ngồi trên cây hóng gió. Kết quả là vừa nhìn thấy hắn đã phải vội vàng nhảy xuống.

Liêm Trương cau mày nhìn ta, giọng điệu có điều miễn cưỡng:

” Ngươi thật là nữ nhân sao?”

Ta chớp chớp mắt gật đầu. Hắn bất lực không nói gì. Ta ngược lại hào hứng:

” Liêm tiểu Trương, ngươi tới tìm ta có việc gì không?”

” Ta khi nào có cái tên kì quái kia?”

” Không biết, chỉ là ta gọi rất thuận miệng.”

Hắn không buồn nói gì.

Trên cây đột nhiên có một đôi chim bay tới đậu, ta ngứa tay liền túm cổ nó xuống, trước mặt Liêm Trương vặt chụi lông xong lại thả đi. Hắn chứng kiến liền không cáo biệt, một mạch băng qua tường rời khỏi. Ta đối với cái này cũng không để ý lắm.

Mấy hôm trước Lịch Niên có ghé qua chỗ này, hỏi ta Bàn tiên năm nay nên làm thế nào cho thật đặc biệt. Thiên Hậu giao cho nàng toàn quyền phụ trách, lại là năm đầu tiên, thế nên mới đến xin ta cho ý kiến. Ta từ đầu đến cuối lại nghĩ tới sẽ ăn mặc thế nào. Vì vậy chỉ qua loa gật đầu. Lịch Niên sau một hồi thao thao bất tuyệt liền hớn hở trở về chuẩn bị. Ta giữ lễ đưa tiễn nàng một đoạn lại không chú ý đưa đến tận nhà. Cuối cùng đành tốn thêm chút thời gian chào hỏi Ngạn Mạc chiến thần một tiếng.

Vốn mất nhiều công suy nghĩ kết quả lại bỏ phí. Ngày hôm đó cũng chỉ mặc một thân áo trắng, đeo mạng che mặt, đi cùng với Trụ Xích Quân và Liêm Trương, một hai điều đều gọi sư phụ, sư huynh. Liêm Trương cũng miễn cưỡng gọi ta một tiếng sư muội.

Tiệc bắt đầu rồi vẫn chưa đến đủ. Thiên Quân nhìn lão sư phụ có thắc mắc:

” Sao Lục Hải còn chưa đến?”

Trụ Xích lão sư liền nhắc nhở:

” Nam Chiêu đế cũng chưa thấy đến.”

Vừa nhắc liền thấy một tiên đồng chạy vào bẩm báo Ma Phong yêu thú phá phong ấn trốn ra, hai người kia đã tới Trấn Lôi Âm thu phục. Phải rồi, ta suýt nữa quên mất khi xưa rõ ràng là có xảy ra chuyện này. Hơn nữa Tiêu Huyên vì cứu ta mà tổn thương nguyên khí. Nhưng mà nói như vậy là mọi chuyện đã dần quay lại như cũ. Có điều ta lần này sẽ không để y trọng thương nữa.

Lúc bọn ta tới Trấn Lôi Âm đã thấy hai người kia cùng vây hãm yêu thú. Thần kiếm dưới chân Thần Thiên Phong chưa hề tuốt ra khỏi vỏ mà Tiêu Huyên dáng vẻ cũng là nhàn nhã. Coi chừng thắng thua đã rõ.

Ma Phong quái thú hai mắt đỏ ngầu, người bắn ra muôn tia máu sắc bén làm phá hủy da thịt, râu lại giữ dội đưa lên muốn xoắn chặt hai người nhưng cuối cùng bị kiếm khí chặt đứt. Ta mải theo dõi trận đấu lại nhất thời lơ là tiểu Liên hoa. Nha đầu này bỗng dưng bị hút về phía Ma Phong. Hai người kia lập tức lao đến, ta cũng lao đến nhưng tới một khoảng không liền dừng lại. Vuốt nhọn của Ma Phong trực tiếp xuyên vào người Thần Thiên Phong, lại đập vào Tiêu Huyên. Tiểu Liên Hoa hoàn toàn không tổn hại. Yên ổn trên tay Tiêu Huyên.

Thần kiếm lúc này tuốt ra khỏi vỏ. Thần Thiên Phong toàn bộ đem móng vuốt Ma Phong chặt hết. Nó gầm rú lên đau đớn sau đó liền bị phong ấn trở lại. Thần Thiên Phong không nói lời nào rời khỏi. Ta sau một hồi run rẩy, nửa ngày trấn tĩnh lại liền đuổi theo.

Quả nhiên là không cỡi Thần kiếm, Thần Thiên Phong ngự đằng vân trở về. Thế nhưng chưa đến cửa đã mất lực ngã xuống. Ta liền chạy tới. Lục Hải Điện sao lại vắng vẻ như vậy? Nếu hôm nay ta không thấy hắn sẽ ra sao? Không lẽ là ta làm thay đổi? Bản thân lại tự mình nghĩ trấn an như vậy.

Nửa ngày sau Thần Thiên Phong vẫn chưa tỉnh. Ta mấy lần lo lắng muốn xem thương thế, thế nhưng lại e ngại thê tử hắn. Cuối cùng, nửa ngày sau vẫn là bản thân tự mình lo liệu.

Vết thương tuy đã bị phép thuật phong lại nhưng vẫn chảy ra dịch độc. Ma thú kia vốn không có năng lực nhưng mà độc lại rất lợi hại. Nếu không phải Thần Thiên Phong sợ là đã sớm bị ăn mòn tận xương tuỷ. Ta dùng miệng đem toàn bộ độc dược hút ra ngoài. Tuy nhiên ngực vẫn chảy rất nhiều máu.

Tới nửa đêm Lịch Niên không biết vì sao ghé qua. Thì ra là đưa ta bình thuốc. Ta liền nhận lấy, hướng nàng nói hai tiếmg “ đa tạ.”

Không ngờ nàng hỏi ta:

” Ngươi thấy thế nào?”

sau đó đi ngay.

Ta thấy thế nào? Trong lòng bỗng dưng tràn ngập sợ hãi.

Qua sáng hôm sau, ta mệt mỏi thiếp đi, tỉnh dậy liền thấy Thần Thiên Phong đang nhìn mình, nhất thời cũng không biết làm thế nào. Lúc lâu sau mới méo mó nặn ra nụ cười:

” Thượng thần, chào buổi sáng.”

Thần Thiên Phong không động đậy, thật lâu sau đó mới khó nhọc gọi hai tiếng:

” Tiểu nha đầu.”