Chàng đứng chắn trước mặt ta hồi lâu lại thân mật cùng ta vào trong tẩm điện. Mấy tiên tì nhìn thấy cũng không khỏi ghen tị:
” Trưởng quản chúng ta thật may mắn, khoảng cách gần như vậy cũng có thể được hưởng.”
Một màn náo nhiệt vừa khuất, Thần Thiên Phong đã khôi phục thái độ thường ngày, lạnh nhạt:
” Ngươi trong điện này sao lại không chú ý lễ tiết như vậy? Nếu không
phải tiểu Du Lạc trông thấy không biết bày ra trò mất mặt gì rồi.”
Ta từ trên mây dớt thẳng xuống đáy, hơn nữa vô duyên vô cớ bị la rầy trong lòng liền sinh bất mãn, không kìm nổi ấm ức:
” Ngài hà cớ phải đối với ta khắc nghiệt như vậy? Dù gì kia cũng là nhi tử nhà ta, sao lại phân biệt như vậy?”
Bước chân Thần Thiên Phong vốn định rời đi lại nán đôi chút, giọng điệu là có giễu cợt:
” Mẫu thân như ngươi cũng thật tốt bụng.”
Ta im lặng, vài giây sau tâm trạng hoàn toàn đổi khác, một câu “ Đa tạ” nói xong liền tự mình đi vào không để ý tới nữa.
Viên ấn ngày thứ ba, trong tiệc rượu náo loạn truyền tới bàn tán. Tiểu tiên tóc xanh tay cầm bảo bình nhâm nhi bình phẩm:
” Ta nghe nói Mĩ Tuế Nguyệt thượng thần sắp được gả làm thượng nữ
điện Lục Hải? Nghe nói hai người tình trong ý ngoài đã lâu, hơn nữa
Nguyệt thần trễ hẹn làm có người lo lắng, hôm nay vừa được thông tin
liền tất tả đi đón.”
Vị tiên tử bên cạnh nghe xong biểu hiện không thoải mái:
” Ngươi mới tới cũng đừng ăn nói hàm hồ. Nguyệt kia bất quá chỉ là con
gái thượng thần cổ La Dĩ thôi, ai nói nàng ta là thượng thần. Hơn nữa vị kia đã phiêu hồn rồi cũng đâu nói nàng ta kế nghiệm? Nhưng mà tình ý
thì ta cũng không chắc.”
Ta nghe mấy người kia bàn tán lẽ ra biểu hiện giận dữ mới thật phù hợp, thế nhưng lại không hiểu sao thản nhiên cười nhẹ:
” Thế này cũng tốt, nếu chàng không yêu ta, từ đầu hôi phi yên diệt vốn là không có khả năng.”
Đang chậm chạp suy nghĩ lại thấy tay nhỏ níu áo mình. Tiểu Du Lạc ôm chân nũng nịu:
” Du Lạc muốn đi chơi, ngồi đây cả ngày rất nhàm chán.”
Vừa hay ta cũng đang tâm trạng không tốt liền nắm tay nó, nói nhỏ:
” Đi, ta dẫn con đi dạo một vòng. Còn nữa sau này với Thượng thần nên tránh xa một chút.”
Du Lạc thường ngày nhiều chuyện khi này không hiểu sao lại không bày tỏ
thắc mắc hay giận dỗi, trái lại nó im lặng, còn ngây thơ cười.
Tiểu hài nhi đi mỏi chân liền muốn về đi ngủ. Ta đưa nó trở về phòng sau đó
lại hướng về nơi náo nhiệt. Lúc ấy không khí xung quanh có phần sôi nổi. Một nữ nhân diễm lệ đang múa. Thân hình nàng uyển chuyển, cùng dải xiêm y nhìn vô cùn kiều mị. Nàng ta là Mĩ Tuế Nguyệt. Ta lúc đó không kiềm
nổi cảm xúc cũng muốn thổi một đoạn nhạc. Cuối cùng liền rút sáo ngọc
kia ra thổi một bản. Là Biệt khúc. Bản thân ta cũng thật là yếu đuối.
Âm thanh thổi ra lại hóa thành dòng, tụ lại bên người Mĩ Tuế Nguyệt, không bao lâu chuyển sắc xanh, mãnh liệt bao lấy Tam Vi Đế Quân, một lực đạo
nổ vang bóp nát 7 phần hồn phách. Quanh người y lúc này tà khí mạnh
mẽ... Không ngờ dễ dàng như vậy.
Mĩ Tuế Nguyệt vốn là thiên linh
được Thần Thượng cổ La Dĩ nuôi dưỡng, lại dùng chính máu mình cho nàng
hấp thụ. Có thể xét quan hệ đồng huyết. Thượng cổ thần này khai sinh
thiên địa đã cao cao tại thượng mà Trụ Thiên lúc đó mới chỉ được mấy vạn năm tiếp thụ cũng chưa có cái bản lĩnh của Thích Trụ ma vương ngày sau. Nay gặp phải cấm kị khó trách bị thu hạ. Mà hơn nữa tiên linh dữ dội
cùng sáo thần cổ kia đều khắc y tận lực. Hai thứ hòa hợp quả nhiên được
việc. Mấy vạn năm sau cũng không cần lo tới kiếp nạn.
Ta không
nghĩ nhanh chóng như vậy đã kết thúc. Xong lại thấy không có gì bởi ngày tháng sau này còn có tiểu Du Lạc bầu bạn. Không ngờ trở về phòng không
thấy ai. Trong lòng đột nhiên nhớ ra, nếu ta và chàng không có quan hệ
gì tiểu hài nhi đào đâu ra...
Tới đêm, ta dằn vặt không sao ngủ được. Suy nghĩ xem có nên từ biệt một câu không, kết quả là thấy khung cảnh náo loạn:
” Thần vật Ngàn vân sáo biến mất, thượng thần cũng không thấy đâu rồi.”
Ngoài ra còn có Mĩ Nguyệt, cùng nhau biến mất. Ta không nén nổi suy nghĩ không phải, lại thấy chàng không thuộc dạng tùy tiện. Đột nhiên lo
lắng.