Ta theo Dương Tự lên
Cửu Trùng Thiên, thật không ngờ mới đó thiên binh thiên tướng đã chuẩn
bị kĩ lưỡng như vậy. Có lẽ cũng chỉ có ta không biết. Số đông cũng có
hơn một nửa là ma binh. Thật không ngờ một thời gian ngắn lại có thể tập hợp được nhiều như vậy, cũng không biết hắn “nhét” bọn chúng vào chỗ
nào.
Hết thảy bây giờ đều đang rất bận rộn ta lại đứng ngây người nhìn huynh đệ họ chiến đấu, tim cũng theo từng đường kiếm mà co dãn.
Một nhát trượng của Ma Vương đưa lên, hai người trên ứng dưới hợp hóa giải. Thiên Lôi muốn giúp sức không ngờ bị đánh cho còn nửa mạng.
Nhân lúc mây trời được Lôi thần khai quang Thần Thiên Phong liền dẫn quyết
một đạo Liên hồi vào đầu Tỏa Vĩ kiếm, Tiêu Huyên mượn núi sông làm điểm
tựa Cầu hồi, cả hai đánh thẳnh vào tâm Ma Trượng của Ma Vương. Cầu hồi
dẫn đường, Tỏa Vĩ kiếm xé gió lao đến. Trong lòng ta thật rất hi vọng
đạo lực kia sẽ đả thương, cùng với một chiêu Đoạn Chỉ khi trước có thể
khống chế hắn.
Quả thật không phải ta ảo mộng mà chỉ là muốn tạm
thời quên đi hắn là Thập đại Ma Vương Thích Trụ, ngàn vạn năm tiếp thụ
tiên khí mà hai người kia bất quá cũng chỉ hơn Lục đại.
Ma Trượng kia vừa vỡ tung... Cảnh tượng trước mắt thật không thể tin nổi. Là song Ma, hắn quả thực đạt tới mức độ này. Ta nhìn kĩ một trong hai tên còn
dính chút máu ở miệng. Đoạn Chỉ kia là đánh trúng bản thể hắn. Lại một
lần nữa toàn thân cứng lại.
Hai Thích Trụ dùng ám đạo kết ấn,
nhân lúc hai người kia không phòng bị mà giáng thẳng xuống. Ta hét lên
một tiếng “ Không” rồi lao tới, lại bị Ngược Khiêm cản lại.
Trong tình huống này, ta bỗng nghe Ngược Khiêm hỏi:
” Nếu hai người họ bắt buộc hôi phi yên diệt, nếu có thể, muội sẽ cứu ai.”
Còn có thể là ai? Là ai muốn thay ta hôi phi yên diệt? Không chần chừ lập tức đáp lại:
” Tiêu Huyên. Muội nợ hắn quá nhiều, không thể tiếp tục nợ, sợ rằng sẽ
không trả nổi. Với Thần Thiên Phong cũng chỉ có thể nói “xin lỗi“.”
Không hiểu sao giây phút đó lại cảm nhận được ánh mắt ai đó dữ dội nhìn mình.
Ngược Khiêm im lặng một lát, bỗng lên tiếng:
” Muội quả thật không hề thay đổi, vẫn rất nhẫn tâm.”
Đúng, ta rất nhẫn tâm, xưa nay với ta thứ gọi là tình yêu cho tới giờ phút này vẫn chưa từng đứng cùng chỗ với ân nghĩa.
Ta hơi cúi mặt xuống, lại bị câu nói của Ngược Khiêm làm cho giật mình.
” Muội không muốn nhìn mặt hắn một lượt sao?”
Ta không để ý, một thân đỡ hộ Tiêu Huyên đao đó. Có điều không cảm thấy đau. Là Thần Thiên Phong chặn lại.
Điều sau đó là bản thân bị hất ra xa, ánh trắng dữ dội lóe lên. Là Nghịch
Thiên Chỉ. Cuối cùng cũng đã sử dụng. Cuối cùng vẫn là có người vì ta mà chết.
Ánh trắng nhạt dần. Giống như Đoạn Chỉ kia, xung quanh
không hề ảnh hưởng. Thích Trụ Ma Vương tan biến, ma binh cũng không còn
dấu vết. Hai người kia vẩn nguyên vẹn đứng đấy.
Ta vội vã chạy
tới đỡ Tiêu Huyên. Rất lâu sau mới để ý thấy Kì Lân tuyết trở Thần Thiên Phong rời đi. Trên đó còn có Khải Đồng và tiểu hồ ly trắng.
Tiêu Huyên mạnh mẽ gạt tay ra, tự mình tiến lên phía trước lại nói với Dương Tự:
” Chúng ta vốn là không đủ tư cách đem so với sư huynh.”
Dương Tự gập đầu, sắc mặt không hiểu sao có chút trắng bệch.
Ta không hiểu gì, một mực chạy theo, hắn lại một mực chối bỏ. Ta đứng
trước cửa Tiêu Huyền điện hai ngày hai đêm hắn cũng không chút động
tĩnh.
Ngày thứ ba, Tiêu Huyên thân vận bạch y ra mở cửa, sắc mặt
vẫn vậy nhưng không có biểu hiện gì đáng lo ngại. Ta liền vui mừng, nghĩ hắn phúc lớn mạng lớn:
” Thật tốt quá, chàng không sao.”
” Ta vốn không lí nào hôi phi yên diệt là người khác.”
Ta chưa kịp phản ứng gì đã nghe tiếng thở dài:
” Vốn muốn giữ lời hứa giúp huynh ấy che giấu lại không thể. Kì thật dùng Nghịch Thiên Chỉ không phải ta.”
” Không...không phải chàng?”
Tiêu Huyên mệt mỏi lắc đầu:
” Không phải, thật ra cũng có ý định lại chậm hơn một bước. Luôn chậm hơn một bước...”
Thứ ta nghe rõ cũng chỉ có vậy. Lúc này bản thân mới hiểu Thần Thiên Phong
trong lòng ta có vị trí thế nào. Trái tim như tan ra thành ngàn mảnh,
nhỏ như những hạt bụi.
Ta đến Lục Hải điện, tất cả đều yên tĩnh
lạ thường. Trời tối, cũng chỉ có chút ánh sáng nơi chính điện. Ta đẩy
cửa bước vào cũng chỉ thấy thoang thoảng một mùi trầm hương.
Nha hoàng đẩy cửa vào thấy ta liền nói:
” Cô nương quả thực chậm một bước rồi.”
Ta vô lực ngồi bệt xuống. Sao chàng lại nhanh như vậy? Tâm trí lại như
điên dại, miệng không ngừng lẩm bẩm, vẫn là “ thật xin lỗi”, hồi lâu
sau mới nói ra được câu nói kia:
” Thiếp không muốn là lầm cuối thấy chàng.”
...
” Không muốn...”
Bản thân không biết từ khi nào bất tỉnh. Trước đó rõ ràng đã thấy bóng dáng Kì Lân tuyết, bên vai còn có một đám lông nhuốm đỏ.