“ Nơi này vốn có một
đóa hoa rất đẹp, là cẩm thiên hoa, nhưng rồi bị người một tay bẻ gãy,
nhiều năm như vậy rồi, ta mong đợi nhưng cũng không thấy được nơi đó nở
hoa nữa...”
Khi xưa ta vốn là thích những cuốn ngôn tình thiếu nữ, bi lụy, sướt mướt, chàng chàng thiếp thiếp lâm li, còn đặc biệt có hứng
thú với mấy cảnh ái muội... Không hiểu sao gần đây lại thấy thể loại
thâm ý sâu xa này rất thu hút. Có điều ta hầu như không hiểu được mấy.
_
Tiêu Huyên vốn ngồi ở phía trên lại vì lí do gì mà tọa gần chỗ ta, Bàn Tiên
vẫn đang sôi nổi nhưng ta hiện rất muốn biết câu nói kia có ý nghĩ gì
mới không nhịn nổi, liếc ngang dọc sau đó mới thấp giọng hỏi Tiêu Huyên:
” Đế Quân, nói cho ta biết cái này là ý nghĩa gì?”
_
Thông thường lúc này phải là Lục Hải Thượng thần đứng ra làm chủ, thế nhưng
không biết vì sao còn chưa đến hại Tiêu Huyên phải thay thế, điều này dĩ nhiên gây ảnh hưởng cho ta, vì thế mới lẩm bẩm vài câu:
” Thượng Thần này cũng thật thiếu trách nhiệm, múi giờ có lẽ bị lệch, có thể mới ngủ dậy chưa biết chừng.”
_
Nói xong, một tay lật giở cuốn sách mượn từ chỗ nữ nhi nhà Hản Đà tinh
quân, lại được một cơn gió mát lạnh ghé thăm. Bên tai tức thì có tiếng
nói:
” Nàng là đang nhắc tới ta? Phải chăng là nhớ mong?”
_
”
Không phải ngươi, ta là đang “ngóng” Thượng Thần đáng kính, hơn nữa
ngươi nói xem một ngày gặp ngươi không ít hơn 10 lần, sao có thể nhớ?”
hồi lâu vẫn không hề phát giác người kia không phải Tiêu Huyên, đã thế còn hồ hởi giơ cuốn sách to ụych về phía hắn:
” Phải rồi, cái này ta không hiểu, ngươi...”
_
Cứng họng nhìn Thần Thiên Phong đón lấy quyển sách, thật cẩn trọng quan sát
biểu hiện của hắn, nhất thời không biết bào chữa làm sao đành im lặng.
_
Ta thấy Thần Thiên Phong nhíu mày, ta liền đến cả thở cũng không dám. Lại nghe:
” Cái này e rằng khó giải thích, chi bằng nàng tới đây...”
Ta nghe theo ngoan ngoãn đi tới, lúc nhìn mấy chữ đen kia mới tá hoảng:
” Không, không phải, ta hiểu rõ rồi, thật không cần nữa.”
_
Sách kia viết gì? Viết gì? Nguyên văn là: “nam nhân bất ngờ kéo nữ tử vào
lòng, nữ tử làm vài động tác chống đối qua loa sau đó thuận đà ngã theo. Tiếp đó hai mắt nhâm nhi tận hưởng đôi môi nam tử, không biết vô tình
hay cố ý làm mấy hành động khêu gợi. Lại tiếp đó liền nói tới cảnh ân ái mặn nồng, không biết ai trên ai dưới...”
_
Ta toàn bộ đỏ bừng mặt không dám nhìn Thần Thiên Phong... nói cái gì là triết lí sâu xa, thì
ra nữ nhi nhà lão Hản kia cũng có mấy sở thích này... Cũng thật giống
ta...
_
” Thượng Thần, ngài đã đến, như vậy ta hẳn có thể cáo lui trước.”
Lúc ta nghe thấy mấy lời đó Tiêu Huyên đã đứng bên cạnh từ khi nào, gắt gao nắm lấy tay ta. Ta được giải vây hiển nhiên vui mừng:
” Chúng ta đi đâu?”
” Ngược Miên Cung, ta đưa nàng về nhà.”
_
Phải rồi, ta lâu rồi cũng chưa quay lại đó. Có điều đi rất xa rồi vẫn cảm
nhận được một ánh mắt đang nhìn mình, lúc này mới nhận ra khi đi đã vô ý mà quên mất chào Thần Thiên Phong một tiếng. Cảm xúc không biết vì sao
mà hỗn loạn.
_
Bốn bên hồ sen thơm ngát, so với hồ sen Ngược Khiêm đào cho ta còn đẹp hơn vài phần. Lại nhớ, không biết Ngược Khiêm cùng
Khải Đồng thế nào?
_
Từng cảnh vật lại là từng đợt hồi ức, nhiều
năm như vậy rồi cũng chưa từng thay đổi một chút, ta thấy mình lại nợ
Tiêu Huyên thêm một chút.
_
” Trời đêm ở đây rất hơi lạnh, nàng
nên cẩn thận một chút.” khoác chiếc áo lông cho ta, Tiêu Huyên đốt thêm
một ngọn lửa sưởi ấm.
_
Nếu là trước đây có thể ta sẽ vui nhưng lúc này ta lại không muốn đón nhận ấm áp đó.
_
Đêm lạnh, lại như ấm, gần gũi lại như lần đầu, từng câu từng chữ khi xưa không hiểu sao tất cả ồ ạt tràn về:
...
” Vì ta yêu nàng, có thể vì nàng mà chịu thêm một kiếp cô độc.”
...
Rồi lại tự mình nghe tiếng mình:
” Ta xin lỗi, nhưng với ta Tiêu Huyên mới là người quan trọng. Hắn cho ta nhân tình, ta không thể không báo đáp.”
...
” Bao lâu? Nàng muốn ta đợi bao lâu?”
...
” Không cần đợi, ta sẽ dùng cả đời báo đáp hắn.”
...
” Vậy được. Ta dùng cả kiếp này đợi nàng báo đáp hắn, dùng kiếp sau để chờ nàng báo đáp ta, số còn lại để cho nàng hạnh phúc.”
...
Khóe mắt ta lạnh lạnh, môi ta run run. Tỉnh dậy lại thấy bốn bề tĩnh lặng.
Mấy lời kia sao còn nhớ lại, vốn là nên quên đi... Ước chừng canh 3, giữ khoảng không yên ắng, tiếng đàn nơi nào lặng lẽ chảy vào tai. Bản nhạc
quen thuộc mà tiếng đàn càng quen thuộc hơn:
” Nhà tranh ta một mình ngồi đó, gảy một khúc đàn, uống một chum rượu đợi nàng trở lại...nhiều lần...nàng vẫn chưa trở lại...”