Tiểu Yêu Cầu Cầu Cũng Muốn Trèo Tường

Chương 10: Tiểu vương gia




Lâm Ngọc Nhi giật mình xấu hổ, cô thật sự rất muốn đào một cái lỗ chó để chui xuống. Cô nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Lăng Chi Hạ, do mất bình tĩnh mà trong lúc nhảy xuống vô tình cào trúng > bảo bối của hắn (tội anh quá..hết đạp tới cào…>V) Quả thật tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tội càng thêm tội. Tội danh làm hoàng tộc mất con cháu nối dỗi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng sẽ không được miễn tội (lấy thân đền là được…^^)

Lâm Ngọc Nhi cũng chỉ còn biết bỏ chạy, để lại Lăng Chi Hạ vẻ mặt trắng bệch đang nghiến răng chịu đau mà bỏ đi không quay lại nhìn một lần(ngu sao quay lại nhìn >”) Lăng Chi Hạ quyết định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Cầu cầu lần này, thực sự không thể không trị tội.

——————–$$$———————

Sau chuyện đó Lâm Ngọc Nhi luôn tránh mặt Lăng Chi Hạ. Hắn đi đến đâu cô tránh đến đó. Từng ngày trôi qua trong yên bình thoáng chốc đã được một tháng. Bây giờ hằng ngày, tới bữa ăn phải đi cầu cứu đám bằng hữu, cả nơi ngủ cô cũng phải nương tựa chúng. Còn khi gặp Lăng Chi Hạ thì chạy bán sống bán chết, bao nhiêu thức ăn đều trôi mất. Ngủ thì ngủ trong ổ chó lại chật chọi, thức ăn thì phải giành giật ăn, không đủ sức cho cô chạy trốn Lăng Chi Hạ nữa, cũng may cô là khuyển vương bọn chúng còn nể mặt mà không giành thức ăn chứ không thì cô sẽ phải chết đói.

Từ lúc lên làm khuyển vương, bọn chúng cũng đều đã biết cô là sủng vật của hoàng thượng nên ngày ngày bọn chúng đều khuyên cô trở về không nên ở đây chịu khổ với bọn chúng, nhưng cô thì thấy bọn chúng là lo sợ hết thức ăn thì có. Suốt ngày cứ lải nhải hỏi cô “vì sao lại bỏ đi?”, “vì sao lại trốn Lăng Chi Hạ?”, “vì sao lại…?”, câu gì cũng là vì sao, còn hơn cả một vạn câu hỏi vì sao?

Cô thật sự rất nhớ Lăng Chi Hạ nha, nhớ hắn rất nhiều, không có hắn không có chỗ ăn chỗ ngũ, thật sự rất khổ.

Cách đây không lâu, mỗi bữa sáng cô còn được hắn chải lông, rửa mặt cho. Buổi trưa thì cùng ăn cơm, khi ăn hắn luôn để cô tự chọn thức ăn chứ không phải cho cô ăn đồ thừa hoặc màn thầu (bánh bao) như bây giờ, ăn màn thầu đến nỗi cô nghe tới chữ màn thầu là nổi cả da gà da vịt. Tới buổi tối cùng nhau tắm, cô thề là mỗi lần tắm chung cô đều dùng hai tay che hai mắt lại cũng chỉ để hở một chút thôi. Lăng Chi Hạ bắt gặp cảnh tượng đó đều cười cô rất lâu, rồi lại cùng nhau ngủ. Ôm hắn ngủ thật sự rất ấm, thiếu mất hắn cô như mất đi một con gấu bông vậy. Tóm lại, cô rất nhớ hắn, nhớ nhớ rất nhiều (thích ảnh mất rồi còn gì!!!)

————————–oOo——————————

Một thị vệ vội vã chạy vào “thưa hoàng thượng, không có động tĩnh gì khác lạ ở bên đó” Lăng Chi Hạ tỏ vẻ nghiêm túc “thật sự?, một chút động tĩnh cũng không?”

“vâng, một chút cũng không có”

“ta không tin là không có động tĩnh gì hết, sẽ mau có động tĩnh thôi. Ngươi tiếp tục theo dõi, bám sát vào một chút.”

“vâng, nô tài xin lui” thị vệ bẩm báo tình hình xong liền nhanh chóng lui ra.

Lăng Chi Hạ trầm tư suy nghĩ, sau chuyện của Cầu cầu hắn biết Cầu cầu đang tránh hắn. Ngày ngày hắn đều kêu người giám sát Cầu cầu rồi bẩm báo lại tình hình cho hắn nhưng tới bây giờ Cầu cầu cũng chưa có ý định trở về. Một tháng qua, không có Cầu cầu hắn cảm thấy như mất thứ gì đó, lại rất nhớ Cầu cầu. Bây giờ hắn cũng không muốn phạt Cầu cầu nữa chỉ muốn Cầu cầu quay về. Tuy rằng bên ngoài hắn rất thoải mái, an nhàn tận hưởng nhưng hắn âm thầm sai người bỏ bớt số lượng thức ăn cho bọn chó ở các cung, để Cầu cầu chịu đói không nổi đành trở về. Nhưng một tháng rồi cũng vẫn như vậy. Đang mãi suy nghĩ thì thị vệ chạy vào “thưa hoàng thượng, Diệp Phong vương gia xin bái kiến” (nhân vật mới, sắp tới sẽ được gặp lại Lăng Hạ Mạc-chương 7)